“Con rể à, Kiều Kiều hiện tại đã hiểu chuyện, về sau con bé sẽ chung sống hoà thuận với con, hãy để những chuyện trước đây đi qua đi, về sau hai đứa phải chung sống với nhau thật tốt, nuôi bốn đứa nhỏ trưởng thành mới là điều quan trọng.”
Điền thị nói xong còn hỏi Tạ Nhị Trụ ở bên cạnh: “Nhị bá mấy đứa, ta nói như vậy có đúng hay không?”
Tạ Nhị Trụ có thể nói cái gì, hắn nhanh chóng gật đầu phụ họa: “Nói đúng.”
Điền thị lại nhìn về phía con rể không nói gì ở trên giường, thật ra trong lòng bà có chút sợ người con rể này, nhưng vì nữ nhi, bà chỉ có thể căng da đầu nói tiếp.
“Kiều Kiều trước kia quá nhỏ, hiện tại đã trưởng thành, về sau sẽ càng ngày càng hiểu chuyện, con rể hãy quên những chuyện không tốt trước kia đi.”
Trước cửa phòng, Lục Kiều không thể nghe nổi nữa, nàng đã nói chuyện với Tạ Vân Cẩn rằng chờ sau khi chân của hắn tốt hơn thì sẽ hòa ly, nương nói như vậy Tạ Vân Cẩn có thể nghĩ nhiều hay không.
Lục Kiều nhanh bưng nước đi vào: “Nương, tiểu đệ, hai người đã đi đường xa như vậy, uống chút nước đi.”
Lục Quý nhận lấy, nhưng Điền thị lại không nhận, bà nhìn Lục Kiều nói: “Nhanh, đút cho con rể miếng nước đi.”
Lục Kiều không muốn tiếp xúc gần với Tạ Vân Cẩn, tên này hiện tại đang ước gì có thể gϊếŧ nàng, nàng mới không muốn đến gần hắn đâu.
Chẳng qua hiện tại Lục Kiều cũng không lo lắng hắn lại gϊếŧ nàng, bởi vì trước đó Đại Bảo làm ra chuyện kia, Tạ Vân Cẩn khẳng định sẽ lo lắng cho nhi tử, cho nên về sau chỉ cần nàng không tìm đường chết thì hắn hẳn là sẽ không gϊếŧ nàng.
Nhưng cho dù vậy thì sao chứ, Lục Kiều vẫn không muốn tới gần Tạ Vân Cẩn.
“Nương, nương uống đi, hắn không khát.”
Điền thị không uống, kiên trì để con rể uống.
Lục Kiều không có cách nào khác, chỉ đành phải nhìn về phía Tạ Nhị Trụ nói: “Nhị ca, ngươi đút cho Vân Cẩn uống đi.”
Tạ Nhị Trụ theo bản năng muốn nhận lấy, nhưng Điền thị lại ngăn cản: “Kiều Kiều, tại sao chuyện gì đều làm phiền nhị bá chứ, con phải tự mình làm, đi, cho con rể uống chén nước đi.”
Con rể bị thương, lúc này là lúc dễ dàng nhất để chữa trị quan hệ của hai vợ chồng.
Về sau cho dù con rể nằm liệt, tốt xấu gì cũng vẫn là tú tài, hiện tại khổ một chút, nhưng sau này bọn nhỏ trưởng thành thì tốt rồi.
Lục Kiều nhìn Điền thị, lại nhìn về phía Tạ Vân Cẩn, ánh mắt ra hiệu Tạ Vân Cẩn nhanh từ chối.
Đáng tiếc Tạ Vân Cẩn lần này giống như tên ngốc, nằm im không nhúc nhích, ánh mắt bình tĩnh nhìn nàng.
Điền thị thúc giục: “Đứa nhỏ này, kêu con đút nước cho nam nhân nhà mình, làm gì đấy”
Lục Kiều không còn cách nào, chỉ đành căng da đầu đi qua, lúc này, bốn đứa nhóc ngoài cửa phòng cũng đi vào, vừa đi vừa liếʍ môi chưa đã thèm: “Ngọt, uống ngon quá.”
“Ừ, trước kia cha đút cho chúng ta uống rồi, lâu rồi chưa uống lại.”
Bốn đứa nhỏ nói xong liền chạy đến trước giường Tạ Vân Cẩn: “Cha, nước đường rất ngọt, uống ngon lắm.”
“Cha mau uống đi, là nước ngọt.”
Ánh mắt Tạ Vân Cẩn không khỏi tối sầm thêm vài phần, trong đầu nhớ tới những lời Lục Kiều nói ở trong sân trước đó.
Có trật tự, không kiêu ngạo không sợ hãi.
Nữ nhân này giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, mẹ vợ có thể dạy nàng thành như vậy sao?
Tạ Vân Cẩn vừa nghĩ vừa im lặng nhìn Lục Kiều.
Lục Kiều chịu đựng ánh mắt của hắn, dìu hắn nghiêng người một chút, đút nước cho hắn uống.