Chương 6
Trong vòng hai mươi tư giờ, nàng đã được cứu trở về.
Đêm khuya nhân tĩnh, ánh trăng len lỏi vào nhà, rọi xuống khuôn mặt nhỏ hình trái xoan ở trên giường, làm nó càng thêm vẻ tái nhợt.
Giang Chấn ngồi cạnh giường, sắc mặt u trầm, con ngươi đen chăm chú cả đêm chưa từng rời khỏi Tĩnh Vân đang ngủ say.
Cho dù nàng đã bình yên vô sự, cho dù nàng đã trờ về nhà, cho dù nàng đã từng trải qua sợ hãi cùng với kinh hoảng, nhưng khi ở bên hắn vẫn chìm vào được giấc ngủ, trong lòng hắn phẫn nộ không ngừng.
Sau khi biết được tin Tĩnh Vân bị bắt cóc, có một thứ cảm xúc gì đó cứ quanh quẩn trong ngực hắn, thủy chung nấn ná không đi. Hắn nôn nóng, hắn phiền muộn, hắn lo lắng cho an toàn của nàng –
Thứ cảm xúc như vậy, đối với Giang Chấn mà nói rất xa lạ.
Hắn là cô nhi.
Hắn luôn chỉ ăn một mình, ngủ một mình, một mình độc lai độc vãng. Cho đến khi hắn gặp Lệ Đại Công, một người đàn ông cương nghị, chất phác và người nhà của hắn, được song thân Lệ gia quan tâm cổ vũ, hắn mới dần dần buông vỏ bọc xuống, làm mất đi vẻ hung dữ thời thơ trẻ, đi đường hoàng trên con đường chân chính.
Trước khi gặp Tĩnh Vân, hắn căn bản không cần phải lo lắng cho bất cứ kẻ nào.
Tuy rằng, Tĩnh Vân lọt vào bàn tay đẫm máu của bọn Mã Lỵ, bị giam nhốt chưa đến một ngày nhưng mà chỉ cần nghĩ đến trong khoảng thời gian đó, nàng bị nhốt trong căn hầm tối tăm, sợ tới mức rơi lệ đã làm cho hắn cảm thấy không thể chịu đựng được.
Khó có thể tưởng tượng được, nàng chống đỡ qua bằng cách nào. So với chị cả mạnh mẽ, dũng cảm của nàng thì nàng mảnh mai, yếu đuối như một đoá hoa nhỏ.
Hắn kiên trì ôm nàng về, ôm nàng vào nhà, ôm nàng tiến vào phòng tắm.
Tĩnh Vân không ngừng cam đoan, mình không bị thương. Nhưng đôi bàn tay to này vẫn vô cùng kiên trì như cũ, cởi từng cái quần cái áo trên người nàng.
Mắt thấy kháng nghị không được, nàng đành thẹn thùng ngồi trong bồn tắm lớn, ngoan ngoãn đón nhận chăm sóc của hắn, để hắn tùy ý giúp nàng rửa sạch từng tấc da thịt một, kiểm tra thật sự nàng có bị thương hay không.
Đôi mắt đen u ám, quét ánh nhìn lên cánh tay nàng, thấy đằng sau vai phải nàng có vết máu thâm lại, trong mắt hắn bỗng dưng hiện lên tia lửa giận.
Nàng bị thương!
Vết sưng đỏ cùng với vết thâm ở trên da thịt mềm mại trắng nõn của nàng có thể làm cho người khác thấy ghê người.
Nàng ngồi trong bồn tắm, giật lấy cái khăn tắm bằng bông, bận bịu che lấp xuân quang trước ngực và giữa hai chân. Ngón tay dài ngăm đen, lại nhẹ nhàng mơn trớn vai phải của nàng, lưu luyến ở chỗ bị thương không đi.
“Đau không?” hắn hỏi.
Tĩnh Vân rũ mắt xuống, cái đầu nhỏ lắc lắc, trong mắt xuất hiện tầng nước mỏng. Tuy rằng lúc này nàng đã bình an, nhưng mà cứ nghĩ đến chuyện lúc trước bị bắt cóc, nàng vẫn thấy sợ hãi.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, cùng với lệ quang trong mắt, Giang Chấn mím môi mỏng, không mở miệng.
Hắn dùng khăn mặt mềm mại, ở trong bồn tắm lớn ấm áp, giúp nàng rửa sạch tro bụi trên người, lại còn giúp nàng lau khô thân thể, sấy tóc, xong xuôi mới ôm nàng lên giường.
Cái mệt phá bĩnhTĩnh Vân, như cứ như do có Giang Chấn bên cạnh nên nàng vừa đặt mình xuống liền ngủ ngay.
Mà hắn, trong cơ thể như lưu lại chất adrenalin, toàn thân cứng chặt, đến giờ vẫn khó có thể đi vào giấc ngủ được, chỉ có thể ngồi bên giường, nhìn nàng, nắm tay nàng……
Thê tử của hắn.
Nàng là thê tử của hắn, hắn phải chiếu cố nàng, bảo hộ nàng. Nhưng mà, hắn đã không hoàn thành được trách nhiệm đó, làm cho phần tử khủng bố kia có khả năng bắt cóc nàng.
Qua nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên hắn có cảm xúc phẫn nộ, lần đầu tiên cảm thấy lo lắng, hắn không thể không thừa nhận, người phụ nữ nhỏ bé này có thể làm hắn mất bình tĩnh. Hắn cũng phải tự nhắc nhở mình bây giờ đã không còn độc lai độc vãng, an nguy của người phụ bé nhỏ này từ nay về sau là trách nhiệm của hắn.
Con ngươi đen sâu thẳm, chăm chú nhìn Tĩnh Vân trên giường, ánh mắt không đè nén được, phát ra tia lo lắng.
Nàng nằm ở trên giường mỏng manh yếu đuối.
Ngoài cửa sổ gió lạnh lại nổi lên, làm tung bức rèm đăng ten ở cửa sổ. Trong cơn ngủ say, tác động của cái lạnh làm nàng không tự giác được hơi co rúm lại.
Giang Chấn trong đêm đen đứng dậy, đóng cửa sổ.
Rồi đi trở về bên giường, hắn cởϊ áσ, nằm xuống bên cạnh nàng.
Hơi thở ấm áp, xua tan khí lạnh ban đêm. Nhiệt độ đó, mùi hương đó, đều là thứ quen thuộc nhất đối với nàng, cho dù đang ở trong mơ nó vẫn làm nàng quyến luyến không thôi.
Như cảm giác được thân thể ấm áp của hắn, nàng vô thức rúc vào gần hắn, thân hình nhỏ bé cọ xát lấy hắn, chọn được tư thế thoải mái nhất mới cam lòng thở dài.
Đầu nàng gối trên vai hắn, hơi thở mỏng manh như là một ngón tay vô hình, phe phẩy chạm vào bên gáy hắn. Một bàn tay nhỏ bé mềm mại non nớt đặt ở trên giữa bụng và ngực hắn, cả cái chân trắng nõn cũng kề sát bắp chân của hắn, bộ dạng của nàng quả thực rất giống một con mèo con đáng yêu, đang làm nũng.
Có lẽ, nhiệt độ cơ thể hắn hơi cao nên mỗi đêm đi ngủ, một bên nàng chơi cờ với chu công, một bên lăn vào lòng hắn, đến lúc đó nàng mới vừa lòng không cọ xát nữa, ngoan ngoãn ngủ tới tận hừng đông.
Dưới ánh trăng, khuôn mặt của nàng trắng như tuyết, hắn vươn tay, mơn trớn dung nhan xinh đẹp tuyệt trần, bàn tay to chạm vào vai nàng, vuốt ve những khối máu bầm trên cánh tay trái.
Không khí trong phổi không tự giác được co rút nhanh, ánh mắt Giang Chấn sâu thẳm, trong đó như chiếu lên tia quyết tâm sắt đá.
Hắn không muốn lại nhìn thấy nàng bị thương.
Tĩnh Vân mang thai, thật là một điều ngoài ý muốn. Cho tới bây giờ hắn vẫn còn chưa nghĩ là mình sẽ chung sống với một phụ nữ, càng không nghĩ tới sẽ kết hôn sinh con. Nhưng sự tình xảy ra, chỉ trong vòng khoảng thời gian ngắn ngủi, nàng đã trở thành thê tử của hắn.
Trong lúc vô thức, nàng đã tiếp cận hắn, gần đến nội tâm hắn, một nơi mà chưa có người nào chạm đến, một nơi mà hắn chưa từng chia sẻ cùng với bất kì người nào.
Với hắn mà nói, nàng đã biến thành một người quan trọng, một phần thân thể của hắn……
‘ A Chấn, hôm nay anh không phải đi làm à?’
‘ Tôi nghỉ.’
‘ Thật vậy?’
‘Ừ’
Ngồi trên ghế sô pha ở phòng khách, Tĩnh Vân quăng cái chân nhỏ,chạy đến bên người trượng phu, cười đến mức mặt mày hớn hở. ‘Vậy hôm nay anh muốn ăn gì, em nấu cho anh ăn.’
‘ Tùy.’
Giang Chấn cúi đầu đọc báo, cũng không ngẩng đầu đáp trả một câu.
Nàng cũng không có ý định bỏ qua, cố ý muốn hỏi ra bằng được đáp án. “Vậy anh thích cà ri gà à?’
‘Ừ’
‘Thế thịt bò nấu rau cải được không?’ phát hiện trượng phu quen miệng, nàng chu miệng ra hỏi.
‘Ừ’
‘ Thế ăn cá sống nhé?’ nàng nheo mắt lại.
‘Ừ’
Nàng chống hai tay vào eo, nhìn vào người đang chuyên tâm xem báo, căn bản không chú ý nghe nàng nói chuyện. ‘A Chấn, hay là làm ba bát thịt chuột cho anh ăn nhé?’ nàng cười ngọt ngào hỏi.
Đáp án giống y như trước.
‘Ừ’
Được!
Hắn muốn ăn chuột chứ gì? Nàng đi làm thịt chuột!
Tĩnh Vân tức giận đến mức hai má phồng lên, đi dép vào, đứng dậy định ra khỏi cửa.
Bỗng dưng, Giang Chấn đột nhiên vươn tay, kéo nàng trở về, cái mông nhỏ liền rơi vào đùi của hắn.
‘ Buông, em muốn đi mua một con chuột thật lớn về làm thành ba bát cho anh ăn!’ nàng tức giận nói, má phồng lên như đang bị nhồi hạt dưa Thiên Trúc vào, nói đáng yêu cũng có nhiều điểm đáng yêu.
Nhìn thấy biểu tình của nàng, khoé miệng Giang Chấn khẽ nhếch lên.
Phát hiện hắn vẫn chưa biết đường tỉnh lại, Tĩnh Vân càng giận.
‘ Anh thích ăn ba bát thịt chuột chứ gì? Không thành vấn đề, em đi hỏi bà Lưu, bà ấy hay bán đồ ăn, chắc chắn sẽ biết chỗ nào bán một con chuột đại phì!’ nàng thúc vào ngực hắn, mặt nhăn, mũi thở phì nói, giãy dụa muốn xuống khỏi đùi hắn.
Lực giữ trên lưng nàng đột nhiên tăng vài phần, ngăn không cho nàng cựa quậy.
‘Tôi không thích ăn chuột.’
Nàng vẫn mặc kệ hắn có thích hay không, quyết tâm muốn đi làm mấy lạng thịt chuột mang tới, cương quyết bức hắn ăn. Nàng vươn tay, còn muốn đẩy hắn ra, không ngờ phát hiện, hắn đã cúi đầu xuống, gần chạm tới môi hồng của nàng.
A, hắn lại muốn dùng nụ hôn nồng nhiệt để làm nàng mất chú ý!
Chiêu này thực hèn hạ, nhưng đáng buồn là nó vô cùng hữu hiệu đối với nàng.
Việc nàng bị Huyết tinh Mã Lỵ bắt cóc, như một chất xúc tác đẩy Giang Chấn đến với nàng. Có một thời án kiện công tước rất gian truân vất vả làm hắn tốn không ít công sức, nhưng sau đó mọi chuyện trở về bình thường, thời gian hai người được ở chung tăng lên không ít.
Cưới đã được gần bốn tháng, nàng vẫn cố gắng dung nhập vào gia đình này, cố gắng thích ứng cuộc sống của hai vợ chồng. Giờ thì nàng không hề sợ hắn, thậm chí còn phát hiện ra đôi môi hắn hay mím chặt cũng đang dần dần biết cong lên, cho dù số lần như thế cực kì ít ỏi.
Nhưng trong cuộc sống hôn nhân khó tránh khỏi có chút tranh chấp nhỏ. Chỉ cần nàng tức giận, Giang Chấn sẽ ngay lập tức hôn nàng, hôn đến mức làm cho nàng ý loạn tình mê, cho nàng quên cả họ của chính mình, càng làm cho nàng quên nguyên nhân mà mình tức giận.
Lúc này Tĩnh Vân khôn ra rồi! Hiểu rõ ‘chiến thuật’ của hắn, nàng nhanh chóng di chuyển thân mình, dùng tay giữ chặt khuôn mặt tuấn tú, không cho hắn dựa vào thân cận quá.
Nàng kiên quyết ép hỏi ra đáp án.
‘ Vậy anh thích ăn gì nào?’
Hắn trả lời đơn giản nói vắn tắt.
‘ Em’
‘ A Chấn!’ nàng xấu hổ đến mức khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, vừa quẫn vừa giận. ‘Em nói là đồ ăn cơ mà, đồ ăn!’
Nhìn thấy tiểu thê tử đang xấu hổ mặt đỏ bừng, hắn mới sửa lại. ‘Tôi không chọn, ăn cái gì cũng được.’
‘Trừ cà tím ra sao?’ Tĩnh Vân chớp mắt hỏi.
Hắn sửng sốt một chút.
‘ Làm sao em biết?’
‘ Lần trước em có nấu nhưng anh không đụng tới một miếng nào’. nàng chu cái miệng oán giận, buông mặt hắn ra, giơ tay phải lên bắt đầu từng bước từng bước tính cho hắn nghe. ‘Trừ cà tím, còn có mướp đắng, cà rốt, ớt xanh, ngô, chân gà. Có lẽ cái gì người ta không ăn, anh mới ăn mất! Xem nè, nói bừa ra thôi mà đã phải dùng tới sáu ngón tay rồi.’ Mặc dù mới cưới không lâu nhưng đối với thức ăn ưa thích hay ghét của hắn, nàng đã sớm nhớ rành mạch.
Giang Chấn nhìn nàng, một lúc lâu sau vẫn không nói gì, con ngươi đen sâu trong ở chỗ nào đó tựa hồ có chút gợn sóng. Hắn mau chóng vòng tay qua cái eo nhỏ, nhanh nhưng nhẹ nhàng.
‘Tôi chưa hề nói không ăn ngô hay chân gà cả.’ hắn chậm rãi mở miệng.
‘ Rõ ràng là anh không ăn mà!’
Nàng ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, nhíu mày lẩm bẩm.
‘Chẳng qua là không có thời gian ăn thôi, mấy cái loại này phải cắn, gặm từ từ, quá lãng phí thời gian. Bình thường thì tôi vẫn ăn.’
‘Thế còn cà tím, mướp đắng, cà rốt và ớt xanh thì sao?’ thấy hắn ít khi nói được một chuỗi dài như vậy, nàng thực sự nghi ngờ câu trả lời của hắn, Tĩnh Vân không khỏi tiến lại gần, tò mò tiếp tục truy vấn.
‘ Tôi không thích vị của chúng.’
‘ Ừhm, vậy anh thích ăn gì?’
‘Tôi không để ý lắm.’ (Cam: Thiên a, anh này điên mất rồi, huhu mẹ ơi!)
Nàng ngây người ngẩn ngơ, thốt ra. ‘Lại có khả năng như thế –’ vẻ mặt của Giang Chấn làm cho nàng không thể nói thêm gì nữa.
Hắn nói thật. Người đàn ông này thật sự chưa từng để ý qua mình thích ăn cái gì.
Hắn ở một mình lại bề bộn nhiều việc, đối với hắn mà nói, đồ ăn chỉ là thứ lấp đầy bụng, cung cấp dinh dưỡng đầy đủ thôi sao?
Lòng của nàng có chút đau.
‘Không sao, em sẽ giúp anh tìm ra món mà anh thích.’ nàng nhịn không được vòng tay siết chặt thắt lưng hắn, gắt gao ôm hắn, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình chôn vào lòng hắn.
‘Ừ.’
Tiếng nói trầm thấp của hắn, truyền qua vòm ngực làm rung động màng tai của nàng. Đáp án này, tuy rằng giống với thói quen hắn vẫn hay trả lời nhưng lần này, nàng rõ ràng cảm giác được, trong giọng nói của hắn có quan tâm.
Nàng ỉ ôi ở trong lòng Giang Chấn, nhẹ giọng hỏi: ‘Nếu vậy, hôm nay em nấu cá hấp cho anh ăn, được không?’
‘Được.’
Tĩnh Vân ngẩng đầu lên, ngọt ngào mỉm cười, rồi vui vẻ nhảy khỏi đùi hắn, nhanh chóng vào bếp nấu cá hấp, bỏ ý định ra ngoài mua một con chuột lớn.
Bóng dáng nhảy nhót biến mất ngoài tầm mắt, phòng khách lại trở về với yên lặng, Giang Chấn lại cúi đầu, tiếp tục đọc báo.
Nhưng ngay cả chính hắn cũng không phát hiện ra, đôi môi mình đang khẽ cong lên, và trong mắt hắn còn ý cười, thủy chung chưa từng nhạt đi.
A, trời đã sáng.
Tĩnh Vân lười biếng trở mình, phát hiện ra Giang Chấn cũng vừa mới rời giường, còn chưa đi làm. Nàng lên tinh thần, vội vàng rời giường đánh răng rửa mặt, xong xuôi mới xuống dưới lầu vào phòng bếp.
Trình trạng mang thai sơ kì cuối cùng cũng dần dần giảm xuống, mấy ngày hôm nay, nàng không hề nôn hay choáng váng, cũng không tham luyến giường, thậm chí còn có thể sáng sớm rời giường.
Trong phòng bếp, nàng ba chân bốn cẳng pha sữa, làm bánh kẹp, để giúp hắn có thể ăn trước khi ra khỏi nhà.
Mau mau mau, trước khi Giang Chấn đi làm, nàng phải chuẩn bị tốt bữa sáng.
Từ hồi kết hôn tới giờ, do nàng mang thai nên toàn ngủ dậy muộn hơn so với hắn, cứ mỗi lần nàng mở mắt ra thì bên ngoài mặt trời đã lên cao, nàng chưa bao giờ tiễn hắn đi làm!
Giúp trượng phu làm bữa sáng dinh dưỡng, còn nữa … trượng phu đi làm thì hai vợ chồng có thể hôn ở cửa chào ngày mới, đây là vẫn là giấc mộng của con gái từ trước tới nay.
Hôm nay, nàng vất vả sáng dậy sớm, trong lòng đã hạ quyết tâm, tuyệt đối phải dựa theo giấc mộng trong lòng là một thê tử chuẩn mực, tự tay làm bữa sáng, rồi mới đứng ở trước cửa tiễn hắn đi làm, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, chờ nụ hôn triền miên của hắn –
Giọng của Giang Chấn đột nhiên từ phía sau truyền tới.
‘Sao hôm nay em dậy sớm vậy?’ (Cam: Anh hỏi đểu à? *xì xì*)
Mặt nàng đỏ lên, ảo tưởng trong đầu vụt biến mất, nàng tắt bếp, đem hai con trứng mềm, đặt lên bàn.
‘ Em ngủ no rồi mà.’ nàng cong môi cười yếu ớt. ‘Vừa đúng lúc anh chưa đi làm, em đã đi xuống bếp, làm bữa sáng cho anh rồi này.’ nàng bỏ bánh mì nướng mềm ra, cho sa lát, tương và trứng vào, rồi hạt tiêu, gia vị làm thành hai phần bánh kẹp với một cốc sữa nóng, đưa đến trước mặt hắn.
Giang Chấn đặt tờ báo xuống, ngồi bên cạnh bàn, dưới ánh nhìn chăm chú của tiểu thê tử ăn sạch hai phần bánh kẹp ngon lành, rồi uống hết cốc sữa nóng.
Nàng âm thầm kêu may mắn khi đã giúp hắn ‘làm nội trợ’: Ở với nhau lâu như vậy, nàng sớm đã biết sức ăn của hắn. Vậy nên nàng mới làm hai phần bánh kẹp lớn để hắn có thể ăn no.
‘Ăn ngon không?’ nàng hỏi.
Giang Chấn gật đầu.
Ánh nắng rơi ngoài cửa sổ, nàng theo Giang Chấn đi qua phòng khách, thẳng đường ra tới cửa. Rồi khuôn mặt nhỏ nhắn ngước lên, đôi mắt trong veo chớp chớp, chờ mong hắn hôn tạm biệt nàng để hoàn thành giấc mộng bao năm của nàng.
Nhưng mà Giang Chấn lại chỉ đi tới lấy cặp tài liệu, mặc áo khoác vào rồi không ngừng bước thẳng ra cửa.
‘ Chờ một chút!’ nàng vội vàng gọi hắn.
‘Làm sao vậy?’ hắn quay đầu, nhìn nàng một cái.
Tĩnh Vân cắn cắn môi, đi đến bên người hắn, rồi nàng ngẩng đầu, nhắm mắt lại, chu cái miệng nhỏ ra, mặt đỏ ửng, ám chỉ thấy rõ.
Chính là, đợi một lát rồi mà Giang Chấn vẫn thủy chung không có phản ứng. Nàng vụиɠ ŧяộʍ mở mắt ra, chỉ nhìn thấy hắn đang nhìn nàng, căn bản không có ý định hôn.
Vì mục tiêu muốn hoàn thành giấc mộng, nàng chỉ có thể cố lấy dũng khí, kiễng mũi chân, dâng lên môi thơm. Chỉ tiếc rằng, so với Giang Chấn cao to cường tráng, nàng chỉ là một thân hình nhỏ bé thấp lùn, cho dù đã kiễng mũi chân, nàng mới chỉ có thể hôn tới cổ hắn, không chạm được tới môi.
Nàng thẹn thùng, vừa mới khẽ chạm vào cổ hắn đã ngay lập tức lui trở về.
Giấc mộng này, này này này này, này chẳng dễ làm tí nào, chẳng những không ngọt ngào giống như ảo tưởng của nàng, mà còn làm cho tâm tình nàng loạn hết cả lên.
Nàng giữ ngực, thấy hắn vẫn đang nhìn nàng, ánh mắt sáng rỡ khác thường. Nàng xấu hổ, mặt càng đỏ, vội vàng nói sang chuyện khác.
‘Hôm nay anh có về không?’ nàng hỏi.
Giang Chấn gật đầu.
‘ Thế …… mấy giờ về?’
‘Tầm bảy giờ gì đó.’
‘ Được, vậy em sẽ làm một ít đồ ăn, chờ anh về ăn cùng.’
Giang Chấn gật đầu, cất bước đi ra ngoài, đảo mắt đã ra tới cửa.
Nàng đứng ở chỗ cũ, trong lòng không biết thế nào, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát. Từ lúc tỉnh ngủ đến giờ, nàng làm hết đông việc tây, tuy đã giúp hắn ăn no, ngon miệng, đã giúp hắn thuận lợi đi làm, nhưng mà tâm tình nàng giảm xuống không ít so với lúc dậy.
Công việc nàng làm hình như không được hắn đáp lại. Thái độ của hắn đối với nàng, tuy có dịu hơn một chút so với lúc trước, nhưng vẫn có cảm giác xa cách.
Nếu hôn nhân là một sân khấu, nàng muốn nhập vai diễn trên đó thì hắn hình như chỉ muốn đùa bỡn ở bên ngoài.
Ôm ấp thất vọng, nàng xoay người đi vào trong phòng, cầm hai con búp bê vải bên cạnh tivi lên, rồi ngồi xuống ghế sô pha.
Hai con búp bê vải này, có thể cho là sản phẩm đắc ý nhất của nàng, bất luận là ngũ quan hay tay chân, hay lễ phục kết hôn trên người chúng, tất cả đều được nàng tỉ mỉ châm từng đường, cẩn thận khâu. Hai con búp bê vải, một con giống nàng, một con giống Giang Chấn.
Nàng nhịn không được đánh một cái, miệng không ngừng lẩm bẩm.
‘Trước khi anh đi làm, sao lại quên hôn em?’ nàng cầm hai con gấu bông ghé vào nhau, miệng bọn chúng cũng chạm theo, rồi nàng thận trọng nhắc nhở. ‘Ngươi phải nhớ hôn nàng nha!’
Gấu bông nam vô tội bị nàng đùa nghịch, cúi đầu giải thích với gấu bông nữ, thân thủ còn ôm lấy gấu bông nữ. Tĩnh Vân tiếp tục nói.
‘Ngươi phải đối xử tốt với nàng một chút nha!’
‘ Ngươi phải thường thường cười với nàng này, hoặc là thân mật ôm nàng một cái, hay cổ vũ nàng nhiều một chút, các ngươi mới cưới đấy nha! Ở trên tivi đều diễn như vậy mà!’ (Cam: Chị ngây thơ thế, “ti vi đều diễn như vậy mà” =))
‘ Hôm qua em nấu nấm, sao anh không ăn? Ngay cả nấm anh cũng không ăn được sao?’ nàng lấy gấu bông nữ, tới gần gấu bông nam, ngón tay chỉ lên, bức gấu bông nam cúi đầu sám hối. ‘Nấm làm rất khó đấy, nếu ngươi không muốn ăn, phải nói cho nàng trước nha!’ (Loạn hết rồi!! Không hiểu chị ấy đang nói với người hay gấu nữa!!)
Gấu bông nữ từng bước tới gần, gấu bông nam bị bắt quỳ xuống đất giải thích.
Tĩnh Vân còn nói chưa đủ nghiền.
‘Còn nữa, bánh kẹp ăn không ngon sao? Nàng phải rời giường, làm cho ngươi nha!’ nàng lấy gấu bông nữ giẫm lên người gấu bông nam. ‘Nếu ăn ngon, thì ngươi nói ngon! Không phải gật đầu –’
Tiếng bước chân vững vàng bỗng dưng vang lên, nàng dừng động tác trên búp bê lại, nhanh chóng ngẩng đầu lên, ngạc nhiên thấy Giang Chấn đang đi vào phòng khách.
‘Tôi quên mang vài thứ.’ hắn lẳng lặng nói, thong dong tiêu sái tiến vào thư phòng.
Tĩnh Vân đứng như trời chồng ở một chỗ, tay cầm hai con búp bê vải, không hề nhúc nhích.
Trời ạ, hắn nghe thấy sao? Hắn có nghe thấy không? Hắn có nghe thấy nàng hồ ngôn loạn ngữ với búp bê vải không? (Cam *mặt buồn buồn* Chính xác là có, chị ạ J)
Cảm thấy sóng triều đáng thẹn, đột nhiên đùng đùng vọt tới, vẻ mặt nàng đỏ bừng, nắm chặt hai con búp bê vải, trơ mắt nhìn Giang Chấn đi ra khỏi thư phòng, xuyên qua phòng khách, tới trước cửa.
Lần này, hắn ở cửa nói quay trở lại, môi mỏng cong lên: ‘Bánh kẹp ăn ngon lắm.’
Rồi hắn xoay người ra khỏi cửa, không lâu sau, tiếng xe vang lên, dần dần vọng xa, cuối cùng thì nghe không thấy.
Tĩnh Vân cứng ngắc, xấu hổ, lập tức bỏ gấu bông lại, nhanh chóng chạy về phòng, chui vào trong chăn bông, hai tay nắm chặt chăn, đá chân ở trên giường thét chói tai.
Á, chán ghét chán ghét chán ghét chán ghét!
Hu hu hu, hắn nhất định là nghe thấy được! Hắn nhất định là nghe thấy được !
Mặt trời lặn, trăng lên, đã đến buổi cơm chiều, không khí khắp nơi có vẻ nhàn nhã.
Giang Chấn ngồi ở trên sô pha, xem tờ văn kiện trong tay. Tĩnh Vân thì ngồi bên cạnh, vừa làm gấu bông, vừa xem TV, tám giờ ti vi chiếu phim tâm lý, nàng còn đang giải thích nội dung phim cho hắn hiểu.
Công việc này như đã thành lệ thường.
Dùng xong cơm chiều, hắn ở trong phòng khách đọc tư liệu hoặc văn kiện, nàng ghé ở một bên, báo cáo những chuyện xảy ra trong cả ngày. Lúc nàng nói chuyện, nàng thể hiện cảm xúc rất nhiều, vừa đáng yêu vừa sinh động, lại còn dùng giọng dễ nghe, ngọt ngào nói, cứ cách dăm ba câu lại gọi hắn một tiếng ‘A Chấn’ .
Tuy cả ngày nàng ở nhà, nhưng lại bày ra rất nhiều thứ, tài liệu làm búp bê vải này, vải vụn này, còn có đủ các loại khuy cúc to nhỏ nữa, tất cả đểu rải rác nằm ở trên bàn, đầu giường, bàn điện thoại.
Hắn mua cho nàng vài hộp nhỏ, để cho nàng làm đồ trang trí. Chưa đến hai ngày, ngay cả hộp nhựa hắn đưa cũng bị nàng khoác thêm cho một lớp vải hoa bên ngoài.
Giang Chấn dần dần có thói quen, mê mẩn những đồ trang trí của nàng, thậm chí còn nghe theo yêu cầu của nàng, bỏ di động ra, để cho nàng treo búp bê tiểu Tĩnh Vân lên.
Đổi là người khác thì hắn khẳng định là sớm phát điên rồi. Nhưng người phụ nữ nhỏ bé này lại như có loại ma lực gì đó có thể làm cho thần kinh căng thẳng của hắn dần dần bị lơi lỏng.
‘ A Chấn.’ Giọng nói ngọt ngào kia lại vang lên.
‘Ừ .’
‘Chìa tay ra.’
Hắn nhìn báo, không phản kháng chút nào, vươn tay trái ra.
‘ Cả hai tay cơ!’
Hắn buông báo xuống, lại vươn tay phải. Có thứ gì đó làm bằng lông nhung mềm nhét vào lòng bàn tay hắn.
‘ Giúp em cầm nha!’ Tĩnh Vân nói, sản phẩm còn làm chưa xong còn để sát vào lòng bàn tay hắn.
Nhìn kỹ, thứ bị nhét vào trong tay hắn là một đôi gấu bông. Con gấu bông ở trong tay nàng đã hoàn thành được tám chín phần, chỉ cần khâu cái tay béo béo nữa, rồi sửa sang lại là xong.
Nàng lấy kim chỉ, đâm qua đám lông mềm, cẩn thận khâu tay trái cho gấu bông, rồi cất đoạn đầu chỉ vào trong gấu bông, lấy cái kéo nhỏ cắt phần chỉ thừa đi.
Đột nhiên ở trên ti vi, nhóm diễn viên gào khóc, tiếng khóc vang to.
Tĩnh Vân khẩn trương quay đầu lại, bỗng dưng mắt đỏ lên, cũng thương tâm rớt lệ. ‘A a a a, cô gái đó sao lại bị chết vậy? Cô ấy chết thì chồng cô ấy phải làm sao bây giờ? Bọn họ vừa mới kết hôn thì hôn lễ bị phá, cô ấy lao ra ngoài lại tông phải xe. Thế là cô ấy chết rồi!’ nàng liên tục kêu sợ hãi, nước mắt còn rơi không ngừng.
Nhìn thấy tiểu thê tử bên cạnh kích động, Giang Chấn ném ra cái nhìn khách quan.
‘Mấy thứ đó chỉ là giả thôi mà.’
Hắn ‘an ủi’, ngược lại chỉ làm nàng càng thêm kích động.
Tĩnh Vân vừa khóc, vừa lấy con gấu bông thiếu tay phải, không ngừng đánh hắn. ‘Anh thật quá đáng! Thật quá đáng! Sao anh lại vô tình như vậy hả? Thật quá đáng!’
Bác sĩ nói đúng, phụ nữ đang mang thai, quả nhiên rất nhạy cảm.
Giang Chấn tùy ý để nàng vừa khóc vưa đánh, đợi cho nàng bình tĩnh hơn một chút, mới vòng cánh tay ôm nàng vào lòng, lấy khăn giấy lau nước mắt cho nàng.
Nàng xì mũi, vất vả lắm, cảm xúc mới dần dần bình tĩnh trở lại. Nhưng mà đôi mày liễu cong cong của nàng vẫn nhíu lại, hình như còn đau thương hơn.
Nhìn vẻ mặt nàng cau có, hắn nhịn không được mở miệng hỏi: ‘Em làm sao vậy?’ Tĩnh Vân thấp đầu, không nói.
Hắn lại hỏi lần nữa.
Lần này, cuối cùng nàng cũng mở miệng, nói ấp a ấp úng, giọng điệu còn mang theo tiếng nức nở. ‘Không có gì, chỉ là em……’
‘Chỉ là sao?’
‘Chỉ là — chỉ là –’ nàng nói hai từ, lại khó xử ngừng lại.
Giang Chấn chỉ có thể hỏi lại.
‘Chỉ là làm sao?’
‘Cái kia –’ cái đầu nhỏ cúi cúi, không nhìn hắn.
‘Cái gì?’ Giang Chấn nhẫn nại, trong lòng cảm thấy có khi tra hỏi một tên tội phạm cứng đầu cũng không khó bằng hỏi nàng.
Khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng ngẩng lên, đôi mắt ngập nước quan sát hắn, ai oán nói: ‘Em — em — thèm ăn bánh bao chiên.’ Vì thấy nữ diễn viên trong phim chết thảm, nàng đau khổ khóc. Khóc xong bỗng dưng lại thèm ăn, nhất là bánh bao chiên.
Giang Chấn ngẩng đầu, nhìn đồng hồ trên tường.
9 giờ rưỡi.
Hắn hơi nhíu mày.
Bánh bao chiên? Giờ này còn muốn hắn đi mua bánh bao chiên?
‘Ngày mai lúc về tôi mua cho em.’ hắn đáp.
Nghe thấy trượng phu trả lời, nàng cúi cúi cái đầu nhỏ, hốc mắt lại ngập lệ, ngập ngừng mở miệng.
‘Nhưng mà…… người ta muốn ăn bây giờ cơ…’ nàng vòng ôm bụng, cảm thấy đói không chịu nổi, thèm ăn không dứt được.
Ánh mắt ai oán của nàng như kim châm vào lòng hắn. Hắn chỉ có thể hít sâu một hơi, đứng dậy lấy áo khoác.
‘Được, giờ tôi đi mua.’
‘Thật vậy à?’ nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, lại sợ bị thương tổn hỏi.
‘Ừ.’
Giờ mà đi, hắn chỉ có thể đi lòng vòng gần đó, cố tìm cho được người bán bánh rong hoặc cửa hàng bánh. Cho dù là mấy người đó đang chuẩn bị dọn quán hay đã đóng cửa hàng, hắn đều dùng vẻ mặt hung ác, bức đối phương trong thời gian ngắn nhất, chiên bánh bao cho hắn.
Vậy mà Tĩnh Vân lại có chủ ý khác.
‘Hay — hay – là anh đi tới chợ đêm Sĩ Lâm ở phía nam ý, cách đó năm hàng có bán bánh bao chiên đấy?’
Hắn đưa lưng về phía thê tử, hít sâu một hơi, chậm rãi gật đầu, rồi mới bước ra ngoài, lái xe thẳng tới chợ đêm Sĩ Lâm.
Không đến nửa giờ, hắn đã mang bánh bao chiên nóng hổi tới trước mặt Tĩnh Vân.
Nàng cao hứng mở gói to ra, vừa thấy bánh bao chiên bên trong, khuôn mặt nhỏ nhắn nháy mắt đã suy sụp tinh thần, khổ sở ngẩng đầu lên.
‘ Sao anh không mua nước sốt cay?’ nàng ai oán hỏi.
Giang Chấn nhìn nàng vẻ không dám tin.
‘Em vừa mới nói muốn ăn bánh bao chiên mà.’ Giọng hắn thấp trầm, cực lực đè nén hơi thở mạnh.
‘ Nhưng mà — nhưng mà –’ nàng đáng thương sụt sịt xì mũi, bỗng dưng lại khóc. ‘Ăn bánh bao chiên nhất định phải có nước sốt cay mà! Em cũng rất muốn ăn nước sốt cay……’
Nước mắt của nàng làm phai nhạt cơn giận của hắn. Nghĩ đến nàng đang mang thai thèm ăn đồ gì đó, hắn lại là ‘tác giả’, hắn phải chịu trách nhiệm đi mua cho nàng thôi.
Giang Chấn lại hít sâu một hơi, cầm chìa khóa lên lần nữa đi ra cửa. Hắn vừa bước tới trước cửa, Tĩnh Vân không quên mở miệng dặn.
‘A Chấn, nước sốt cay của em không có rau thơm nha!’ nàng vang giọng nhắc nhở. ‘Còn nữa, phải chợ đêm Sĩ Lâm ở phía nam mới có –’
‘Hàng thứ năm. Tôi biết rồi.’ hắn tiếp lời, hứng cơn gió đêm lạnh, lái xe đi mua nước sốt cay cho tiểu thê tử.
Nhưng lần này, hắn chỉ tốn có hai mươi phút.
Thấy Giang Chấn mang nước sốt cay vào cửa, nàng vui mừng ra đón, nhận lấy nước sốt cay vẫn còn nóng, ngồi trước ghế sô pha, vui sướng lấy đũa, mở hộp bánh bao chiên và nước sốt cay ra ăn, vẻ mặt vô cùng mãn nguyện.
Hoàn thành ‘nhiệm vụ’, Giang Chấn cởϊ áσ khoác, ngồi trở lại ghế sô pha, cầm cái điều khiển từ xa, chuyển kênh thời sự, lặng yên xem ti vi không nói gì.
Tĩnh Vân ngồi một bên, vài lần trộm ngắm trượng phu, tuy rằng miệng vẫn đang ăn bánh bao chiên xốp giòn,mằn mặn, uống nước sốt cay đến tê tê lưỡi, nhưng trong lòng của nàng không hiểu sao lại dấy lên một luồng tư vị ngọt ngào……