Chương 50: Làm lớn chuyện (2)

Chuyện ngày hôm qua còn chưa có chứng cứ, nên Lục Vi Vi mới cố chịu đựng, nhưng hôm nay xảy ra chuyện này, cô ấy còn nhẫn cái rắm.

Cô ấy bước lên mấy bước, vung tay cho Phương Hồng một cái tát, đánh xong còn xích lại gần Phương Hồng trước ánh mắt không thể tin nổi của cô ta, nói:

"Nếu chuyện này có liên quan đến cô, Phương Hồng, cô có tin là tôi sẽ gϊếŧ chết cô không." Con mẹ nó, cô ta nghĩ Lục Vi Vi cô dễ bắt nạt lắm hả.

Tô Niên Niên nhìn lướt qua đám người đứng ngoài xem kịch vui, quả nhiên nhìn thấy Lý Thành Căn, cô nháy nháy mắt ra hiệu cho Hàn Thanh Minh, Hàn Thanh Minh lập tức hiểu ý của cô.

Tô Niên Niên đang đánh cuộc, đánh cuộc bọn họ gây ra động tĩnh lớn như vậy, người biết được kế hoạch của Lý Thành Căn và Phương Hồng sẽ tới hiện trường xem.

Hàn Thanh Minh đá Lý Thành Căn đang đứng xem ở gần đó vào trong, anh ta còn muốn phản kháng, lại bị Xuyên Tử đánh cho mấy cái. Anh ấy giữ chặt lấy Lý Thành Căn, anh ta còn có thể chạy được sao.

"Nói đi, nói chuyện hôm qua Phương Hồng bảo anh làm." Tô Niên Niên chỉ vào Phương Hồng, nói với Lý Thành Căn.

Lý Thành Căn đang đau ê ẩm khắp người, anh ta biết người đánh mình đêm qua là Hàn Thanh Minh, nhưng lại không dám ho he câu gì.

Hôm nay khó khăn lắm mới bò dậy được, đi ra thấy con tiện nhân Phương Hồng này không những không bị đánh, còn nhàn tản đứng đó, trong khi chuyện này ra do cô ta khơi mào.

Anh ta đi tới đạp cho cô ta một cước, ngoài miệng cũng không nhàn rỗi: "Cái con đĩ này, cô dám lừa tôi à, còn nói là tất cả mọi người đều nhìn thấy quần áo của tôi, con mẹ nó chứ, hôm qua chính cô khuyến khích tôi đi ngủ với thanh niên trí thức Lục, lại còn báo tin cho tôi."

"Cút ngay." Nói thế nào Phương Hồng cũng chỉ là một cô ta vẫn không phản kháng được, chỉ có thể chịu đánh gái, ngay cả khi Lý Thành Căn gầy như que củi.

"Ôi trời ơi, Lý Thành Căn nói là do Phương Hồng làm, con gái con lứa mà sao độc ác vậy chứ."

" Có phải là cô ta chưa từng làm chuyện xấu đâu, lần trước cô ta từng hãm hại thanh niên trí thức Lục rồi còn gì?"

"Chưa chắc, tôi thấy chắc thanh niên trí thức Lục này cũng phải làm gì đó, nếu không sao người ta không nói người khác lại chỉ nói cô ấy."

"Tất cả dừng tay lại cho tôi, âm ĩ gì đấy."

Bí thư Hàn Bang Quốc và Hàn Lập Xuân đang ở trong trụ sở thảo luận chuyện chấm điểm công cho mọi người, chợt có người tới gõ cửa nói đám thanh niên trí thức đang âm ĩ với đám người Hàn Thanh Minh, bọn họ đành phải đi ra.

Thanh niên trí thức đánh nhau với người dân thôn là chuyện lớn, không chỉ ảnh hưởng đến quan hệ giữa đôi bên, còn ảnh hưởng đến bầu không khí trong đại đội, vì vậy bọn họ đành phải bỏ chuyện chấm điểm lại.

Cũng không cần mấy người Tô Niên Niên lên tiếng, mọi người xung quanh đã nhanh miệng kể lại tóm tắt mọi chuyện cho bọn họ nghe.

Hai người nghe xong đều trâm mặt xuống, nếu không giải quyết chuyện này cho tốt, sẽ không chỉ có một người bị tổn thương thôi đâu.

"Lý Thành Căn, cậu nói đi, ai là người bảo cậu đi chặn thanh niên trí thức Lục." Hàn Bang Quốc hỏi.

"Phương Hồng, là con gái điếm đó, tôi còn đang giữ áo trong của cô ta đây." Lý Thành Căn sợ mọi người không tin, móc chiếc áo trong từng đưa cho bọn Tô Niên Niên xem ngày hôm qua ra.

Sau khi nhìn thấy rõ thứ gì, mọi người đều thổn thức nghĩ, sao lại có loại người không biết liêm sỉ như vậy chứ?

Phương Hồng lập tức tái mặt đi, nhưng vẫn mạnh miệng nói: "Không phải của tôi, các anh đổ oan cho người tốt, đại đội trưởng, anh không thể bắt nạt tôi vì tôi không phải là người của thôn Hàn gia được." Cô ta vừa nói vừa khóc, nhưng lần này cô ta không giả vờ, mà thật sự bị dọa sợ.

Hàn Lập Xuân cũng không có cách nào, chuyện này còn dính dáng đến em trai ruột của anh ta, anh ta xấu hổ hỏi nữ thanh niên trí thức: "Các cô đã từng nhìn thấy thanh niên trí thức Phương mặc chiếc áo này chưa?"

Mấy nữ thanh niên trí thức quay sang nhìn nhau, Phương Hồng luôn giấu kín đồ của mình không cho ai nhìn.

Lý Thanh Thanh cũng nghĩ đến nát óc, nghĩ xem Phương Hồng có chiếc áo trong này không, cuối cùng cô ta không thể nhớ nổi, đành căm phẫn bỏ qua cho Phương Hồng:

" Trưởng thôn, Phương Hồng không cho ai nhìn quần áo của cô ta, chúng tôi chưa từng nhìn thấy, nhưng nhỡ là của cô ta thì sao?"

"Lý Thanh Thanh, tại sao cô lại muốn hại chết tôi." Phương Hồng hối hận vì đã rủ Lý Thanh Thanh tới đây, đáng lẽ cô ta không nên rủ cô ta tới.

"Chẳng lẽ những lời tôi nói không phải là thật?" Giả vờ đáng thương cái gì.

Chuyện chứng cứ không rõ ràng đã nằm trong dự liệu của Tô Niên Niên, Phương Hồng không phải là kẻ ngốc, sẽ không ngu gì thừa nhận.