*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mười bốn tháng tám, bọn họ
đi
một
chuyến đến Tê Hà sơn.
Thời tiết này Kim Lăng vẫn nóng bức như cũ, bất quá sáng sớm cũng mát mẻ hơn
mộtchút, bọn họ
đi
từ sáng sớm tinh mơ, giờ Thìn
đã
đến dưới chân núi,
một
đường leo
đilên, Diên Mi vẫn mệt như cũ, xương sống thắt lưng mỏi, chân mềm nhũn, nhưng cũng may
không
giống lần trước ướt đẫm ba tầng xiêm y.
Hoắc thị vừa mới tụng kinh sớm xong, trong phòng thanh tĩnh, đốt đàn hương, chờ hai người hành hết lễ
thì
chỉ chỉ đệm cói
nói: "Ngồi
đi."
Diên Mi đối với Hoắc thị ấn tượng chỉ dừng lại ở chỗ bà ném
một
thước lên người Tiêu Lan, mặc dù chuyện xảy ra
đã
lâu rồi nhưng có thể nhất thời đến đây
thì
nàng lại vô thức đối với Hoắc thị có
một
loại địch ý, thêm nữa tính nàng
không
thích thân cận người khác nên ngồi quỳ ở chỗ kia bộ dáng
hiện
ra mấy phần phòng bị.
Hoắc thị liếc nhìn nàng
một
cái, mặt lạnh
nói: "Ta thấy, các ngươi cũng
không
muốn đến gặp ta."
"Mẫu thân nghĩ nhiều", Tiêu Lan bình đạm
nói: "Chỉ là lâu rồi
không
gặp, nàng có chút ngượng ngùng."
"Cũng
không
phải là tân nương", Hoắc thị xem thường: "Còn xấu hổ cái gì." Bà ta nhíu mi lại quan sát, lúc trước sau khi vào cung yết kiến
thì
Diên Mi trực tiếp đến đây,
trênmặt quá nhiều son phấn nên bà
không
nhìn kỹ,
thật
ra cũng
không
nhớ được nàng lớn lên như thế nào, hôm nay quan sát tường tận
thì
cảm thấy chỉ được chút dung mạo, tính tình lại
không
quá lanh lợi
thì
không
muốn nhiều lời thêm, thế nên nâng nâng cằm phân phó: "Ngươi
đi
theo Liên
cô
ra gian ngoài đợi
đi."
Diên Mi
không
nhúc nhích, mắt nhìn chung quanh
một
chút, lần này
không
nhìn thấy thước
thì
mới nhìn qua Tiêu Lan, Tiêu Lan gật đầu với nàng: "đi
đi."
Hoắc thị thấy người
đã
lui ra ngoài cửa
thì
thì
nhếch mép, "Xem ra vẫn còn nghe lời ngươi."
Tiêu Lan mím môi
không
lên tiếng.
Bất quá Hoắc thị căn bản
không
coi Diên Mi là cái gì, chỉ hỏi: "một
năm này đợi ở Dĩnh Xuyên rất tự tại
đi?"
Tiêu Lan: "Nhi tử
không
dám quên mẫu thân
đã
kỳ vọng."
"Vậy
thì
tốt", Hoắc thị vê từng viên phật châu, khẽ nhăn lông mày thanh tú, "Hẳn conđã
biết chuyện Thần Phi
không
còn, có thương tâm
không?"
Tiêu Lan ngẩng đầu nhìn bà, Hoắc thị cười lạnh: "Con nhìn ta như vậy làm gì? Chuyện này
không
có
một
chút liên quan nào với ta, mẫu thân con bị nhốt trong Tê Hà Tự, nếu còn có thể làm được thủ đoạn như vậy
thì
cũng
không
cần trông cậy vào con rồi."
Tiêu Lan rũ mắt xuống, mẫu tử hai người nhất thời đều trầm mặc, tựa hồ so sánh nhiệt tình, ai cũng
không
muốn mở miệng trước.
Đứa con trai này từ trước đến nay có vài phần bướng bỉnh, Hoắc thị biết
rõ, lấy biện pháp của bà, liền là
không
cần phải để ý đến, chờ tự
hắn
nghĩ thông suốt là được, cho nên bà nửa nhắm mắt lại, câu có câu
không
trôi qua.
Lẳng lặng ngồi
thật
lâu, Hoắc thị phát
hiện, Tiêu Lan thế nhưng lại có chút thất thần.
- - Ánh mắt
hắn
thỉnh thoảng lại lướt qua cánh cửa gian ngoài.
Tuyệt
không
phải cố ý, hoàn toàn là bản năng,
đã
khắc chế xuống, nhưng lại
không
tự chủ được toát ra
một
chút biểu cảm.
Ngón tay Hoắc thị lần tràng hạt ngừng lại, ấn đường nhăn lại, - - gian ngoài chỉ có Liêncô
cùng nha đầu kia,
hắn
cũng
không
thể nhìn Liên
cô.
Bà ta há miệng,
đang
muốn lên tiếng, lời
nói
đến bên miệng rồi nhưng lại đè xuống, coi như
không
bết gì, hỏi: "Khi nào
thì
đi?"
"Mấy ngày nữa theo thánh giá săn bắn ở Lương Châu, sau đó mới có thể trở về Bộc Dương."
Hoắc thị gật gật đầu, cũng
không
ngoài ý muốn, nhìn
hắn
trong chốc lát, đột nhiênnói: "Chỗ đó trời lạnh, con chú ý thân thể."
Tiêu Lan ngẩn ra, có lẽ do số lần nghe được lời như thế này quá ít,
không
quen cho nên
không
biết phản ứng như thế nào, liền cúi người
nói: "Mẫu thân cũng bảo trọng."
"Ừ", mặc dù giọng Hoắc thị
không
mềm xuống, nhưng sắc mặt
đã
bình thản, "Trở vềđi, ta
không
giữ các ngươi lại dùng cơm."
Diên Mi lại vào hành lễ, Hoắc thị
không
biến sắc nhìn
một
chút, cũng
không
nói
gì, Liêncô
đưa bọn họ ra cửa chùa.
Lúc xuống núi, Tiêu Lan
nói
không
nên lời trong lòng là tư vị gì, có thể còn
đang
nhớ tới chút quan tâm của Hoắc thị nên bước chân giống như nửa chạy, Diên Mi ở phía sau kéo tay
hắn, "Lan ca ca, chậm
một
chút."
Tiêu Lan xoay người thấy nàng lảo đảo theo mình, vội lùi lại
một
bậc thềm đỡ lấy nàng: "Mệt mỏi sao?"
Diên Mi gật gật đầu, còn
nói: "Ta có thể
đi."
Tiêu Lan muốn để nàng nghỉ ngơi
một
chút liền đùa: "Nhưng ta mệt mỏi."
Diên Mi móc khăn ra, nhón mũi chân giúp
hắn
lau lau thái dương,
nói: "Ta cõng huynh."
Tiêu Lan cười, cố ý đem sức nặng nửa người đè lên vai nàng, "Nàng cõng nổi sao?"
Diên Mi nghẹn đỏ mặt, tất nhiên là cõng
không
nổi, bất quá nàng cũng
không
thừa nhận chuyện này,
một
tay nắm lấy cánh tay Tiêu Lan,
một
tay dìu thắt lưng
hắn: "Có thể đỡ,
một
chút
một
chút, như vậy có thể
đi
rồi."
Tiêu Lan nhìn về phía bậc thang
không
thấy đáy, ánh mắt lại nhìn về tay của mình, đột nhiên dừng lại.
- - Hôm nay
hắn
không
mang theo hộ giáp, chỉ cần lưu tâm
một
chút, liền
không
khó phát
hiện
tay
hắn
bị thương, nhưng mà, Hoắc thị
không
hỏi
một
tiếng nào.
Hẳn là căn bản
không
có chú ý tới.
một
chút
nhẹ
nhàng vừa mới kia lập tức biến mất
không
còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Tiêu Lan cảm thấy có chút lạnh, nhất thời cảm thấy mình bước hụt vào khoảng
không, sức nặng toàn thân
thật
sự
đều đè lên người Diên Mi, gáy Diên Mi đều là mồ hôi nhưng nàng cũng
không
nói
không
rằng, vụng về kéo
hắn
đi.
Đại khái xuống năm ba bậc thang, Tiêu Lan phục hồi tinh thần lại, nhưng
không
lập tức đứng thẳng thân thể, mà chỉ
nói: “đi
xuống thế này, thắt lưng nàng
sẽ
gãy luôn cho xem."
Diên Mi
không
trả lời nhưng lưng lại thẳng thêm
một
chút.
Tiêu Lan lại
nói: "Nàng kéo ta đến tối luôn mất."
Diên Mi cũng mặc kệ, như cũ bước từng bậc thang
một
kéo đỡ
hắn, trong lòng nàng chỉ muốn
đi
đến điểm cuối cùng, hừng đông hay trời tối đều giống như nhau thôi.
Lúc này Tiêu Lan lại đứng thẳng người dậy, bỗng nhiên dùng sức ôm nàng
một
cái, chỉmột
cái
đã
lập tức buông,
hắn
đứng ở phía dưới
một
bậc thang cúi người xuống: "Lên!"
Diên Mi thở gấp, vẫn
nói: "Lan ca ca, ta sợ huynh mệt mỏi."
"đi
lên", Tiêu Lan lại lặp lại
một
lần nữa, lần này
nói
thêm: "Ta cam tâm tình nguyện cõng nàng."
Diên Mi nghiêng đầu qua nhìn Tiêu Lan, liếc mắt nhìn
một
cái sau đó vui rạo rực nằm úp sấp
trên
lưng
hắn, dùng mặt cọ cọ cái gáy Tiêu Lan, nàng nhớ lại lúc năm ngoái đến đây là tự mình
đi
xuống, lần này Tiêu Lan lại cõng nàng, nàng ôm chặt lấy cổ Tiêu Lan, bắp chân cũng
nhẹ
nhàng lắc lư theo.
Ngày này mệt muốn xỉu, cách
một
ngày trong cung lại có yến, sau vài ngày còn phải chuẩn bị hành trang, cơ hồ là
không
được nghỉ ngơi chút nào.
Bởi vì là săn bắn thế nên chuẩn bị cho Diên Mi hầu như đều là nam trang, nàng đứng ở trước gương thử từng bộ
một, Đào Diệp nhịn
không
được cười
nói: "Phu nhân giả trang lên thế này cũng là
một
tiểu công tử lan chi ngọc diệp đấy."
Diên Mi chỉ để ý xiêm y sạch
sẽ
hay
không, mặc lên người có thoải mái
không, có đẹp hay
không
trái lại cuối cùng, nhưng trước mắt nghe được Đào Diệp
nói
thế liền
đi
qua hỏi Tiêu Lan: "Lan ca ca, nhìn ta có đẹp
không?"
Đào Diệp ở trước gương vụиɠ ŧяộʍ cười, Tiêu Lan xem
một
vòng, Diên Mi cao thêm, bả vai nho
nhỏ
gầy gầy, mặc nam trang vào quả
thật
có vài phần thuần khiết lại phong lưu, liền gật đầu
nói: "Đẹp mắt."
Diên Mi: "Huynh cũng đẹp mắt", dừng
một
chút lại bổ sung, "Huynh đẹp mắt nhất."
Tiêu Lan nhịn
không
được mổ
một
cái lên mí mắt nàng, khụ khụ, lại hỏi Đào Diệp: "Đưa xiêm y qua cho Mẫn đại phu và Mẫn tiểu nương tử chưa?"
Mẫn Hành và Mẫn Hinh cũng đều
đi
theo, mang theo hai đại phu, Tiêu Lan yên tâm thêm chút.
Đào Diệp đáp: "Đều đưa qua rồi ạ, Hầu gia yên tâm."
Diên Mi được tán dương liền
đi
thử
một
bộ khác.
Hai mươi sáu tháng tám, thánh giá rời hoàng thành, khởi hành Lương Châu.