Chương 15: Trở về

"Trẫm sao?"

"Đúng vậy bệ hạ, ngài không có nghe nhầm, thần thϊếp chỉ muốn ngài!"

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mai quý phi còn rơm rớm mấy giọt nước mắt chỉ trực rơi xuống. Nàng nằm xuống bên cạnh, ôm lấy hắn để hắn cảm nhận nhiệt độ cơ thể và trái tim đang đập thật nhanh của nàng. Hoàng đế hơi ngẩn ra, đáp án ấy tất nhiên là hắn chưa từng nghĩ tới, hắn cho rằng nàng sẽ như mọi lần đòi lấy một chút châu báu ngọc ngà là được.

"Thần thϊếp biết bệ hạ thân là thiên tử, là đương kim hoàng thượng của Đại Tư, sẽ không thể chỉ có mình thϊếp."

"Quý phi..."

"Thần thϊếp chỉ mong muốn, bản thân có thể có một chỗ dù là nhỏ nhất ở đây." Mai quý phi đưa tay đặt lên ngực trái của hoàng đế, lại nói. "Bệ hạ có thể tặng cho thần thϊếp đêm mai của ngài? Ta không có ý gì, nếu không được cũng không sao...chỉ muốn ở bên cạnh hoàng thượng thêm một chút."

"Ái phi nghĩ nhiều rồi, trẫm tất nhiên sẽ đáp ứng nàng, ai bảo nàng là tiểu bảo bối khiến người ta vui vẻ haha."

"Vậy thần thϊếp, cảm tạ long ân."

Xong việc cả hai liền chìm vào giấc ngủ, chẳng mấy chốc bóng chiều đã ngả. Tiểu Lý Tử vẫn luôn canh chừng bên ngoài, nhưng chỉ có thế không dám làm gì hơn, đành đợi nội quan thân cận bên cạnh hoàng thượng đến đánh thức người dậy. Sau khi chỉnh trang y phục, ngắm nhìn lần nữa mỹ nhân kiều diễm trên giường, hắn mới quay lại Điện Càn Long tiếp tục phê duyệt tấu chương.

"Hoàng thượng, vẫn còn rất nhiều." Trần công công lên tiếng.

Hoàng đế đang thân thơ nhớ lại dáng vẻ dâʍ đãиɠ vừa rồi của Mai quý phi, đột nhiên bị nhắc nhở có chút chột dạ, hừ lạnh một tiếng. Hiện tại hắn muốn ôm mỹ nhân, đóng cọc vào mông nàng thay vì đóng dấu đống tấu chương văn sớ này. Nhưng việc quốc gia đại sự quan trọng, không thể chậm chễ, hắn lại không muốn trở thành một hôn quân, đành dằn lòng nhịn qua đêm mai lại đến tìm nàng.

"Bẩm báo thánh thượng, đã có tin từ biên cương phía Nam."

"Cho truyền!"

.........

Hôm sau

Phủ Tông Viễn tướng quân

"Con dâu ngoan, thiệt thòi cho ngươi rồi. Giang gia ta từ mấy đời nay đều là nhờ nam nhân ra ngoài liều mạng để đổi lấy vinh hoa phú quý, an cư. Haizzz, có điều tên tiểu tử kia cũng thật quá quắt, đi liền gần một tháng cũng không viết lấy một bức thư gửi về nhà cho mẹ già cùng nương tử an lòng."

Tư Thanh Lam thầm cười trong bụng, haha lão đầu Giang Hải hắn vậy mà bị gọi thành tên tiểu tử, còn bị trách mắng. Nàng lại nhìn gương mặt phúc hậu của Giang lão phu nhân, trong lòng nổi lên mấy tia ấm áp.

"Mẫu thân, người yên tâm, tướng quân nhất định sẽ bình an mau chóng trở về đoàn tụ với chúng ta."

"Ngươi! Haha đúng là không thể qua mắt được Lam Lam nhà chúng ta."

Tư Thanh Lam cũng cười hùa theo. Lam Lam? Trước nay chưa từng có ai gọi nàng bằng cái tên đáng yêu này, còn khen nàng thông minh. Nàng rất thích, rất lâu rồi nàng mới cảm thấy vui vẻ, ấm áp thế này.

"Con có thể ôm người không?"

"Tất nhiên! Sao vậy?... Con ngoan!"

Nàng rất thoải mái ngủ thϊếp đi trong lòng Giang lão phu nhân, đến khi tỉnh giấc đã là nhá nhem tối. Tiểu Uyển vẫn luôn canh chừng bên cạnh, thấy nàng đã dậy vội vàng tiến lên giúp chải đầu mặc áo.

"Ta đã ngủ lâu thế sao?"

"Đúng vậy phu nhân, lão phu nhân căn dặn không được làm phiền người nghỉ ngơi."

"Ừm!"

"Còn có, tướng quân đã trở về rồi."

"Ừm! Trở...trở về rồi? Đang ở chính sảnh sao?" Tư Thanh Lam vô thức nói, nàng cũng không hiểu vì sao bản thân tự nhiên quan tâm hắn đang ở đâu làm gì.

"Tướng quân đang ở trong cung bẩm báo quốc sự, có lẽ sẽ trở về muộn, nói mọi người không cần đợi."

"Ai thèm đợi hắn!"

Do ban ngày đã ngủ nhiều nên đêm xuống, Tư Thanh Lam vào giấc khá muộn. Nhưng đã ngủ, đều sẽ ngủ rất sâu.

Nàng xoay người, bỗng cảm thấy bản thân đang nằm gọn trong khuôn ngực cường tráng. Cảm giác rất ấm áp, rất êm, Tư Thanh Lam càng dụi dụi đầu muốn được gần hơn, tìm một tư thế nằm thoải mái nhất.

"Ngoan! Đừng cựa quậy!"

Giang Hải ôm chặt hơn nữ tử trong lòng, một tay kia không chịu an phận mà đặt trên mông nàng. Hắn thầm nghĩ có nương tử để ôm thật thích, nếu sớm biết như này, hắn đã cưới nàng vào cửa sớm hơn. Biết vậy, khi nàng vừa qua lễ cập kê hắn sẽ liền tới rước nàng.

"Có thích không?" Giang Hải thủ thỉ.

Tư Thanh Lam không trả lời, nàng hiện tại chỉ muốn ngủ. Giang Hải nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng không kìm được lòng trêu chọc.

"Phu quân đã một tháng không gặp cũng không thèm để tâm?"

"Không thèm!"

Nàng khó nhọc lên tiếng. Thầm oán trách Giang Hải xấu xa, về muộn như thế còn muốn người khác ra cửa đón sao? Nếu hắn còn tiếp tục làm phiền không cho nàng ngủ, nàng sẽ đạp hắn xuống giường. Thử hỏi hắn nói đi là đi, không một lần đưa tin tức về, là để tâm nương tử như nàng sao? Đúng là đồ thối tha!

Mặc dù trong lòng tức tối nhưng nàng lười nói nhiều, chỉ thêm:

"Muốn ngủ!"

Giang Hải tất nhiên là bất lực, cũng chỉ có thể mặc kệ củ khoai nóng mà đi ngủ.

"Được! Ngoan, ngủ nào!"