Chương 27

Bởi vì có tâm sự cho nên cô khó có thể chìm vào giấc ngủ. May mà sau khi ngủ được một lúc thì giấc mơ cô đoán sẽ xảy ra lại tới đúng hạn.

Khác với sự lãng mạn huyền ảo đêm hôm đó, giấc mơ đêm nay dường như càng gần với thực tế hơn. Ở trong mộng, cô mặc trên người bộ quần áo luật sư, mà anh lại là đối thủ trước tòa của cô.

Sau khi cuộc đấu khẩu kết thúc, cô đã giành được chiến thắng, nhưng cuối cùng quyết định của thẩm phán lại biến anh trở thành nô ɭệ cả đời của cô.

Cuối cùng Diệp Hoàn Tâm bị dọa cho tỉnh. Sau khi thức dậy, cô còn nhớ rõ câu nói cuối cùng của anh trong giấc mơ ——

“Tôi rất sẵn lòng chấp nhận hình phạt này.”

Thật là một “cơn ác mộng” đáng sợ, cô đã hoàn toàn tỉnh táo lại, nhưng nụ cười quyến rũ của người nào đó ở trong mộng cũng không thể biến mất được.

Nhìn chiếc đồng hồ báo thức nhỏ trên tủ đầu giường, bây giờ đã là năm giờ sáng.

Giờ này vẫn còn tối, không quá sớm cũng không quá muộn, rời giường thì thấy vẫn còn hơi sớm, nhưng nếu ngả đầu ngủ tiếp cũng chưa chắc có thể ngủ được. Nhưng còn về phương diện khác là do Diệp Hoàn Tâm lo sau khi ngủ cô sẽ còn tiếp tục mơ thấy “cơn ác mộng” kia.

Sau khi bối rối do dự một lúc, cô vẫn quyết định rời giường tìm chuyện gì đó nghiêm túc để chuyển hướng sự chú ý của mình.

Ví dụ như phân tích sắp xếp từ đầu đến cuối vụ án kia lại một lần nữa

Có thể nhìn ra được rằng bạn học Diệp bị chuyện này cuốn hút, hơn nữa trời sinh cô có một trí nhớ kinh người, nhắm mắt hồi tưởng lại một lần là có thể nhớ lại được điểm chính trong bản thảo sau khi đã được chỉnh sửa.

Mà đúng thật việc này cũng đã có tác dụng chuyển hướng sự chú ý của cô, đánh xong bản thảo hơn hai nghìn chữ, cô đã không còn chút năng lượng dư thừa nào mà nghĩ tới “cơn ác mộng” khiến cô tỉnh giấc một giờ trước.

Sau nhiều lần cân nhắc, cô đã nhanh chóng tìm ra được một điểm mấu chốt khác. Động cơ gây án và chứng cứ ngoại phạm đều chưa có điểm đột phá, kết hợp với yếu tố chính được chú tư nhắc tới trong bài giảng ở trường học lần trước, nguyên nhân cái chết của nạn nhân cũng trở thành một điểm đáng chú ý khác.

Căn cứ vào mô tả của Mẫn Huyên thì khi mẹ cô ấy bị tấn công đã đẩy ngã người chết, sau khi phần đầu của nạn nhân chạm đất cũng không có dấu vết chảy máu. Có thể có khả năng thật ra người chết đó không bị ngã chết mà là vì có lý do khác chăng?

Nghĩ như vậy một lúc, đột nhiên Diệp Hoàn Tâm trở nên phấn khích, không những không bị giấc mơ kì lạ kia làm phiền mà còn vô cùng mong chờ bình minh đến sớm hơn một chút.

Bình minh vào mùa hè đến cũng sớm, qua sáu giờ đã có ánh sáng chiếu vào. Dù sao cũng không tính toán đi ngủ tiếp, cô đứng dậy tập thể dục buổi sáng một chút.

Việc cô thức dậy sớm hôm nay không chỉ khiến cho đầu bếp và những người giúp việc nhà có hơi luống cuống tay chân, mà còn làm cho ba cô càng chắc chắn hơn về sự hào hứng và chờ mong của cô đối với cuộc sống sinh hoạt mới này.

Trên đời này vốn không có công việc phù hợp tuyệt đối để con gái làm việc, nếu cô thật sự thích nó thì làm ba mẹ phải hết lòng ủng hộ.

Lúc Diệp Hoàn Tâm còn đang chạy bộ thì vợ chồng nhà họ Thẩm đã ngồi vào bàn ăn sáng bàn luận về việc cô ghi danh vào trường đại học luật. Giống như suy nghĩ của con trai bọn họ, hai người cũng cảm thấy nếu Hoàn Tâm thật sự có suy tính muốn học luật, họ sẽ chọn ghi danh vào đại học pháp luật Z, đó là sự lựa chọn tốt nhất.

Đầu tiên ở đó đã có Tiêu Nhiên chăm sóc, tất nhiên điều đấy không cần phải nói đến rồi. Tiếp theo trường đại học Z cũng là một trong năm trường danh giá hàng đầu, danh tiếng và sự chuyên nghiệp về pháp luật luôn tốt, bất kể như thế nào thì đối với Hoàn Tâm mà nói đều là trăm lợi mà không có hại.

Nhưng mà hai vợ chồng cũng biết Hoàn Tâm nhà bọn họ là một đứa trẻ bướng bỉnh rất có chủ kiến, hai người cũng không chủ động đề cập tới chuyện này với cô, bọn họ rất ăn ý mà đồng thời nghĩ tới một người. Không thể đem nguyện vọng của mình áp đặt lên Hoàn Tâm mà ép cô phải ra quyết định, họ sẽ tìm một người mà cô kính trọng nhất, sùng bái nhất làm thuyết khách để đưa ra một số gợi ý thích hợp cho cô.

Chờ đến lúc Diệp Hoàn Tâm tập thể dục buổi sáng xong rồi trở về nhà rửa mặt, sau đó cô xuống lầu, vợ chồng hai người đã nhất trí xong, tâm trạng cũng trở nên vô cùng vui vẻ. Thậm chí thái độ của Lâm Nhược Lan lại trở nên khác thường mà chủ động nhắc tới chủ đề này trên bàn cơm: “Mẹ đã nói chuyện với ba con, ông ấy sẽ chịu trách nhiệm đưa con đến nơi an toàn. Buổi tối mẹ sẽ bảo chú Quyền đi đón con.”

“Mẹ không cần nhờ chú Quyền đi đón đâu, chú tư sẽ chở con về.” Sau khi tâm trí cô bị vụ án chiếm trọn, Diệp Hoàn Tâm đã hoàn toàn thoát khỏi sự bối rối mà giấc mơ mang lại, lúc nói ra hai chữ chú tư cũng rất tự nhiên.

“Chú tư con bận rộn như vậy, làm sao có thời gian làm tài xế đưa đón con mỗi ngày được.” Mặc dù có sự ngăn cách bối phận giữa con bé và chú tư, theo lý thì cũng không làm ra được chuyện gì khác người, nhưng Lâm Nhược Lan vẫn không hy vọng quan hệ giữa hai người bọn họ quá mức thân thiết.

Cẩn thận ngẫm lại thì Diệp Hoàn Tâm cũng cảm thấy mẹ mình nói có đạo lý, cô liền thuận miệng nói một câu: “Để con hỏi chú ấy trước xem sao đã, nếu chú ấy thật sự không rảnh thì con lại gọi điện thoại cho chú Quyền.”

Thấy giọng điệu kiên định của Hoàn Tâm, Lâm Nhược Lan cũng không nói thêm nữa, dù sao buổi sáng ba con bé cũng dành chút thời gian để gọi điện thoại cho chú tư, đến lúc đó thuận tiện bảo chú ấy cũng được.