“Được rồi, chút nữa ta nói với trưởng thôn một tiếng, bảo mỗi nhà phái một người đến đây học cách phân biệt thảo dược, nhưng mà có quá nhiều loại thảo dược, ta định dạy bọn họ nhận biết mười mấy loại, cũng chỉ tầm khoảng đó.”
Dược liệu có tận hàng trăm hàng ngàn loại, nàng không thể dạy hết tất cả được, mệt mỏi bao nhiêu.
Tạ Vân Cẩn không phản đối: “Ừ.”
Lục Kiều lại bổ sung thêm một câu: “Nhưng mà người trong thôn có ấn tượng không tốt với ta, ta không thể dạy được.”
Nàng mang tiếng keo kiệt, sẽ không hào phóng như thế.
“Đến nỗi người Tạ gia, bảo nhị tẩu đến học đi, người khác ta không định dạy.”
Đặc biệt là Tạ Lan, nàng vừa nhìn thấy nàng ta là đã thấy ghét.
Tạ Vân Cẩn không phản đối, không biết vì sao, người trước mặt khiến cho hắn không thể nảy sinh ra chút cảm giác phiền chán nào.
Lục Kiều bưng chén đũa xoay người chuẩn bị rời đi, liếc mắt một cái nhìn thấy bốn đứa nhỏ đứng cạnh bàn mở to mắt nhìn nàng chằm chằm, bốn đứa cứ nhìn nhìn nàng, rồi lại quay sang nhìn nhìn Tạ Vân Cẩn ở trên giường.
Trong một khắc đó, trong lòng bọn chúng vô cùng vui sướиɠ, cha và nương đã giải hòa và nói chuyện bình thường với nhau.
Nhưng mà rất nhanh đã phản ứng lại, sao bọn họ có thể thầm gọi người phụ nữ kia là nương ở trong lòng cơ chứ, nghĩ thôi cũng không được.
Bốn đứa nhỏ nghiêm mặt lại.
Lục Kiều nhìn thấy mà chẳng thể hiểu được, đặt chén đũa trong tay xuống chiếc bàn nhỏ ở trước mặt mấy đứa, rồi bưng cả cái bàn nhỏ xuống phòng bếp luôn.
Bốn đứa nhỏ phía sau nhanh chóng chạy tới trước giường của Tạ Vân Cẩn khoe khoang con chuồn chuồn tre của mình.
“Cha, cha mau nhìn đi, cái này gọi là chuồn chuồn tre, rất lợi hại.”
“Con, con chơi thử cho cha xem.”
Bốn đứa nhỏ lập tức xoay xoay con chuồn chuồn, rồi bốn con chuồn chuồn tre nhỏ lập tức bay lên, xoay tròn ở trong phòng, bốn đứa nhỏ phát ra tiếng cười khanh khách.
Tạ Vân Cẩn nhìn bốn đứa nhỏ chơi vui vẻ như thế thì tâm trạng cũng khá hơn không ít.
Lục Kiều đi ra ngoài liền lưu loát rửa sạch chén đũa, sau đó làm chuồn chuồn tre cho hai cháu trai của nhà Tạ Phú Quý.
Chuồn chuồn tre vừa mới làm xong thì vợ của Tạ Hổ là Lâm Xuân Yến đến đây gọi nàng cùng đi trấn trên.
Lục Kiều cầm chuồn chuồn tre, thuận tiện lấy cái sọt ở góc phòng bếp. Hôm nay đi trấn trên muốn mua không ít đồ, vì vậy phải mang theo cái sọt.
Trước khi đi, nàng lại đến đông phòng ngủ một chuyến: “Tạ Vân Cẩn, ta đi trấn trên, huynh để ý bốn đứa nhóc một chút, đừng để cho bọn họ chạy loạn.”
Bởi vì lúc trước bốn đứa nhỏ không được ăn đầy đủ chất dinh dưỡng, đi ra ngoài bị người bắt nạt thì chỉ có bị đánh thôi, cho nên Lục Kiều mới dặn dò Tạ Vân Cẩn như vậy.
Tạ Vân Cẩn gật đầu, Lục Kiều quay đầu nhìn về phía bốn đứa nhóc rồi cười tủm tỉm nói.
“Ngoan ngoãn ở trong nhà giữ nhà cho ta, trong phòng bếp có một con gà rừng, còn có trứng gà, phải trông kỹ, trở về ta sẽ thưởng kẹo cùng điểm tâm cho các con.”
Lục Kiều vừa mới nói xong, Tiểu Tứ Bảo lập tức chớp mắt hoa đào, vui mừng hỏi: “Thật vậy ạ?”
Lục Kiều không nhịn được, đi qua xoa đầu thằng bé: “Thật sự.”
Nàng nói xong rồi đeo sọt lên lưng, phía sau Tạ Vân Cẩn cùng bốn đứa nhỏ cùng nhìn theo bóng dáng rời đi của nàng.
Một lát sau, bốn đứa nhỏ vây quanh Tạ Vân Cẩn, nhỏ giọng hỏi: “Người sẽ không không trở lại đấy chứ?”
Tạ Vân Cẩn nhìn dáng vẻ lo lắng của bốn đứa bé, không nhịn được nhăn mày suy tư, nữ nhân kia có thể sẽ không trở lại hay không?
Bọn họ không hòa li, sao nàng có thể không trở lại.
Huống chi lúc trước nàng đã nói sẽ tìm đại phu trị chân cho hắn, tuy rằng hắn không quá tin, nhưng nếu mà nàng chạy thì hắn sẽ không bỏ qua cho nàng.
Trong mắt Tạ Vân Cẩn hiện ánh sáng u ám, nhìn về phía bốn đứa bé rồi khuyên nhủ: “Sẽ không, nàng nói mang kẹo cùng điểm tâm cho các con thì nhất định sẽ trở về, cho nên các con đừng lo lắng.”