Chương 46: Lớn lên

Tiêu Lan giương mắt lên, lúc này mới lưu ý đến người con

gái

mặc

một

thân y phục màu vàng nhạt,

trên

đầu cài

một

chiếc trâm có đính

một

viên trân châu, theo nàng phúc thân mà

nhẹ

nhàng lắc lư.

Lần đầu tiên gặp mặt, thực ra Tiêu Lan cũng

không

hề nhìn kỹ vị biểu tỷ cùng nhau lớn lên này có ngoại hình như thế nào, chỉ nhớ màu sắc của y phục nàng và tư thái hơi e lệ của Tần Uyển, khiến cho

hắn

nhớ tới mấy con vịt

nhỏ

lông xù, rất vô hại mà mấy ngày trước Tiêu

anh

mang cho mình. Bất quá, sau bị Hoắc thị nhìn thấy

thì

nhíu màynói: "Nam nhi lại nuôi thứ đồ vô dụng này trong nhà để làm gì chứ", Tiêu Lan cũngkhông

còn nuôi chúng nữa, qua mấy ngày

thì

mấy con vịt

nhỏ

đều bị chết đói.

Từ hôm đó, Tần Hoắc thị và Tần Uyển liền ở lại tây viện Đoan Vương phủ.

Ngày ngày, lúc Tiêu Lan thỉnh an đều có thể nhìn thấy hai người.

Mẫu thân Tần Uyển lớn hơn Hoắc Song Song hai tuổi, khuê danh là Dung Dung, tình cảm tỷ muội của hai người khá tốt, lúc còn trẻ,

nói

riêng về dung mạo, nàng so với muội muội còn mỹ lệ hơn vài phần, đoán mệnh còn từng

nói

qua nàng mang vận tài vượng, năm đó người đến cầu hôn

không

ít, cuối cùng cha mẹ Hoắc gia gả nàng chomột

thân sĩ tên Tần Châu.

Hai năm trước còn rất tốt, thế nhưng sau khi sinh Tần Uyển

thì

hai lão nhân gia nhà đó đều bị bệnh rồi lần lượt qua đời, trong tộc cũng càng ngày càng sa sút, cho đến năm ngoái phụ thân Tần Uyển cũng

không

còn

thì

người trong tộc

đã

sớm xem bọn họ là sao chổi,

không

chịu tiếp nhận hai người, nàng mang nữ nhi chịu khổ hơn

một

năm, rơi vào đường cùng, chỉ có thể đến đây tìm nơi nương tựa chỗ muội muội ruột thịt.

Có tỷ tỷ làm bạn

nói

chuyện, trong lòng Hoắc thị thư thái

không

ít, từ trước đến nay Tiêu Lan rất ít khi thấy mẫu thân cười, bây giờ lúc

đi

thỉnh an, chỉ cần có dì và biểu tỷ ở đây,

trên

mặt Hoắc thị đều vui vẻ, thêm Tần Uyển tính tình mềm mại, rất nhiều lúc, Tiêu Lan đều gặp mẫu thân ôm nàng vào trong ngực, thân mật vỗ về hay hôn

một

cái.

Từ lúc có nhận thức đến nay, mẫu thân chưa bao giờ ôm

hắn

như vậy.

Tiêu

anh

tuy là nữ hài nhi, nhưng tính tình lanh lẹ, cũng rất ít khi làm nũng trong ngực mẫu thân.

không

phải

không

thừa nhận, Tiêu Lan có chút ghen tị.

không, là hết sức ghen tị.

Cho nên có

một

ngày ở trong vườn đơn độc gặp nhau, sắc mặt Tiêu Lan rất

không

hòa nhã.

Lúc đó Tần Uyển

đang



trên

cầu đá ngắm cá, vốn là nàng và Tiêu

anh

đều đến nhưng Tiêu

anh

mới vừa bị huynh trưởng gọi

đi

rồi, nàng chỉ có thể chờ ở đây, thấy Tiêu Lan xa xa tiến tới

thì

vội cười

nói: "A Lan."

Tiêu Lan giữ khuôn mặt đơ như khúc gỗ,

không

có lập tức mở miệng đáp lại mà dưới chân dẫm lên

một

hòn đá

nhỏ,

hắn

dùng mũi chân chà chà, sau đó bất ngờ tung cước đá

một

cái, viên đá

không

lệch

một

chút nào, bắn vào bắp chân Tần Uyển.

Tần Uyển cúi đầu "A"

một

tiếng, bản năng khuỵu chân xuống, lúc này Tiêu Lan mới đứng lại cách đó năm bước,

không

đến nơi đến chốn gọi

một

tiếng: "Biểu tỷ."

"Ôi", Tần Uyển khom lưng xoa

nhẹ

chân mấy cái, vội cắn môi đứng lên, cười cười vớihắn.

- - Nhưng là trong mắt

đã

nổi lên nước mắt rồi.

Tiêu Lan lại nhíu mày,

hắn

còn chưa tới tuổi biết thông cảm cho người khác đâu, trong lòng còn xùy

một

cái: có đau vậy

không

chứ?

Nếu như bị

một

hòn đá

nhỏ

bắn vào chân mình,

hắn

động cũng

không

thèm động đâu.

Đương nhiên Tiêu Lan

không

nghĩ được nhiều,

hắn

là bé trai, lại suốt ngày tập võ, Tần Uyển sao có thể so sánh được?

Tiêu Lan đứng tại chỗ đó

một

lúc lâu, Tần Uyển lại hỏi: "A Lan, đệ cũng đến thưởng cá sao?"

Vẻ mặt Tiêu Lan

không

thay đổi: "không

phải."

"A", Tần Uyển bị

một

câu chặn họng, đỏ bừng cả khuôn mặt, rất là lúng túng, nàng cũng nhìn ra Tiêu Lan giống như là

không

chào đón mình lắm, nhất thời tay chân cũngkhông

biết nên đặt ở đâu, chỉ đành phải

nói: "Vậy ta

đi

trước."

Tiêu Lan hướng nàng làm cái lễ, thoáng nhìn lúc nàng

đi

chân trái còn khập khiễng,hắn

khom lưng nhặt tiếp

một

cục đá, ném vào trong hồ nước, tỏa ra mấy gợn sóng tròn liên tiếp, thầm nghĩ, giả vờ giả vịt.

Hôm sau Tiêu Lan liền bị Tiêu

anh

mắng cho

một

trận.

Tần Uyển biết chuyện này,

không

ngừng đưa điểm tâm đến nhận lỗi, cẩn thận

nói: "Ta hiểu hôm đó A Lan

không

phải là cố ý, ta

không



nói

cho người khác,

thật."

Nàng

không

nói

dối, xác thực

không

phải là nàng

nói

cho Tiêu

anh

mà là nha đầu hầu hạ bên cạnh.

Tiêu Lan

không

nói

gì, quét mắt

một

vòng lên điểm tâm nàng đưa tới,

không

giận, cũng

không

khách khí, như là chuyện gì cũng chưa từng xảy ra.

Nhưng lần tới gặp nàng, trong tay Tiêu Lan cầm

một

cái ná

nhỏ, rất bình tĩnh

nói: "Biểu tỷ, ngươi đứng yên

không

được động đậy."

Tần Uyển còn

thật

sự

thuận theo đứng ở đằng kia, tay Tiêu Lan kéo căng dây ná, bên trong

đã

để sẵn

một

viên ngọc lưu ly, nhắm vào, buông tay, "Pằng!"

một

cái, chuẩn xác bắn vào viên trân châu

trên

cái trâm cài đầu của Tần Uyển.

Lực đạo rất lớn, cái trâm cài đầu bỗng chốc rớt xuống, đầu tóc Tần Uyển cũng lệch

đi.

"A Lan!" Tiêu

anh

đang

đứng ở bên cạnh,

thật

không

ngờ

hắn

lại bắt nạt Tần Uyển như vậy, quả thực giận

không

kiềm được,

đi

lên vỗ

một

cái lên lưng

hắn, trách mắng: "Đệ làm gì vậy hả?!"

Tần Uyển này lúc mới phục hồi tinh thần lại, vội tới kéo Tiêu

anh, "không

có việc gìkhông

có việc gì", nàng

một

mặt

nói,

một

mặt rơi nước mắt, vội vàng hoảng sợ

đi

tìm viên trân châu kia.

Lần này Tiêu Lan cảm thấy, khả năng nàng cũng

không

phải là giả bộ.

Hạt châu tìm được, nhưng

đã

vỡ.

Tiêu Lan mím môi, trong lòng dần dần dâng lên vài phần áy náy.

Tiêu

anh

không

tha cho

hắn, trực tiếp dẫn đến chỗ Hoắc thị.

Lúc này Tiêu Lan mới biết được vì sao Tần Uyển lại vội vã như vậy, - - cái trâm kia là của cha nàng tặng.

Tiêu Lan nhìn trộm

một

cái, Tần Uyển sợ

hắn

áy náy, vội vàng lau nước mắt, cố gắng nở nụ cười, chỉ là cười so với khóc còn khó coi hơn.

Cơ hồ là cho đến hôm nay Tiêu Lan mới nhớ kỹ Tần Uyển đến cùng là có hình dạng thế nào.

Cũng xem như đẹp mắt.

Tiêu Lan bình phẩm dung mạo nữ nhi

không

giống với người khác, người khác cảm thấy đẹp

thì

hắn

chỉ thấy miễn cưỡng nhìn được thôi.

Sau này, theo tuổi tác dần lớn lên, Tiêu Lan nghĩ lại những việc khi còn bé

đã

làm mà xấu hổ đỏ mặt, mới biết được trong nửa năm kia, mỗi lần Tần Uyển thấy

hắn

chân đều như nhũn ra, rất sợ

hắn

tới tìm mình phiền toái.

Mười ba, mười bốn tuổi đúng là lứa tuổi tâm tư mẫn cảm nhất, đầu tiên là tang phụ, lại bất đắc dĩ ăn nhờ ở đậu, làm cho mọi cử động của nàng đều cẩn thận, đặc biệt là còn có Tiêu

anh



một

bên, nàng cảm thấy mình cái gì cũng

không

bằng.

Về sau cuối cùng cũng tốt hơn

một

chút, - - Tiêu Lan

không

tới tìm nàng phiền toái nữa.

Nàng năm nay cập kê, vóc dáng cao hơn, dung mạo cũng nẩy nở, càng lúc càng xinh đẹp, Tần Hoắc thị vuốt tóc nàng thở dài: "A Uyển nhà ta lớn rồi."

nói

xong, lại muốn rơi nước mắt, hài tử nhà người khác mười lăm tuổi

đã

có thể xuất giá, Tiêu

anh

cũng

đã

đính thân vậy mà hôn

sự

của Tần Uyển

thì

một

mối cũng

khôngcó.

Tần Hoắc thị nửa ôm lấy nàng,

nhỏ

giọng hỏi: "Con thấy A Lan thế nào?"

Tần Uyển hơi đỏ mặt, cúi đầu

nói: "A nương

nói

chuyện gì đâu, A Lan

nhỏ

tuổi hơn con, vả lại... trước giờ

hắn

toàn bắt nạt con."

Tần Hoắc thị cười: "Con

gái

ngốc của ta! Sao

không

thấy

hắn

bắt nạt người khác? Đó là

hắn

để ý tới con nhưng là

không

biết cách thể

hiện

ra mà thôi, bây giờ

không

phảiđã

tốt lắm sao? Ây ya, lẽ ra tuổi đại lang thích hợp hơn, nhưng

hắn

là thế tử, hôn

sựcũng

đã

sớm định, cuối năm liền thành hôn, ngay từ đầu nương cũng

không

dám nghĩ tới

hắn. Nhưng A Lan

thì

được,

nhỏ

hơn con

một

chút cũng tốt, sau này có thể quản được."

Tần Uyển cắn cắn môi, đầu cúi thấp hơn nữa, Tần Hoắc thị còn

nói: "Dì con cũng có ý này." Tần Uyển xoay người

đi, thấp giọng

nói: "Con mới

không

nghe đâu."

Tần Hoắc thị che miệng cười rộ lên.

Giờ ngọ, Tần Uyển

đang

muốn đến chỗ Hoắc Song Song, từ xa thấy được Tiêu Lan vẫn còn

đang

luyện kiếm dưới ánh mặt trời, nàng dừng

một

chút, đến cùng vẫn dời bước chân

đi

tới, gọi: "A Lan."

Tiêu Lan dừng lại, xoay đầu nhìn nàng, Tần Uyển

nói: "đã

giờ ngọ rồi, sao đệ

khôngnghỉ

một

lát?"

Tiêu Lan mím môi: "Hôm qua mới học được

một

chiêu, hôm nay còn chưa luyện. Biểu tỷ muốn

đi

đến chỗ mẫu thân sao?"

Tần Uyển gật đầu: "Ừ, ta đoán giờ này dì

đã

tỉnh nên tới hầu bà. Qua hai khắc nữa đệ hẵng đổi xiêm y lại đến, lúc đó tinh thần dì khá tốt."

Tay phải Tiêu Lan khẩn trương, bây giờ Tần Uyển cũng nhìn ra Hoắc thị đối với

hắncực kỳ nghiêm khắc.

Tần Uyển vặn vặn khăn, vẫn đứng ở kia

không

đi, Tiêu Lan hỏi: "Biểu tỷ còn có việc tìm ta?"

Tần Uyển nhìn trộm

hắn

một

cái, lại cúi đầu xuống, Tiêu Lan

không

hiểu, chợt nghe Tần Uyển hỏi: "Sau này, đệ còn khi dễ ta nữa

không?"

Tiêu Lan vọt

một

cái đỏ mặt, nghĩ lại chuyện lúc trước mà kinh, bây giờ nhắc lại

thì

có chút thẹn thùng, Tần Uyển nhìn

hắn, chợt bật cười, dùng giọng

nói

đặc biệt dịu dàngnói

nhanh

một

câu: "Ta hiểu được lúc ấy đệ còn

nhỏ, A Lan, đệ mau lớn lên

một

chút."

Tiêu Lan sững sờ, còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ nghe thấy, nàng lại dùng giọng

nóigiống như muỗi kêu

nói

một

câu cuối cùng: "Ta chờ đệ lớn lên."

Ta chờ đệ lớn lên.

Đêm hôm đó, ở thiên điện trong hoàng cung, Tần Uyển mơ mơ màng màng cũng

nóivới

hắn

câu này.

Chờ...

Lớn lên...

A Lan...

Tiêu Lan kịch liệt giãy dụa, muốn mở mắt ra, lại thế nào cũng

không

nâng nổi mí mắt,hắn

nghe thấy có người

đang

gọi "Lan ca ca, thức dậy, Lan ca ca, Lan ca ca..."

Tiêu Lan giật mình

một

cái.

Là Diên Mi.

Chợt cảm thấy thân thể buông lỏng,

hắn

yên tâm mà đưa tay ra, "Kéo ta

một

chút."

Đầu ngón tay Diên Mi thế nhưng lại lướt qua lòng bàn tay

hắn, thân thể lui về phía sau.

"Mi Mi!" Tiêu Lan duỗi tay ra bắt lấy, "Lại đây."

Diên Mi càng lùi ra xa hơn, Tiêu Lan gấp gáp, dùng sức lao đến, "Mi Mi!"

.........

Trong phòng đèn đuốc sáng trưng, trước mặt là khuôn mặt Mẫn Hinh bị phóng đại, thấy

hắn

tỉnh lại

thì

bình tĩnh lùi lại, cau mày

nói

với Tiêu Chân: "Đây là độc phát tác chậm,

không

ảnh hưởng tới tính mạng nhưng lúc hôn mê

sẽ

làm cho người ta xuấthiện

ảo giác hoặc

không

ngừng gặp ác mộng; lúc thanh tỉnh, vết thương

sẽ

bị đau gấp bội,

không

thể khép miệng lại trong thời gian ngắn."

Tiêu Lan há to miệng thở dốc, giống như là

đang

bị vùi lấp trong ảo giác chưa trở lại bình thường, kinh hoàng nhìn khắp bốn phía, - -

không

thấy Diên Mi.

Gần

không

thấy, xa

một

chút

không

thấy,

thật

xa cũng

không

thấy.

Bên ngoài tối đen,

đã

là sau nửa đêm hôm sau, bọn họ

đã

đến quận Ngụy Hưng.