Chương 10: Hay Là Gϊếŧ Hắn

Với kẻ thông minh như Tạ Vân Cẩn, chắc chắn hắn cũng biết đạo lý gϊếŧ người thì đền mạng, cho nên nếu hắn gϊếŧ vợ của hắn thì chẳng những bôi đen thanh danh của mình, mà nghiêm trọng hơn sẽ còn bị chặt đầu, nàng chết, hắn mất đầu, vậy bốn củ cải nhỏ kia thì phải làm sao?

Cho nên chỉ có khả năng là hắn gϊếŧ chết nàng, sau đó sẽ dàn cảnh thành nàng tự sát.

Lục Kiều càng nghĩ càng sợ hãi, nàng mạnh mẽ chống lại cơn buồn ngủ, đáng tiếc người ở trên giường không có động đậy gì.

Lục Kiều cẩn thận quan sát hô hấp của hắn, phát hiện hắn cũng không phải giả vờ ngủ mà là thật sự đang ngủ, cho nên tất cả đều là do nàng tưởng tượng ra sao?

Hắn thật sự không có ý định làm hại nàng?

Lục Kiều vẫn chống đỡ được đến hơn nửa đêm, cuối cùng thật sự chịu không nổi nữa mà nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.

Nàng mới vừa ngủ, người trên giường đã mở mắt, đôi mắt hắn như lưỡi dao sắc bén, ánh sáng lạnh lẽo nhìn khắp nơi.

Lục Kiều ngủ rất sâu nên không phát hiện, thậm chí nàng còn mơ thấy kiếp trước của mình, đám chiến hữu của nàng đau lòng trước di hài của nàng, thậm chí nàng còn thấy được cha mẹ đã tìm được tình yêu đích thực của mình đang tham gia lễ tang của mình trong đau đớn.

Lục Kiều đang chăm chú quan sát, chợt cảm thấy có ai đó bóp chặt cổ mình, hô hấp cũng bắt đầu khó khăn.

Nàng phút chốc bừng tỉnh, nâng tay đẩy người đang bóp cổ của mình ra ngoài.

Một thanh âm vang lên, người nọ đã đυ.ng vào bên tường, Lục Kiều hoàn toàn tỉnh lại, nàng ngước mắt nhìn người ở phía đối diện tường.

Lúc này đã là nửa đêm, ánh trăng mờ nhạt chiếu ngoài cửa sổ tình cờ chiếu vào người đàn ông bên tường.

Trên khuôn mặt tuấn tú của người đàn ông kia hiện lên một sự âm u khó tả, đôi mắt hơi đỏ lên nhìn chằm chằm nàng với vẻ vô cùng chán ghét.



Giờ phút này hắn thật sự giống như ác ma bò ra từ địa ngục, hận không thể ăn thịt Lục Kiều, uống máu Lục Kiều.

Cuối cùng Lục Kiều cũng thấy được người bóp cổ mình, chính là Tạ Vân Cẩn đang bị thương nặng nằm liệt trên giường.

"Ngươi điên rồi sao? Nửa đêm không ngủ lại bóp cổ ta làm gì."

Tạ Vân Cẩn nghe Lục Kiều nói xong, ánh mắt hắn càng đỏ hơn, tràn đầy sát ý.

"Đúng, ta điên rồi, là ta bị ngươi ép đến điên, cuộc sống tốt đẹp của ta bị ngươi hủy rồi, cho nên ta muốn gϊếŧ ngươi”

Hắn dứt lời đã thấy đầu óc choáng váng, trước mắt hắn tối sầm, hắn muốn nôn ra nhưng hắn cắn răng chịu đựng mà vùng vẫy đi về phía Lục Kiều, có vẻ như hắn sẽ không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu.

Lục Kiều đứng dậy đi lên cho hắn một chưởng, trực tiếp khiến cho hắn bất tỉnh.

Tạ Vân Cẩn cuối cùng cũng im lặng, hắn nằm trên đất không nhúc nhích.

Lục Kiều nhìn hắn, trong lòng đột nhiên sinh ra một tâm tư đen tối, hay là gϊếŧ hắn đi, gϊếŧ hắn rồi thì nàng cũng sẽ không cần phải lo lắng sau này sẽ bị hắn trả thù.

Rất nhanh Lục Kiều đã thu tâm tư tà ác lại, nếu nàng gϊếŧ hắn như vậy, vậy thì có khác gì với những kẻ ác nhân gϊếŧ người không chớp mắt kia, ngoài ra gϊếŧ Tạ Vân Cẩn rồi thì bốn đứa trẻ kia phải làm sao bây giờ?

Huống chi Tạ Vân Cẩn chính là vai ác lớn nhất trong truyện, nếu mà gϊếŧ hắn rồi thì có phải quyển sách này sẽ kết thúc phải không? Nếu kết thúc rồi thì có phải nàng cũng sẽ chết phải không?

Lục Kiều nghĩ rồi cúi người bế Tạ Vân Cẩn đi đến mép giường, sau đó thả hắn lên giường.