Khi Cao Trọng về đến nhà thì nghe vệ sĩ báo lại Mộng Uyên đã ra khỏi nhà từ nữa tiếng trước, anh cũng nhẹ nhõm hẳng. Rồi sắt mặt anh chuyển sang u ám hơn khi bước vào nhà.
Lâm Tuệ trong thấy Cao Trọng bước vào liền mỉm cười bước nhanh đến trước mặt anh.
" Anh em có mang mấy món bánh mà anh thích ăn đến nè. Anh qua ăn thử xem"
Lâm Tuệ chưa kịp ôm lấy cánh tay của Cao Trọng thì đã bị tránh ra một bên, làm cô ta ôm vào không trung. Nhưng cô ta vẫn giữ được nụ cười không hề tỏ ra khó chịu.
"Không cần đâu, em mang về đi"
"Nhưng mà e đặt biệt chuẩn bị cho anh, anh mau ăn thử đi"
Cao Trọng ngồi xuống với dáng vẻ uy nghiêm hạ lệnh: "Tiễn Lâm tiểu thư về cung điện. Gọi tất cả các vệ sĩ hôm nay để Lâm Tuệ bước vào biệt thự đến đây"
Lâm Tuệ sợ đến mức xém tý nữa đã đứng không vững, trước nay Cao Trọng luôn như vậy với cô. Nhưng chưa bao giờ thấy anh giận dữ như vậy bao giờ.
Thiên Minh cúi người làm hành động mời Lâm Tuệ ra ngoài. Lâm Tuệ tức giận dậm chân rồi chạy nhanh ra khỏi cửa giống như chịu phải uất ức lớn, vẫn nuôi hy vọng Cao Trọng sẽ đuổi theo kêu cô ở lại.
Nhưng Lâm Tuệ vừa đi CaoTrọng cho người mang hộp thức ăn mang đi bỏ. Tất cả vệ sĩ đã có mặt, bọn họ đang toát mồ hôi hột. Lần này bọn họ chết chắc rồi, Mộng Uyên đã đi rồi thì nạn này tất cả bọn họ khó tránh khỏi rồi. Thu Hương và Hồng Trâm đều bị Cao Trọng gọi quay trở về thì cũng biết cơn giận này của anh khó mà dập tắt được.
"NÓI. LÀ AI ĐỂ CÔ TA BƯỚC VÀO"
Tất cả mọi người đều không một ai dám lên tiếng, chỉ sợ nói sai nữa chữ cũng sẽ đi đời. Thiên Minh đứng một bên đưa camera giám sát cho Cao Trọng xem.
Là Mộng Uyên kéo Lâm Tuệ vào trong biệt thự, nên Cao Trọng buông lỏng cơn tức giận, mà nhìn tất cả bọn họ cảnh cáo " Sau này, dù là Mộng dẫn Lâm Tuệ vào cũng không được đã rõ chưa"
"RÕ THƯA NGÀI"
Tất cả mọi đều rất lo sợ, nhưng cũng thấy rất lạ vị Công Tước này của bọn họ từ trước đến nay một khi tức giận thì khó mà nguôi giận nhanh đến như vậy. Có lẽ là vì người để Lâm Tuệ vào là Mộng Uyên nên mới như vậy, dù thế nào đi nữa thì tất cả bọn họ cũng đã thoát được một lần.
Mộng Uyên đến bệnh viện cùng Dương Dương thăm bà ngoại của cô ấy. Bởi vì bà của Dương Dương bệnh tim nhiều năm nhưng mãi vẫn không có tim thích hợp để thay, không ngờ lúc này lại có người thích hợp hiến tim nên cuối cùng bà ấy cũng đã được phẩu thuật thay tim.
Mộng Uyên và Dương Dương vừa bước vào trong phòng bệnh thì đã thấy bà đã khỏe mạnh hơn thì rất vui.
"Cháu chào bà, bà còn nhớ cháu là ai không"
Bà cụ cười vui vẻ "Mộng Uyên có phải không?"
"Dạ đúng rồi ạ"
"Mau lại đây bà xem nào, đã lâu rồi mới gặp cháu. Cháu giờ đã trở thành cô gái xinh đẹp rồi"
Dương Dương đứng một bên nhìn hai người mà uất ức lên tiếng " Cậu ấy trở thành cháu ruột của bà từ khi nào vậy?"
" Bà à cậu ấy lại làm nủng rồi kìa." Mộng Uyên nhìn Dương Dương mà cười.
"Tất cả đều là cháu gái ngoan của bà hết. Bà thương cả hai hết "
Dương Dương sà vào lòng bà làm nủng " cháu biết bà thương cháu nhất mà".Bà cụ xoa đầu Dương Dương, sự cưng chiều của bà đối với Dương Dương làm cho Mộng Uyên nhớ đến ông của mình lúc còn sống cũng rất yêu thương cô.
Ba mẹ của Dương Dương từ ngoài đi vào trong thấy hai cô liền rất vui vẻ
"Hai đứa đến rồi ạ"
"Dạ chào cô chú, bọn cháu vừa mới đến thôi ạ"
"Cái con bé này lớn rồi mà cứ như con nít cháu đừng chê cười nhé"
"Dạ không sao đâu ạ cháu với Dương Dương chơi từ nên cháu hiểu rõ cậu ấy mà"
"Ba mẹ không thấy đó thôi Uyên Uyên cũng rất hay làm nủng với con đó"
"Cái con bé này". Mẹ của Dương Dương cũng không biết làm sao với cô và Mộng Uyên. Mẹ Dương Dương mang một ít bánh cho Dương Dương và Mộng Uyên.
Mộng Uyên cùng gia đình Dương Dương trò chuyện rất vui vẻ, điện thoại của Mộng Uyên reo lên, vì không muốn làm ồn mọi người đang vui vẻ cô đi ra ngoài để nghe điện thoại.
Đứng ngoài hành lang Mộng Uyên nhìn thấy người gọi đến là ( Chủ tịch kỳ lạ) cô lại lưu tên của Cao Trọng như vậy. Mộng Uyên nghe máy.
" Đã trễ rồi khi nào em về tôi ghé qua đón em về"
"Xin lỗi chủ tịch tôi đang ở bệnh viện với bà của Dương Dương nên không chú ý giờ. Đã trễ như vậy chắc là tôi không về đâu ạ. Tý nữa tôi sẽ qua nhà Dương Dương nghĩ một hôm"
Mộng Uyên giải thích một tràng dài với Cao Trọng. Nhưng không thấy Cao Trọng trả lời " chủ tịch, chủ tịch có nghe tôi nói không?"
"Được"
"Cảm ơn chủ tịch "
Mộng Uyên đang định tắt điện thoại thì Dương Dương đi ra gọi cô
"Uyên Uyên bà ngoại tìm cậu kìa, mau vào đây", "được, mình biết rồi, cái đồ mít ước nhà cậu".
Vì Dương Dương gọi cô nên cô quên mất là mình chưa tắt máy đã bỏ vào túi. Nên những gì hai người ghẹo nhau Cao Trọng đều nghe thấy hết. Cao Trọng ngồi bên này miệng mỉm cười, bật sang chế độ loa ngoài không hề tắt máy. Anh muốn được nghe giọng của cô.
[....]
Sau khi tạm biệt bà của Dương Dương, Mộng Uyên cùng Dương Dương về nhà của của ba mẹ Dương Dương để ngủ. Vì nhà ba mẹ Dương Dương khá gần đây nên về đó cho gần cũng đỡ cho hai cô gái phải đi đêm bên ngoài rất nguy hiểm.
Cao Trọng sợ Mộng Uyên sẽ phát hiện ra anh vẫn chưa ngắt máy nên lặng lẽ tắt máy tránh bị cô phát hiện.
Sáng hôm sau Mộng Uyên về biệt thự tất cả mọi người đều rất lạ, thái độ quan tâm đến cô một cách nhiệt tình hơn bình thường. Cô chỉ xách một túi đồ ăn nhỏ mà bọn lại giống như cô xách thứ gì đó rất nặng, liều dành xách giúp cô. Người thì niềm nở, người thì rót nước, người thì sợ cô đi nhiều mỏi chân. Mộng Uyên sợ hãi hét lên
" DỪNG, MỌI NGƯỜI ĐANG Làm gì vậy....."
Bọn họ cũng không ai nói gì chỉ mỉm cười với cô. Mộng Uyên càng lúc càng thấy lạ " mọi người không nói đúng không tôi đi hỏi dì Dương "
Bọn họ cũng chỉ mỉm cười làm cho Mộng Uyên phải rùng mình, vội vàng chạy đi tìm dì Dương.
"Dì Dương bọn họ....bọn họ...bị...bị làm sao....vậy ạ cháu...cháu cảm thấy thật là đáng sợ " Mộng Uyên thở hổn hển
Dì Dương cũng mỉm cười nói với cô " bọn nó làm sai bị cậu chủ phạt,nhưng nể tình theo bảo vệ cháu nên tạm thời lấy công chuộc tội"
"Thì ra là vậy làm cháu sợ gần chết. Cháu rất dị ứng với những việc như vậy"
"Được rồi cháu mau đi nghĩ ngơi đi, lát nữa dì sẽ bảo với mấy đứa nhóc đó"
"Dạ cảm ơn dì".
Mộng Uyên trở về phòng nằm dài trên giường, đột nhiên ngồi bật dậy, xuống nhà tìm Thu Hương.
"Thu Hương cái túi lúc nảy của tôi đâu rồi"
"Tôi đã đưa dì Dương rồi "
"Được cảm ơn cô"
Mộng Uyên vội xuống bếp dặn dò với dì Dương.
Vừa xuống đã trong thấy dì Dương đang nhẹ nhàng cho những chiếc bánh của cô vào tủ lạnh, Mộng Uyên mỉm cười rồi lặng lẽ về phòng mình. Cô sợ dì ấy không biết những cái bánh đó để bên ngoài ăn sẽ không ngon nên định xuống tự mình cất đi.Trong thấy dì Dương mang cất đi rất cẩn thận Mộng Uyên rất vui.