Chương 42: Gặp mặt

Tiêu Lan

đang

do dự, có thể tiến thêm

một

bước hay

không.

Nhưng đúng lúc này, Diên Mi lại ngửa người ra sau, môi thoáng rời

đi.

Tiêu Lan bảo trì tư thế nửa ngồi

không

động đậy, khoảng cách của bọn họ vẫn cực kỳ gần, hô hấp giao thoa, Diên Mi dường như bị chấn động

một

lúc, ước chừng

một

lúcthật

lâu, nàng mới nháy mắt mấy cái, đưa tay sờ sờ môi của mình.

Sau đó, nàng lại mổ

nhẹ

hai cái lên môi Tiêu Lan.

một

tay Tiêu Lan đặt lên sau gáy nàng, cùng nàng trán cụng trán, thấp giọng hỏi: "Thế này

không

thoải mái sao?"

Lúc này Diên Mi

đang

nhắm mắt, lắc đầu nhè

nhẹ.

Tiêu Lan

không

tiến thêm

một

bước nào nữa, nhưng lại càng

không

lùi lại, cũng theo nàng nhắm mắt lại, tùy ý để hô hấp nóng hổi của hai người quấn quýt quanh

một

chỗ.

một

hồi lâu, Diên Mi động động: "Lan ca ca, muốn uống nước."

Lúc này Tiêu Lan mới buông tay ra, đứng dậy

đi

lấy nước cho nàng, chân trái ngồi xổm có chút tê, liền

đi

nhanh hai bước, ánh mắt Diên Mi liên tục dõi theo Tiêu Lan, lúc uống nước mắt cũng chăm chú vào mặt Tiêu Lan, nhưng cũng

không

có phản ứng gì nữa.

Tiêu Lan có chút đoán

không

ra, khụ

một

tiếng

nói: "một

lát ta

đi

thỉnh an Hoàng thượng, nàng mệt

thì

hãy ngủ trước."

Diên Mi nhìn thẳng vào Tiêu Lan, gật đầu.

không

bao lâu sau, thái giám bên cạnh Hoàng đế đến tuyên, Tiêu Lan liền

đi

đến chủ trướng.

Khi đến chủ trướng

thì

bên trong

đang

bận bịu rối rít, - - Thất hoàng tử phát sốt cao, hai vị thái y theo tới đều ở bên cạnh chẩn bệnh, có thể Thất hoàng tử đến cùng mới chỉ hơn sáu tuổi, phát bệnh

thì

thân thể khó chịu, mẫu thân

đã

không

còn, lần này nhũ mẫu cũng

không

đi

theo cùng,

hắn

liền theo bản năng ỷ lại phụ hoàng, nhưng Lưu quý nhân và thái y đều sợ

hắn

lây bệnh cho Hoàng thượng, thế nên khuyên được

thìkhuyên, cản được

thì

cản, Lục hoàng tử Tiêu Mân cũng muốn nhân cơ hội biểu

hiệnnên tự mình

đi

ôm Thất hoàng tử, nhưng mà Thất hoàng tử xưa nay

không

thân cận với

hắn

ta, lúc này lại

đang

khó chịu nên lúc đẩy

hắn

ra

đã

cào

hắn

một

cái, đem cái cổ Tiêu Mân cào rướm máu.

Tiêu Mân hí

một

tiếng, lập tức sợ hãi kêu lên: "Thái y thái y! Mau xem cho ta

mộtchút!"

"Nháo cái gì!?", Hoàng thượng phiền, cả giận quát: "Đều cút hết ra ngoài!"

Thế nên lúc Tiêu Lan tới

thì

đúng lúc Tiêu Mân và Tiêu Chân

đang

đi

ra, Tiêu Mân sờ sờ cái cổ, còn

đang

không

ngừng

nói: "Tam ca Tam ca, huynh mau xem cho đệ

mộtchút, lão Thất có phải là mắc phải bệnh gì ghê gớm

không? Nếu truyền phải cho đệ

thìthật

đúng là xui xẻo!"

Tiêu Chân cười lạnh

một

tiếng, dùng

một

con mắt nhìn

hắn: "Vậy mà đệ còn tới?"

Tiêu Mân

thật

thật

giả giả thở dài, thấy Tiêu Lan chắp tay đợi hai người

đi

qua

thìnghiêng người trừng mắt liếc, lại bất mãn thấp giọng

nói: "Lúc còn

nhỏ, số lần đệ gặp phụ hoàng cũng

không

nhiều, lão Thất đó là

một

đứa ngốc, phụ hoàng thế nhưng lại rất thương

yêu

hắn, Tam ca huynh

nói..."

Tiêu Chân mới

không

thích nghe

hắn

nói

cái này, trong miệng cắn

một

cọng cỏ,

đi

xa.

Tiêu Lan vào trong trướng, thấy Hoàng thượng

đang

tự mình ôm lấy Thất hoàng tử, Lưu quý nhân và thái y phỏng chừng đều

đã

bị mắng

một

trận, im lặng xem bệnh.

Bên trong mắt Thất hoàng tử có nước, môi

đã

khô, uể oải ho khan, Hoàng thượng cũng

không

tránh

không

chê, ôm

hắn

vỗ vỗ lưng, Tiêu Lan có chút ngoài ý muốn, cuộc đời này của Thái Hòa Đế gắn liền với hai chữ: bừa bãi. Mọi việc có thể từ từ tính, ông ta tuyệt

không

ủy khuất bản thân, Tiêu Lan chưa bao giờ tưởng tượng được, ông ta lại có thời điểm như vậy, như

một

người cha hiền từ.

Tiêu Lan tiến lên vài bước, nhìn nhìn Thất hoàng tử, hỏi: "Hoàng thượng có cần nghỉ ngơi

một

chút

không?"

Hoàng thượng vốn gọi

hắn

đến

nói

chuyện,

không

nghĩ Thất hoàng tử lại đột nhiên phát bệnh, liền nâng nâng cái cằm

nói: "không

sao", lại hỏi thái y: "Có nhìn ra cái gìkhông?"

một

người trong đó vội đáp: "Hồi bệ hạ, vi thần thấy Thất hoàng tử ho khan, ngủ mê man, ăn

không

nhiều, sau tai có nốt đỏ, đây là dấu hiệu bệnh sởi… chỉ là bệnh sởi thường có lúc trước năm tuổi, vi thần phải

đi

tra y án của Thất hoàng tử

một

chút, nếuđã

từng có…"

Hoàng thượng ngắt lời: "không

cần tra xét, lão Thất đến giờ chưa từng bị sởi, các ngươi mau kê đơn thuốc

đi."

"Trước mắt bệnh sởi chưa phát, vi thần

sẽ

lấy hột

anh

đào nấu nước cho thất hoàng tử uống trước, thúc đẩy bệnh mau phát…."

Hoàng thượng

không

kiên nhẫn nghe bọn họ dong dài, cau mày

nói: "Vậy còn

khôngmau làm

đi!"

Thái y rối rít lui ra ngoài, Hoàng thượng lại phân phó lão thái giám Trương Trường Quán: "Mấy tối này để lão Thất ở trong trướng của trẫm."

"Chao ôi bệ hạ", lão thái giám vội

nói: "Như vậy sao được! Thất hoàng tử bị bệnh sởi, ban đêm nhất định ngủ

không

yên ổn,

sẽ

quấy nhiễu Hoàng thượng."

Hoàng thượng khoát khoát tay, lại

nói

với Lưu quý nhân: "Ngươi trở về trướng của mình

đi."

Lưu quý nhân há miệng còn định khuyên, lão thái giám vội vàng nháy mắt, ý bảo nàng ta đừng đứng đây nữa.

Chờ trong trướng chỉ còn lại mấy người bọn họ, Hoàng thượng mới thở dài, nhìn Tiêu Lan

một

cái, đột nhiên

nói: "A Lan, lão Thất

thật

đáng thương."

Tiêu Lan hơi cúi người, lời này

không

tốt để đáp lại, đặc biệt là để Tiêu Lan đáp.

Hoàng thượng tựa hồ cũng

không

nhất định phải nghe Tiêu Lan trả lời, chờ thái y tới đưa thuốc

thì

ông ta lại phân phó Tiêu Lan: "Sáng mai chờ

một

ngày, hôm sau

sẽ

đisăn, đêm nay ngươi canh gác thủ trướng cho trẫm."

Tiêu Lan khom người: "Vâng."

Lẽ ra

không

cần phải là Tiêu Lan, bên ngoài có cấm quân, trong trướng có đại thái giám, nhưng Hoàng thượng lên tiếng,

hắn

chỉ có thể lưu lại.

Ban đêm, Thất hoàng tử ngủ

không

ngon,

trên

người ngứa, gãi cổ xột xoạt, Hoàng thượng bị

hắn

đánh thức hai lần, Tiêu Lan tiến tới hầu hạ, thấy tóc

hắn

rối bù, ngủ mê man

thì

nắm lấy tay Thất hoàng tử, ngăn

hắn

cào lên người.

Tiêu Lan lại giúp đỡ bón thuốc

một

hồi, chờ yên tĩnh lại mới im lặng lui về góc trướng, nhìn chằm chằm vào bấc đèn.

một

đêm

không

chợp mắt, gần canh năm mới trở lại trướng của mình, Hàn Lâm

đangđợi ở trước trướng, thấy

hắn

trở về liền thấp giọng bẩm: "Hầu gia, người của ta đều đến dưới chân núi, nhưng lại cảm thấy...

không

đúng lắm."

Tiêu Lan thả chậm bước chân, "Như thế nào?"

"Chúng ta cũng

không

thể giải thích



ràng", Hàn Lâm

nói: "Bất quá lần này mang theo đám thuộc hạ, có

không

ít là quanh năm do thám

đi

qua rừng núi, tất cả đều dựa vào trực giác."

Tiêu Lan gật đầu, "Sai người quan sát xung quanh

một

chút, vô luận như thế nào

thìthăm dò địa hình đều

không

có chỗ xấu, cẩn thận

một

chút, chớ để bị cấm quân pháthiện

."

Hàn Lâm đáp lại, lặng lẽ

đi

ra.

Tiêu Lan tiến vào màn, Diên Mi vẫn chưa tỉnh, lửa than trong chậu còn chưa tắt hẳn,hắn

đứng ở bên cạnh, dùng sức chà xát cánh tay, cọ đến khi làm mất hết khí lạnh, lại lau mặt, lúc này mới

đi

đến trước sập, duỗi tay

đi

véo

nhẹ

mũi Diên Mi.

Bóp

nhẹ

một

cái Diên Mi liền tỉnh.

Buổi tối nàng chờ rất lâu, ngủ

không

được sâu.

Tiêu Lan cười cười, cởϊ áσ ngoài nằm lên giường: "một

canh giờ sau gọi ta."

Diên Mi còn

đang

buồn ngủ, ngây ngốc nhìn Tiêu Lan

một

lát, đưa ngón tay

đi

sờ môi Tiêu Lan.

Tiêu Lan nghiêng người qua, nhìn chăm chú vào nàng.

hắn

mới vừa vào, môi còn mang hơi lạnh, Diên Mi sờ soạng xong

thì

nói: "Lạnh."

Tiêu Lan giật mình, lời

nói

nhanh hơn

một

bước so với đầu óc, "Nàng giúp ta làm ấm."

nói

xong mặt Tiêu Lan có chút đỏ, Diên Mi liền quen thuộc đến che môi

hắn

lại, Tiêu Lan

đã

lỡ

nói

câu trước rồi, liền dứt khoát được voi đòi tiên bắt lấy tay nàng: "khôngcần tay."

Lúc này Diên Mi thông minh rồi, chỉ vào môi mình, "Ta biết, dùng cái này."

nói

xong nàng liền ghé lại gần, đem cánh môi ấm áp của mình dán tới.

Bất quá ngắn ngủi

một

cái nàng

đã

thối lui mất, trong mắt xuất

hiện

một

chút ánh sáng, nhìn chằm chằm môi Tiêu Lan, tự

nói: "So với quả đào còn mềm hơn."

một

tay Tiêu Lan ôm lấy thắt lưng nàng, khiến cho nàng dựa vào gần hơn, lại

nói: "Nàng thử lại lần nữa, có thể vẫn mềm đấy."

Thời gian qua Diên Mi rất tin lời Tiêu Lan

nói, lại có cảm giác đơn giản chạm môi

thìkhông

đủ, vì vậy đưa đầu lưỡi ra, ở môi dưới Tiêu Lan liếʍ liếʍ.

"......"

Tiêu Lan nhắm hai mắt lại, nỗ lực nhịn xuống xúc động muốn quấn lấy đầu lưỡi của nàng.

Diên Mi hôn

một

cái, lại hôn

một

cái, dần dần cảm thấy

thật

thích,

một

chút lại

mộtchút lấy môi của mình cọ cọ liếʍ liếʍ môi Tiêu Lan, giống như phát

hiện

ra

một

loại đào chưa từng được nếm, nàng chôn đầu ở trong l*иg ngực Tiêu Lan len lén cười.

Tiêu Lan tự làm tự chịu, cuối cùng chỉ nhắm mắt được nửa canh giờ, cũng may hôm nay Hoàng thượng

không

đi

săn, cũng biết

hắn

đêm qua

một

đêm

không

ngủ, nên buổi sáng thỉnh an xong liền xua

hắn

trở về ngủ

một

giấc, đến chiều mới dậy.

Trước doanh trướng có

một

chỗ trống lớn,

đang

đốt lửa chuẩn bị nướng thịt, lúc Tiêu Lan đến chủ trướng

thì

không

thấy Hoàng thượng ở đây, Thất hoàng tử cũng

khôngcó, hỏi tiểu thái giám: "Bệ hạ

đi

đâu?"

Tiểu thái giám đáp: "Bệ hạ vừa mới ăn hàn thực tán, uống vài chén rượu nóng, cần được giải tỏa, có Trương công công

đi

theo,

đi

tới miếu

trên

núi."

Tiêu Lan động động lông mày,

không

biết sao Hoàng thượng lại thích mấy thứ này, ra ngoài mà cũng muốn ăn.

Tiêu Lan quét mắt bốn phía

một

vòng, thấy Tiêu Mân cà lơ phất phơ ngồi bên cạnh đống lửa nhìn mình, Tiêu Chân

không

thấy bóng dáng, thống lĩnh cấm quân Điền Sai cũng

không

ở đây, vậy là

đã

đi

theo Hoàng thượng.

Tiêu Lan thong thả trở lại trướng, trùm áo lên cho Diên Mi: "Ta dẫn nàng

đi

dạo

mộtchút."

Diên Mi

đã

ở trong lều ngây người hai ngày,

đang

muốn đựơc vận động

một

chút, Mẫn Hinh cũng muốn. Lúc trước nàng

không

dám làm loạn, nghẹn đến khó chịu, nhưng cảm thấy ngượng ngùng, bất quá Tiêu Lan cũng

không

nói

gì, nàng liền kéo Mẫn Hành xa xa

đi

theo phía sau đám Hàn Lâm.

Buổi trưa nhìn xuống những ngọn núi chạy dài, cảnh sắc xác thực đẹp

không

sao tả xiết,

đang

có ánh nắng chiều như lửa, chiếu lên

một

mảng rực rồng.

Phương hướng Tiêu Lan

đi

cũng là miếu thờ

trên

núi,

hắn

cũng

không

phải là lo lắng an nguy của Hoàng thượng, chỉ là có chút nhớ Thất hoàng tử, nhưng

không

biết có phải hay

không

kể từ tối qua, sau khi

hắn

đi

ra từ trong chủ trướng, trong nội tâm mơ hồ dâng lên

một

cỗ bất an vô cớ, hình như có cảm giác bị người theo dõi.

Tiêu Lan nhìn qua bốn phía biển rừng

đang

theo gió mà động, hỏi Hàn Lâm: "Người phía dưới

nói

thế nào?"

"Ba mặt núi này đều có đường", Hàn Lâm

nói, "người của ta

không

nhiều, nhưng vẫn có chút công phu."

Tiêu Lan

không

đáp lại, nhìn doanh trướng xa xa

một

cái, an lặng yên tĩnh.

hắn

ngồi xuống

một

chỗ gờ đá, Diên Mi cũng ngồi xuống bên cạnh, thoáng nắm chặt lấy tay Tiêu Lan, chỉ vào

một

bông hoa dại màu tím phía trước

nói: "Xem."

- - Bên trong hoa dại Tiêu Lan hái về cũng có loại này.

Tiêu Lan cười, đứng dậy

đi

hái cho nàng, đám người Hàn Lâm liền lui sang

một

bên sau gốc cây, Diên Mi cầm lấy bằng tay kia, gãi gãi lòng bàn tay

hắn, bỗng nghe cách đó

không

xa có người ôn nhu gọi: "A Lan."

Thanh

âm

không

lớn, nhưng Tiêu Lan và Diên Mi đều nghe được



ràng.

Tiêu Lan bỗng đứng dậy, mãnh liệt nhìn xung quanh.

Thanh

âm

kia

hắn

quen thuộc đến cực điểm, tên

đã

ở trong l*иg ngực miêu tả sinh động.

Người kia tựa hồ cũng

không

muốn tránh, kêu xong

một

tiếng

thì

lập tức xuất

hiện

từ sau

một

gốc cây thông trắng.

Người đó mặc

một

thân xiêm y vải thô màu nâu, màu sắc này

ẩn

ở trong rừng sương nhuộm hồng căn bản là nhìn

không

ra, đầu đội nón, lúc này thoáng vén lên, lộ ra phía dưới

một

khuôn mặt diễm lệ khuynh thành.

- - Đúng là người

đã

từng là Thần Phi, Tần Uyển.

Nàng ta đứng ở nơi đó cười cười, dùng giọng

nói

mười năm trước, lúc nàng vừa tới Đoan Vương Phủ, lại kêu

một

tiếng: "A Lan."