Kiều
Vân Hy ngồi dưới gốc liễu cạnh hồ sen, đang độ đầu thu vì vậy khắp
Kiều
phủ tràn ngập một hương thơm thanh dịu.
Kiều
Vân Hy ngọ ngậy, dùng con dao nhỏ khắc lên thân cây hai chữ " hận thiên " lại vô cùng bạo lực rạch thêm mấy đường cho bõ ghét, như thể cái cây đó đích thực là Ngạo Trác Lăng.
Kiều
phủ ngày thường rất yên tĩnh, lúc này bỗng nhộn nhịp lạ lùng, tiểu Như tìm một vòng gần như sắp khóc mới nhìn thấy
Kiều
Vân Hy đang xả giận vội vàng chạy tới, hai tay ôm ngang bụng thở không ra hơi.
Kiều
Vân Hy cau mày:
" Có chuyện gì vậy? "
Tiểu Như nuốt khan một tiếng sau đó mới nói:
" Tiểu thư, hoàng thượng...hoàng thượng...Người thân hành tới
Kiều
phủ...", nói vài tiếng lại giơ tay vuốt ngực.
Kiều
Vân Hy không tỏ thái độ gì, nhàn nhạt nói:
" Hoàng thượng tới, ngươi hốt hoảng vậy làm gì?"
" Hoàng thượng tới kiếm tiểu thư, "
Kiều
Vân Hy hoàn toàn không ngờ tới khả năng này, hoàng thượng không dưng chạy tới tìm nàng làm gì? Xã tắc yên ổn cũng không tới mức nhàn rỗi như vậy?
Hoàng thượng cao cao tại thượng như vậy đối với nàng là một ấn tượng mờ nhạt, trong kí ức hình như trước kia có gặp qua một lần, lâu ngày ấn tượng ấy mờ nhạt đi quá nửa, đến nay hầu như quên sạch, cho nên thời điểm nàng nhìn thấy một thanh niên dung mạo anh tuấn trác việt liền không khỏi ngây người, cũng không để ý phát ra mấy tiếng:
" Cha, cái kia,...đây là hoàng thượng?"
Kiều
thái phó giận tím mặt nhìn nữ nhi nhà mình, lại e ngại trước mặt hoàng thượng không thể quát mắng nàng một trận.
Hoàng thượng hai mắt xao động nhìn nữ nhân trước mặt, tay y thong thả đưa lên, hơi trà hương thảo tan dần trong miệng, lát sau vẫn thấy
Kiều
Vân Hy vẫn đứng đó ngây ngốc nhìn mình, y liền quay sang
Kiều
thái phó, giọng nói trầm trầm:
" Thái phó không cần tức giận, trẫm hôm nay che dấu như vậy vi hành chính là muốn người khác nhìn không ra,
Kiều
nữ biểu hiện như vậy chính là rất hợp ý ta, khanh cũng đừng nên để ý."
Kiều
thái phó nhận ra y đang mở đường thoát cho lão liền khấu đầu tạ ơn, lại quay qua
KiềuVân Hy khẽ mắng:
" Con còn không mau tạ ơn hoàng thượng!?"
Kiều
Vân Hy bấy giờ mới quỳ xuống thi lễ, miệng nói một đằng bụng lại nghĩ một nẻo. Nàng cảm thấy bản thân mình quá không có tương lai, vừa nhìn thấy nam nhân tướng mạo hơn người liền lộ rõ bản thân là kẻ háu sắc, cũng may không có ai biết được, nếu không cũng là quá mất mặt rồi.
Khanh Nhạ đi được vài bước, ngoảnh
đầu lại vẫn thấy nàng ngơ ngẩn, tâm hồn treo ngược cành cây liền dừng lại, miệng hơi nhếch lên cười cười:
" Lâu rồi không gặp nàng vẫn chẳng thay đổi chút nào."
Kiều
Vân Hy nghe y nói hoàn toàn không hiểu gì, đầu vắt ra suy nghĩ, cố nhớ thật lâu, kết quả vẫn
là một mảng đen kịt.
" Hoàng thượng, người nói vậy tiểu nữ không hiểu.", ánh mắt mạnh bạo nhìn thẳng người đối diện.
Khanh Nhạ đột nhiên cúi người xuống, nhặt viên sỏi dưới đất, bước lên vài bước, tay hơi đưa về phía sau lấy đà, ném một cái, viên sỏi lượn một vòng trên mặt nước sau đó quay trở lại tay y.
Kiều
Vân Hy ngây ngốc nhìn theo, trong đầu hiện ra một khung cảnh tương tự nhưng thay vì nàng và hoàng thượng là một nữ hài tử mặt váy hồng, nam hài tử mặc bạch y cũng làm hành động tương tự Khanh Nhạ lúc này, nữ hài tử hai mắt tròn xoe,
" Oa, thật lợi hại!"
Nam hài tử đắc ý thả viên sỏi xuống đất, lại nghe nữ hài tử miệng nhỏ chu lên giọng nói cực kỳ mong đợi:
" Khanh ca ca, dạy muội với, muội cũng muốn học."
Nam hài tử hơi cúi người xuống, tay không kìm được đưa ra véo nhẹ hai cái má phúng phính:
" Muốn học liền gọi ta một tiếng ca ca?"
Nữ hài tử bị véo môi lại chu lên kêu nhẹ một tiếng sau đó mạnh miệng:
" Không thích thì không gọi nữa nhưng huynh vẫn phải dạy muội!"
Nam hài tử đành khuất phục, khom người xuống lượm lại viên sỏi vừa mới vứt đi. Cuối cùng, học cả buổi chiều bất lực kết luận: " tư chất muội quá kém."
Kiều
Vân Hy còn nhớ lần đó nàng nghe hắn nói liền giận rỗi, trước khi bỏ đi còn mắng:
" Huynh đáng ghét, sau này muội không muốn chơi với huynh nữa." Kết quả sau lần đó Khanh Nhạ quả thật không tới
Kiều
phủ nữa, nàng lúc đầu có chút hối hận, dần dần cũng quên mất.
Khanh Nhạ nhìn nữ nhi trước mặt biểu cảm biến đổi không ngừng liền cười:
" Sao rồi? Có phải nhớ ra ta rồi?"
" Hình như là nhớ rồi...lúc đó quả thật không biết hoàng thượng sẽ là hoàng thượng.", nàng còn tưởng y đơn giản là con trai một vị quan nhỏ nào đó tới thăm hỏi phụ thân, không ngờ " vị quan nhỏ" ấy chính là thái thượng hoàng, con trai y chính là hoàng thượng đương thời.
Khanh Nhạ đột nhiên bước lại gần nàng, tay lại đột nhiên xoa đầu nàng:
" Mấy năm không gặp đã lớn vậy rồi, sắp tới còn sắp thành thân, muội nói xem muội muốn ta ban tặng gì?"
Kiều
Vân Hy hai mắt sáng quắc:
" Hoàng đế ca ca, chi bằng huynh nói phụ thân ta hủy bỏ hôn lễ." Theo nàng biết hoàng thượng rất có uy lực, chỉ cần y nói một tiếng không sợ phụ thân không nghe.
Khanh Nhạ không nghĩ nàng sẽ có yêu cầu này, phải chăng không biết hoàng thượng đại nhân chính là kẻ ban hôn còn ngây thơ đi xin xỏ y?
" Tam vương gia có gì không tốt?"
Kiều
Vân Hy khẩu khí tăng lên mấy phần, mạnh bạo hỏi lại:
" Vậy ta hỏi huynh, tam vương gia có gì tốt?"
Khanh Nhạ cười cười:
" Rất nhiều cái tốt."
Kiều
Vân Hy chạy tới trước mặt y bày ra lý lẽ:
" Rất nhiều cái tốt không phải cái gì cũng tốt, hơn nữa ta dựa vào việc ta với hắn chưa từng quen biết, dựa vào cái gì để thành thân?"
" Sinh thần vừa rồi của muội không phải hắn cũng tới sao?"
Nàng bóp nát đầu cũng không nhớ ra liền cãi:
" Có sao? Ta chưa từng gặp hắn. Hoàng đế ca ca, rốt cuộc có giúp ta không?"
Khanh Nhạ không hề tức giận, giọng điệu vẫn thản nhiên:
" Ta lần này tới để tặng muội quà cho hôn lễ."
Kết quả lần này vẫn là
Kiều
Vân Hy bị chọc giận:
" Hoàng đế đáng ghét, huynh đi mà thành thân với hắn, ta không muốn gặp huynh nữa." Nói xong đùng đùng bỏ đi. Người
Kiều
phủ chứng kiến một màn này từ trên xuống dưới đều xanh mặt, nhị tiểu thư không ngờ to gan tới vậy. Vốn tưởng hoàng thượng sẽ nổi lôi đình, không ngờ người chỉ cười cười không nói gì. Cuối cùng vuốt ngực thở nhẹ lại tự an ủi bản thân phúc lớn mạng lớn.
Bên này
Kiều
Vân Hy đang tức giận muốn chết, bên kia Tam vương gia nhàn tản ngồi đọc sách, một chốc lại có người vào gọi cửa:
" Vương gia, đồ mới đã mang tới rồi, ngài xem đặt ở chỗ nào thì tốt?"
Ngạo Trác Lăng hơi ngẩng đầu, đặt cuốn sách trên tay xuống, thong thả đứng dậy:
" Đã tới rồi sao? Chúng ta đi xem một chút."
Sở Tiêu Thanh đi phía sau Ngạo Trác Lăng, được một quãng bỗng nhớ ra một chuyện:
" Vương gia, hôm sinh thần
Kiều
tiểu thư huynh có đến không?"
Ngạo Trác Lăng thản nhiên phun ra hai tiếng:
" Không đến."
Sở Tư Thanh miệng cười gian xảo:
" Quả nhiên là huynh phũ phàng, thế nào, có phải lại chạy tới chỗ Nhan Nhan cô nương? Ta nói có đúng không?"
Ngạo Trác Lăng hơi cau mày:
" Ta đi bàn chuyện."
Sở Tư Thanh tất nhiên không đặt niềm tin vào câu nói đó, giọng điệu khinh bỉ:
" Còn không phải?"
Ngạo Trác Lăng không muốn đôi co với hắn, giọng nói nhàn nhạt:
" Tất nhiên không phải. Hơn nữa hôm đó cũng có gặp nàng." Vốn dĩ Ngạo Trác Lăng dự định bàn xong công việc sẽ tới
Kiều
phủ, không ngờ xảy ra việc ngoài ý muốn làm thời gian bị chậm trễ, quà tặng cũng quên mang theo đành phải mua một món khác, nghe nói có cây trâm quý liền mua, không ngờ nhị tiểu thư
Kiều
gia từ đâu chạy tới. Hắn vốn không có ý định
tranh
giành với nàng kết quả thấy nàng tất thú vị liền muốn trêu chọc.
Sở Tư Thanh hai mắt sáng quắc, bộ dạng như một con cáo già hiện hình:
" Gặp rồi? Thế nào? Là một tiểu mĩ nhân gợi cảm?"
Ngạo Trác Lăng " hừ" một tiếng sau đó bước nhanh rời đi, bỏ lại một mình sắc lang huynh đệ nước miếng nhỏ tới hình thành một vũng nhỏ.
Lần này Khanh Nhạ vi hành trực tiếp ở lại
Kiều
phủ, mà nói là vi hành thực chất là có việc muốn bàn bạc cùng với
Kiều
thái phó, vì vậy sáng sớm hôm sau
Kiều
Vân Hy vừa mở cửa liền thấy một bóng dáng cao lớn, nàng lúc đó mới sực nhớ ra y tới
Kiều
phủ hôm qua.
Khanh Nhạ đoán được người phía sau đang định làm gì nén cười nói:
" Muội thực nghĩ dọa được ta? "
Kiều
Vân Hy bị y làm cho mất hứng liền giận rỗi:
" Ai thèm dọa huynh? Ta đang bắt muỗi, vừa nãy có con muỗi đậu trên người huynh mới muốn giơ tay vỗ, huynh còn nói ta dọa huynh?"
Khanh Nhạ bật cười:
" Nói như vậy trẫm nên ban thưởng cho muội?"
Kiều
Vân Hy gật đầu:
" Tất nhiên là phải ban thưởng!"
" Nói xem muội muốn ban thưởng gì?"
Nàng chống một tay lên eo, bóp cằm suy nghĩ, lát sau liền lớn tiếng nói:
" Tiền bạc ta cũng không thiếu chi bằng ban cho ta một nam nhân nữa, sau này khi ta thu Tam vương gia gì đó sẽ nạp luôn nam nhân đó về làm
sủng
phu, ngày đêm ân ái khiến Tam lão đầu tức chết!"
Khanh Nhạ bị nàng làm cho suýt sặc, khóe miệng lại giật không ngừng.
Kiều
Vân Hy vô cùng thỏa mãn:
" Như vậy ta sớm có thể trở về làm nhị tiểu thư
Kiều
gia. Ha ha."
Khanh Nhạ không còn gì để nói, trong lòng lại cảm thấy y sắp đặt cuộc hôn nhân này là vô cùng thích hợp. Tam đệ của y gặp được nữ tử
Kiều
thị sẽ trở thành phu
thê
độc đáo nhất kinh thành.
Hai người đi dạo một vòng ngự hoa viên trời cũng vừa sáng,
Kiều
Vân Hy nhác thấy bóng tiểu Như từ khuê phòng nàng chạy tới, vừa nhìn thấy Khanh Nhạ liền nhún người hành lễ:
" Nô tì thỉnh an hoàng thượng, tiểu thư buổi sáng an lành.", Khanh Nhạ gật đầu ý bảo miễn lễ, tiểu Như tạ y rồi quay sang
Kiều
Vân Hy:
" Tiểu thư, sáng sớm hôm nay hỷ đồ sẽ được đưa tới, đại nhân sai em dặn dò tiểu thư ở nhà."
Kiều
Vân Hy bĩu môi,
" Cha nói thử ta nhất định phải thử sao? Ta nói cho em biết, tới một bộ ta sẽ không vừa ý một bộ!"
Tiểu Như nhăn mặt, tiểu thư nói với nàng làm gì? nàng thì giải quyết được gì chứ? Cuối cùng vẫn là phải cầu cứu hoàng thượng.
Khanh Nhạ nghe nàng nói có chút buồn cười, miệng hơi nhếch lên, trong không khí xuất hiện một làn hơi mỏng:
" Ồ, tam đệ hỷ phục tới một bộ cũng liền chê một bộ, hai người quả thật rất tâm đầu ý hợp."
Tiểu Như trong lòng thán phục, hoàng thượng quả là hoàng thượng, chạm đúng điểm chết của tiểu thư nhà mình. Quả nhiên
Kiều
Vân Hy đen sì mặt:
" Huynh đi mà tâm đầu ý hợp với hắn, muội vừa rồi chỉ là nói đùa, thợ may hoàng cung tốt như vậy, muội sao có thể không vừa ý?" Lại quay sang tiểu Như:
" Em đi nói với cha ta đã nhớ rồi, đồ đưa tới gọi ta một tiếng là được."
Tiểu Như đi rồi, Khanh Nhạ mới tiếc nuối nói:
" Muội xem, ta còn tưởng hai người thần giao cách cảm."
Kiều
Vân Hy biết mình bị trêu chọc chỉ " hừ" một tiếng
rồi bỏ đi, Khanh Nhạ ở phía sau nhìn nàng lắc đầu cười.
Thoáng chốc đã tới cuối thu, trời đã trở lạnh, mấy hôm này hình như Khanh Nhạ cũng bàn xong công việc với
Kiều
thái phó thời gian rảnh rỗi nhiều hơn một chút. Thực ra từ bữa đó Khanh Nhạ không phải đều ở
Kiều
phủ, y là đi rồi trở lại, trong cung vốn không thể quá lâu không thiết triều, báo bệnh cũng chỉ là tạm thời, hơn nữa thời gian ngắn hoàng thượng không khỏe mấy lần khó tránh khỏi nghi ngờ.
Hôm nay là ngày cuối Khanh Nhạ ở
Kiều
gia,
Kiều
Vân Hy vốn hơn một tuần nay đều lười biếng bỗng dưng thức dậy rất sớm, lại đi dạo mấy lần quanh hoa viên, cuối cùng cũng thấy bạch y trên người Khanh Nhạ ẩn hiện trong hơi sương.
" Hôm nay dậy sớm vậy?" Y nhìn thấy nàng có chút ngạc nhiên.
Kiều
Vân Hy vội vàng chạy tới cười hì hì:
" Sớm thật sao?"
" Ừ, sớm."
Nàng thấy y nói vậy lại nói, bản thân không kìm nổi tự tâng bốc mình:
" Thật ra muội ngày nào cũng dạy rất sớm, chỉ là huynh không thấy thôi."
Khanh Nhạ: " Ồ
" một tiếng, " Vậy sao? Ta không chú ý."
Kiều
Vân Hy ngẩng cao đầu tự hào:
" Tất nhiên là vậy." Nói đoạn nghĩ tới việc chính liền quay qua Khanh Nhạ hỏi:
" Hoàng đế ca ca, huynh hôm nay có bận không?"
" Buổi sáng bận một chút, có chuyện gì?"
Nàng nghe y nói vậy liền vui vẻ:
" Thật ra muốn rủ huynh xuống phố chơi."
Khanh Nhạ đáp ứng nàng:
" Vậy đợi ta giải quyết nốt công chuyện sẽ đi cùng muội."
Hoàng đế ca ca không dùng bữa sáng đã rời đi, tiểu Như vừa định đóng cửa lại thấy người đưa lễ phục tới liền mở ra. Nàng đang chơi cầu với mấy nha hoàn nghe thấy tiểu Như bẩm báo dáng vẻ đổi thành thư thả thay y phục sau đó đi ra.
" Để đó đi.",
Kiều
Vân Hy an bài người đó để bộ đồ xuống lại hỏi tiểu Như:
" Đại tỷ nói sẽ tới giúp ta một tay, đã thấy tỷ ấy chưa?"
Tiểu Như lắc đầu:
" Chưa thấy ạ." Trong đầu bỗng nhớ ra một chuyện
" Hôm qua đại tiểu thư sai người tới bẩm báo Trang phủ còn có việc muộn mấy hôm đại tiểu thư sẽ tới."
Kiều
Vân Hy nghĩ nghĩ, nhớ không nhầm có lần nghe phụ thân nói chuyện với Khanh Nhạ tháng này một vị xứ thần láng giềng tới mà vị này bất quá có chút quan hệ với Trang gia, không chừng là đón tiếp họ, Khanh Nhạn trở về sớm có lẽ cũng có nguyên nhân này.
Trưởng cung y thấy
Kiều
Vân Hy không hỏi gì tới lễ phục đắn đo một hồi liền nói:
" Nhị tiểu thư, hỷ phục này hoàng thượng ban thưởng lụa quý, chất liệu rất tốt."
Nàng không buồn để ý, nhàn nhạt nói:
" Ừ, " tay thuận tiện đưa ra sờ thử " Cũng được."
Trưởng cung y nói tiếp:
" Hoa văn cũng do thợ tài giỏi vẽ, rất tinh tế."
Kiều
Vân Hy lơ đãng lật qua lật lại, gật đầu.
Cung nữ kia nói một hồi phát hiện nàng chỉ ừ hữ cho qua không khỏi có chút ngạc nhiên, sau cùng vẫn không dám hỏi, yên lặng rút về. Tiểu Như trước lúc nàng ta rời đi có cho một túi bạc xem như thưởng công. Nàng ta đương nhiên cảm thấy rất mãn nguyện.
Quá trưa,
Kiều
Vân Hy vừa dùng bữa xong liền thấy phụ thân cùng Khanh Nhạ từ ngoài trở về, bản thân nàng vốn định đi nghỉ lại chạy tới,
Kiều
thái phó nhìn nàng cười:
" Con gái thế nào? Y phục vừa ý không?"
Nàng bĩu môi, vốn định chê bai lại thấy ánh mắt như cười của Khanh Nhạ liền nuốt mấy lời kia lại:
" Tất nhiên rất đẹp, con rất vừa ý."
Kiều
thái phó cười khà khà sau đó cùng Khanh Nhạ đi vào nhà, nàng cũng theo vào.
Phố chợ hôm nay rất nhộn nhịp, căn bản trong thành sắp có sự kiện lớn nên ai cũng muốn sửa sang một chút.
Kiều
Vân Hy kéo hai người Khanh Nhạ và tiểu Như vào một cửa hàng trang sức, ông chủ nhìn thấy họ liền chào hàng:
" Khách quan mời ghé vào mua, giá ưu đãi, mua một tặng một."
Tiểu Như hai mắt sáng lên, lại nghe tiếng tiểu thư nhà mình nói:
" Ông chủ, bán như vậy có lãi không?"
Ông chủ kia nghe nàng hỏi vậy có chút ngạc nhiên:
" Cô nương người trong thành?"
Nàng gật đầu.
" Chẳng lẽ không biết?"
Hai người kia cũng không khá hơn nàng là bao, tiểu Như tò mò hỏi lại,
Kiều
Vân Hy còn đang bận suy nghĩ. Ông chủ cũng nhiệt tình giải thích:
" Qua nửa tháng nữa tam vương gia thành thân với nhị tiểu thư
Kiều
phủ,". Cái này nàng đương nhiên biết.
" Nghe nói hôm ấy dọc đường đi sẽ phát hầu bao, tùy ý ban thưởng hậu hĩnh cho cửa hàng vừa ý, bây giờ mọi người đang nô nức bán hàng cũ, tất cả đem bày bán sản phẩm mới, nếu không may mắn được vừa ý lĩnh thưởng lớn, tiền hầu bao cũng không sợ lỗ."
Kiều
Vân Hy tròn mắt, có chuyện này sao? Nàng sao lại không biết? Trong đầu nhẩm tính, Tam vương gia này phóng khoáng như vậy có phải nàng gả cho hắn liền phải cùng hắn đi ăn xin? Như vậy chẳng
phải nàng chịu thiệt sao?
Tiểu Như vốn định nhân cơ hội này mua mấy món đồ, kết quả còn chưa kịp chạm đã bị nàng kéo đi, mặt vì thế bỗng chốc biến thành bánh đa ngâm nước. Khanh Nhạ cười cười:
" Không ngờ tam đệ lại thoải mái như vậy?"
Kiều
Vân Hy cau mày:
" Huynh nói vậy là tán thành? Để xem sau này ta sử hắn thế nào?"
Khanh Nhạ không cười nữa, ngược lại bày ra vẻ mặt nghiêm túc:
" Ta không có." Nàng quắc mắt nhìn sang tiểu Như, tiểu Như lập tức lắc đầu:
" Em cũng không có."
Quả nhiên như lời chủ quán kia nói, hàng mua rẻ như cho, không chỉ tặng một mà còn tặng ba tặng bốn.
Kiều
Vân Hy lúc này chỉ hận không thể túm lấy tên Tam vương gia khốn kiếp ấy chặt hắn ra từng mảnh. Vừa nghĩ thế ngẩng đầu liền thấy bóng áo lam quen mắt.
Ngạo Trác Lăng cũng nhìn thấy nàng liền tiến lại gần, tới nơi còn phát hiện có thêm Khanh Nhạ.
Tiểu Như khóc không ra nước mắt, hôm nay để bọn họ gặp nhau không biết sẽ lại rây rưa đến lúc nào.
Khanh Nhạ vốn định lên tiếng lại bị Ngạo Trác Lăng ngắt lời:
"
Kiều
tiểu thư, lâu rồi không gặp."
Kiều
Vân Hy " hừ" một tiếng, liếc qua hắn nói với tiểu Như:
" Em quen hắn không?"
Tiểu Như hiểu ý lập tức lắc đầu:
" Vậy không phải là thấy người sang bắt quàng làm họ?"
Khanh Nhạ khóe miệng giật giật, tiểu Như âm thầm hít thở, chỉ riêng đối phương vẫn thản nhiên:
"
Kiều
tiểu thư nhanh quên quá."
Nàng nâng mặt, lạnh lùng:
" Có sao?"
Ngạo Trác Lăng không để ý tới nàng nữa quay qua Khanh Nhạ:
" Công tử đây là?"
Khanh Nhạ bất ngờ bị lôi vào vở kịch, thái độ hoàn toàn không tình nguyện, chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng nàng bên cạnh:
" Phu quân ta! Có gì không? Không phải công tử nhìn trúng chàng chứ?"
Khanh Nhạ bị sặc, thiếu chút nữa ho dữ dội, hai người còn lại cũng không khá hơn là bao.
Kiều
Vân Hy quay qua vuốt ngực cho " phu quân", giọng làm bộ giận rỗi nói:
" Chàng xem chàng kìa, không phải cũng thích hắn rồi chứ?", Lúc này Khanh Nhạ ho sặc sụa. Y đường đường là một hoàng đế lại bị đem ra đùa giỡn thế này, thử hỏi xem uy nghi để đâu? Phi tần của y nghe được không nghĩ ra phản ứng sẽ thế nào?
Ngạo Trác Lăng bấy giờ đã khôi phục tâm trạng, nét mặt nghiêm túc mấy phần:
" Nàng nhắc ta mới để ý, công tử này thật sự có nét dẫn cuốn hút."
Nàng nhíu mày:
" Thích chàng rồi?"
Ngạo Trác Lăng suy nghĩ, một lát ánh mắt thâm trầm đặt lên người Khanh Nhạ, cổ khẽ cử động nhìn không ra gật hay lắc:
"
Hình như có chút cảm tình."
Tiểu Như ôm tim, Khanh Nhạ hận không thể xử lăng trì ngay lập tức tên phản nghịch bất đạo. Hai phu
thê
các ngươi được lắm, dám đem quả nhân ra xoay mòng mòng, quả nhân nhất định cho các ngươi biết thế nào là lễ độ!