Chương 8: Âm Mưu?

Nếu Lục Kiều dám can đảm độc chết bốn đứa nhỏ, thì cho dù hắn chỉ có một cái mạng này cũng sẽ liều mình không buông tha nàng, hắn phải lột lớp da của nàng khiến cho nàng hối hận vì đã làm vậy.

Bốn đứa nhỏ kia nghe lời phụ thân nói xong, còn mở miệng nói: "Phụ thân, người cũng ăn đi."

Tạ Vân Cẩn gật đầu chào hỏi Tạ Nhị Trụ, còn mời hắn ta đi vào nhà ăn cơm.

Tạ Nhị Trụ nhìn cơm gạo lứt cùng canh gà ở trong nhà, hắn ta vô cùng kinh ngạc hỏi: "Em dâu gϊếŧ gà rồi? Vậy mới đúng chứ, thân thể của đệ không tốt, cần phải tẩm bổ một chút."

Tạ Nhị Trụ đặt khoai sọ cùng canh có lên trên bàn cơm nhỏ, hắn bưng một chén cơm đút cho Tạ Vân Cẩn.

Đối với hành động của Lục Kiều, Tạ Nhị Trụ vô cùng khó hiểu, hắn ta luôn cảm thấy Tạ Vân Cẩn rất thông minh cho nên nhịn không được mà khẽ nói:

"Tam đệ, em dâu ba sao vậy?"

Tạ Vân Cẩn đảo đôi mắt u ám, trầm giọng nói: "Có lẽ nàng đang có mưu đồ gì đó."

Không có gì đáng để ngạc nhiên, nàng muốn cho bọn họ ăn uống ngon một chút để bọn họ không còn đề phòng, sau đó hạ độc cho bọn họ chết để nàng có thể dễ dàng thoát thân.

Dựa theo lẽ thường mà nói thì có lẽ Lục Kiều không dám làm vậy, bởi vì nếu hạ độc chết tướng công cùng con của mình thì nàng cũng sẽ bị xử tử, nhưng với nữ nhân ngu ngốc như lợn kia, làm sao có thể nghĩ được đến đó.

Trong phòng ngủ phía đông, phụ tử năm người cùng nhau ăn cơm, Lục Kiều thì đang ăn ở trong bếp, canh gà này có hơi nhiều mỡ nên nàng hớt bớt dầu bên trên sau đó mới uống cạn chén canh.

Bởi vì nàng sợ để bốn củ cải nhỏ thu dọn chén đũa sẽ làm bể chén.



Nên Lục Kiều vẫn luôn lắng nghe động tĩnh ở phòng phía Đông, sau khi nghe thấy bên kia ăn gần xong, nàng cũng đứng dậy đi đến phòng ngủ phía Đông mà thu dọn chén đũa.

Lúc này bốn đứa nhỏ tuy vẫn đứng cách xa nàng giống như trước, nhưng cũng không còn sợ hãi khi thấy nàng đi đến.

Lục Kiều cũng không quan tâm đến tụi nhỏ, nàng cũng chẳng thèm liếc mắt nhìn Tạ Vân Cần một cái, chỉ dứt khoát bưng chén đũa rời đi.

Tạ Nhị Trụ ở phía sau lẩm bẩm rất kỳ quái: "Em dâu ba dường như có chút khác lạ, nếu là ngày thường thể nào cũng tìm tới chỗ đệ rồi khoe khoang thành tích ở trước mặt đệ, chứ không xa cách đệ thế này”

Tạ Vân Cẩn cũng cảm thấy đúng là như vậy, càng hợp với suy nghĩ trước kia của hắn, nàng đang có âm mưu gì đó.

Buổi trưa, Tạ Nhị Trụ cũng không ở lại lâu, sau khi đút cho Tạ Vân Cẩn ăn cơm xong thì hắn ta lại giúp hắn đi tiểu, mọi thứ xong xuôi rồi hắn ta mới trở về.

Buổi chiều, Lục Kiều ngủ trưa ở phòng ngủ phía tây, nàng mệt mỏi sau một buổi sáng bận rộn.

Tuy nàng còn muốn giảm cân nhưng mà việc này cần phải được thực hiện từng bước một, không thể vội vàng.

Sau khi nghỉ trưa xong, nàng mò mẫm tập yoga để giảm cân, mồ hôi đổ đầm đìa, nàng đi đến bếp nấu một ấm nước để đi tắm.

Buổi tối, nàng nấu cháo với thịt gà xé và rau xanh, thịt gà xé là buổi trưa còn lại, bỏ thêm chút rau xanh vào thì hương vị vô cùng thơm.

Tuy nhiên, Lục Kiều lại lén cho nước linh tuyền vào cháo, loại nước này có thể điều trị thân thể, nhưng nàng không dám bỏ vào quá nhiều vì sợ đối phương sẽ phát hiện, bởi vì nước linh tuyền này nếu bỏ quá nhiều thì sẽ hơi ngọt.

Tạ Vân Cẩn vẫn như trước, phải kiểm tra cẩn thận xem trong cháo có độc hay không, sau khi xác định không có độc thì hắn mới cho bốn đứa nhỏ ăn.