Chương 38: Tiêu Chân

Edit: A Huyền 152

Sáng sớm hôm sau, Tiêu Lan đến Lại bộ báo cáo công táctrước.

Ba tháng trước

đã

dâng sổ con, thêm Lưu thái thú lúc

đi

đã

đem mọi chuyện tấu lên đại khái nên giờ Lại bộ xem qua công văn,

thật

cũng

không

còn chuyện gì nữa, nán lại khoảng

một

canh giờ

thì

Tiêu Lan rời khỏi Lại bộ, tiến cung diện kiến vua.

Mới vừa vào cửa Đại tư mã

thì

đã

đυ.ng phải Ninh Vương Tiêu Chân từ trong cungđi ra, từ xa nhìn thấy Tiêu Lan,

hắn

chậc

một

tiếng, lắc lư thân mình

đi

tới,

nói

với giọngđiệu quái gở: "A! Đây

không

phải là Dĩnh

âm

Hầu sao?"

Tiêu Lan cười cười: "Ninh Vương điện hạ kim an."

"Hừ", Tiêu Chân muốn

nói

"An cái rắm", nhưng

hắn

cũng

không

kiên nhẫn nhắc lại chuyện lúc trước, dù sao bị đánh đến nỗi

không

xuống giường được cũng quá mất mặt, thế nên trực tiếp lấy tay chụp lấy bả vai Tiêu Lan.

Thân ngườiTiêu Lan nhoáng

một

cái tránh ra, Tiêu Chân

một

cước

không

thành, tay kia nắm quyền đánh thẳng vào bụng, Tiêu Lan liền xoay người, trở tay chế trụ cổ tay

hắn

bẻ ngược ra sau, Tiêu Chân nhất thời hít sâu

một

hơi, nhưng đồng thời,

hắn

cũng cảm thấy Tiêu Lan

đã

giảm

nhẹ

lực đạo, - - nếu

không, trực tiếp bẻ

một

cái, cánh tay Tiêu Chân

không

trật khớp mới lạ.

Trong lòng

hắn

ý thức được, Tiêu Lan quả

thật

đang

nhường mình, thế nên trong miệng càng thêm ghét bỏ: "Aí chà, xem ra ở Dĩnh Xuyên ăn đất

một

năm, vẫn

không

thể làm ngươi ngoan noãn phục tùng a!"

hắn

ngoái đầu lại, đúng lúc nhìn thấy

trên

ngón út Tiêu Lan có đeo

một

đoạn bọc sắt, tay kia của

hắn

liền vung qua giựt xuống, đem mẩu hộ giáp kia kẹp giữa hai đầu ngón tay lắc lư, cười nhạo

nói: "Đồ đàn bà, còn mang theo cái thứ đồ chơi này nữa chứ."

Trong miệng

hắn

thổi phồng lên làm người ta tưởng tượng rồi sau đó phóng hộ giáp ném

thật

xa.

Cúi đầu xuống

thì

nhìn thấy ngón tay bị cụt của Tiêu Lan.

trên

mặt Tiêu Lan cũng

không

có vẻ bị chọc giận, chỉ buông lỏng tay xuống, chỉnh lại quan phục rồi tự mình

đi

nhặt lại hộ giáp.

Hai gã tiểu thái giám

ẩn

núp ở xa, thấy



hahi người đanh nhau

thì

không

dám tiến lên nhiều chuyện.

Tiêu Chân ở tại chỗ sững sờ

thật

lâu, cho đến khi Tiêu Lan

đã

đi

rất xa,

hắn

mới đột nhiên xoay người lại, sải bước

đi

tới cản lại,

một

tay chống nạnh, quan sát

trên

dưới rồi

nói: "Nghe

nói

lúc trước Bộc Dương có chiến

sự, đừng có mà

nói

đây là do ngươi đánh Hung Nô mà bị đứt!"

Tiêu Chân có tướng mạo rất phong lưu tuấn nhã, mắt xếch, môi mỏng, khi

hắn

đứng đắn

thì

tướng mạo này làm hắncó vẻ rất ngạo khí, lúc

không

đứng đắn

thì

rất tà khí, nhưng hết lần này đến lần khác hán cứ làm ra vẻ mặt kinh ngạc nên phá lệ mà có vẻ rất mắc cười.

Tiêu Lan liền giật giật khóe miệng,

nói: "Điện hạ,gặp lại sau."



ràng là

không

muốn tiếp chuyện

hắn

ta nữa.

Tiêu Chân nhíu lông mày lại, lơ ngơ rời cung, vừa về tới vương phủ,

hắn

đem gã sai vặt tiến lên đón đạp ngã, miệng

thì

mắng: "Cản đường cái gì! Cút qua

một

bên!"

Gã sai vặt thấy

hắn

tức giận

thì

không

dám

nói

gì nữa, co người lui về sau.

Tiêu Chân

đi

được vài bước, lại quăng tay áo phân phó: "Trời nóng muốn lột da, mau cho người đến hát mấy khúc."

Ninh vương phủ có gia kỹ,

một

lát liền đứng đầy phòng, còn có hai người thϊếp thất của Tiêu Chân, đều lại đây bồi

hắn.

Kéo kéo gẩy gẩy, đàn sáo phiêu đãng, tiếng nhạc cùng với khí mát lơ lững trong sảnh làm cho thời tiết nóng giảm bớt hơn nửa, lại uống vài chén rượu ngon lành lạnh tê tê,

thật

sự

là khoái lạc.

Nhưng mà trong lòng Tiêu Chân chỉ có phiền muộn.

Còn có ngạc nhiênchưa rút

đi.

Tiếng nhạc vang lên được

một

nửa,

hắn

đột nhiên đứng dậy,

một

cước đá lật cái bàn, quát lên: "Cút! Đều cút ra ngoài!"

âm

thanh lập tức im bặt, hai người thϊếp thất cũng

không

biết có chuyện gì, gấp rút dẫn mọi người lui xuống trước, Tiêu Chân ở

trên

bàn thấp lại đá mạnh hai cái, cũng

không

thấy đau chân, ném chén

nhỏ

trong tay

đi, đυ.ng phải khung cửa, chén

nhỏ

liền hêu leng keng rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi nhanh như chớp lăn đến góc tường.

Tiêu Chân nhìnđống bừa bộn trong sảnh, chán nản ngồi

trên

mặt đất, dang tay dang chân nằm xuống,

một

hồi lâu,

hắn

dơ tay ra tự tát mình

một

cái

thật

đau, mắng: "Ta CMN hai năm nay nay trôi qua đều là cuộc sống của chim!"

Ba ba, liền tát mình hai cái.

Nửa bên mặt rất nhanh sưng đỏ lên, thấy



được

hắn

đối bản thân

thật

sự

không

lưu tình, bất quá mắt

hắn

dần dần sáng lên, như

một

con cá chép,

hắn

vọttung người dậy, nhanh như gió trở lại chính phòng, lục tung mọi thứ tìm ra

một

bức họa, - - bên trong bức họa là thê tửcủa

hắn, rất diễm lệ, mặc dù

không

thể xem là khuynh quốc khuynh thành, nhưng trong mắt

hắn,

không

ai có thể sánh bằng.

hắn

nhanh chóng cuốn bức họa lại,

không

liếc mắt nhìn nữa, ném cho a hoàn, "Đốt

đi."

Nha đầu kia

không

xác định hỏi: "Vương gia, đốt

thật

sao? Đây là… bức họa Vương phi."

- - mặc dù là vương phi "quá cố", ngoài miệng vương gia

không

nói, nhưng aiở trong phủ lâu

một

chút

thì

đều biết, đó là bảo bốiquý giá nhất của vương gia.

Tiêu Chân che nửa bên mặt,

nói: "Đốt."

Bây giờ

hắn

mới cảm giác được vừa rồi mình đánh qua độc ác, mặt của mình, dùng sức như vậy làm gì chứ?

Có thể lại nghĩ tới mẩu ngón tay bị cắt đứtcủa Tiêu Lan,

hắn

tự giễu cười cười, mặc dù lúc trước bị đánh

một

trận, nhưng

hắn

không

thể

không

thừa nhậnở trong lòng, Tiêu Lan vẫn có chút thực lực đáng nể.

Trong cung, Vũ

anh

Điện.

Tiêu Lan đến lúc đúng lúc Thái tử và Đại Tư Mã Thẩm Trạm đều ở đây, Thái tử nhìn thấy

hắn



ràng rất cao hứng,

không

ngừng nháy mắt ra hiệu.

Hoàng thượng cũng rất vui mừng, cười

nói: "A Lan, ngươi tới vừa lúc, trẫm

đang

cùng Đại Tư Mã

nói

về việc đến cuối tháng muốn

đi

săn, lần này ngươi hồi kinh

thì

không

cần

đi

vội, bồi trẫm cùng

đi

Lương Châu săn bắn."

Thẩm Trạm

đang

ngồi cũng

không

đứng dậy, chỉ thoáng gật đầu, thong dong

nói: "Dĩnh

âm

Hầu

đi

đường vất vả." Ông ta

một

thân quan phục đỏ tươi, lúc nhìnngườihai mắt như cười như

không, Thái tử sợ nhất bộ dáng này của ông ta, tổng cảm giác sau

một

khắc

sẽ

bị lăng trì vậy, thế nên

âm

thầm hướng về phía Tiêu Lan nhếch miệng.

Thẩm Trạm có tước vị nhất đẳng

trên

người, quan chức lại lànhất phẩm,

không

dậy nổi người cũng đúng thôi.

Tiêu Lan hành lễ,

không

thân cận cũng

không

xa cách, chỉ

nói: "Thẩm đại nhân."

Thẩm Trạm cười cười, ngược lại

nói

với Hoàng thượng: "Nếu bệ hạ

đã

quyết tâm muốn

đi, thần liền sai người chuẩn bị."

"Tốt", chuyện này Hoàng thượng

nói

đã

nửa tháng, Thẩm Trạm đến hôm nay mới đồng ý, Hoàng thượng mừng rỡ, mũ miện cũng

nhẹ

nhàng lay động theo, "May mà có Đại Tư Mã ở đây, trẫm

không

có gì phải lo nữa."

Thẩm Trạm cũng

không

khiêm tốn, đứng dậy cáo lui, trước khi

đi

còn xách Thái tử theo,

nói

có việc học muốn kiểm tra, trong nội tâm Thái tử rất

không

tình nguyện, nhưng

không

dám

nói

gì, bỏ

đi

một

thân khí thế

không

đề cập tới,

nói

riêng về thân thích, Thẩm Trạm vẫn là cậu của Thái tử.

Chỉ là

không

phải là ruột.

Nhưng

hiện

nay hơn phân nửa triều chính

đang

ở trong tay Thẩm Trạm, Hoàng hậu

không

thể

không

dứt bỏ khúc mắc với ông trước đó để dựa vàonhiều hơn, nên Thái tử cũng

không

dám

không

tuân theo.

Hai người ra khỏi Vũ

anh

Điện, Hoàng thượng liền ngồi xuống long tọa, "A Lan, lại gần đây trẫm nhìn

một

chút."

Tiêu Lan tiến lên vài bước, Hoàng đế quan sát

hắn

rồi

nói: "Hình như đen hơn

một

chút."

"Đa phần là

trên

đường phơi nắng ", Tiêu Lan

nói: "Khi trở vềđúng mùa nóng."

Hoàng đế gật gật đầu, hỏi chút tình huống ở Dĩnh Xuyên,

không

hỏi chính

sự

nhiều, ngược lại ông ta thích nghe chuyện phong cảnh thổ nhưỡng, nghe rất thích thú, liền trực tiếp ngồi ở

trên

bậc thềm, sau cùng lại thở dài, buồn bã

nói: "Đáng tiếc Thần Phi

không

còn."

Xém chút Tiêu Lan

đã

bật thốt hỏi Thần Phi sao lại

không

cònnhưng đến cùng vẫn miễn cưỡng nhịn xuống, mở miệng lời

nói

liền biến thành: "Hoàng thượng bảo trọng long thể."

- - Long thể cũng

không

chịu tổn thương gì, so với năm ngoái còn béo hơn

một

chút, chỉ là già hơn thôi.

Hoàng đế

không

lên tiếng, híp mắt nhìn Tiêu Lan,

thật

lâu mới

nói: "Ngươi

đi

xem Thái tử

một

chút

đi, mới nãy trẫm thấy

trên

điện

hắn

có chớp mắt với ngươi, ngươi hồi kinh, Thái tử rất vui."

"Vâng", Tiêu Lan lui ra ngoài điện, trực tiếp

đi

về phía Đông cung,

trên

đường

thì

gặp được vị vừa mới trốn về được từ chỗ Thẩm Trạm – Thái tử, vẻ mặt

hắn

đau khổ, còn chớp chớp mắt, thấy Tiêu Lan

thì

mặt mày nhất thời hớn hở hẳn lên: "Lục ca, đệ biết thế nào huynh cũng tới tìm đệ mà."

"Ta có mang đến vài thứ", Tiêu Lan

nói: "Đợi lát nữa ta

sẽ

sai người đưa đến chỗ điện hạ, Dĩnh Xuyên

không

có đồ ăn ngon, ta chỉ chọn ra mấy thứ đồ chơi."

Cái Thái tử quan tâm là tâm ý: "Chỉ cần là Lục ca mang tới

thì

đều tốt lắm, mẫu hậu cũng nhớ huynh, biết hôm nay Lục ca tiến cung nên mới sai người đến

nói

Lục ca

đi

qua ngồi

một

chút."

Khóe miệng Tiêu Lan hơi nhếch, cùng

hắn

đi

đến Hiển Dương Cung.

trên

đường

đi, Thái tử gãi gãi đầu,

nhỏ

giọng hỏi: "Lục ca có biết chuyện Thần Phi nương nương

không?"

"Điện hạ biết



chuyện này sao?"

"Đêm đó đệ ngủ say nhưng cũng thấy được ánh lửa ngút trời ", Thái tử có chút khổ sở

nói: "May mà Thất đệ được cứu ra, haizz."

"Bây giờ Thất hoàng tử được vị nương nương nào nuôi dưỡng?"

Thái tử

nói: "Ở chỗ Vinh phi nương nương."

Tiêu Lan hơi yên tâm, thấy sắc mặt

hắn

có chút trắng bệch, "Gần đây thân thể điện hạ có việc gì sao?"

"Bệnh cũ thôi", bản thân Thái tử

không

để trong lòng, "Mùa xuân vừa đến

thì

đệ liền thấy khó thở,

đã

đỡ nhiều rồi, Lục ca

không

cần lo lắng."

Bọn họ

nói

vài câu

đã

đến Hiển Dương Cung, Hoàng hậu sai người chuẩn bị trà bánh, thấy Tiêu Lan liền cười rộ lên: "A Lan có thể hồi kinh, ta vốn còn nghĩ tới muốn tuyên phu nhân của ngươi tiến cung trò chuyện, lại sợ nàng

một

đường này quá mệt mỏi nên còn

không

có hạ chỉ ý."

"Tạ nương nương thông cảm", Tiêu Lan hành lễ

nói: "Bởi vì Doãn đại nương lưu lại Bộc Dương trông nomtrạch viện, bà ấy

không

vừa lòng người khác hầu hạ,

trên

đường

không

thoải mái, sợ nhiễm bệnh nên

không

dám tiến cung thỉnh an."

Hoàng hậu gật gật đầu, cặp mắt quan sáttinh tế, thấy

hắn

có hơi đen

thì

ấm giọng

nói: "Trước kia

không

nhìn ra, A Lan lại là người đau thê tử,

một

đường này ngươi cũng vất vả, có phải đột ngột hồi trong kinh nên còn

không

quenhay

không, ta thấy ngươi nghỉ ngơi cũng chưa tốt."

Tiêu Lan mím môi, im lặng

không

nói

gì.

Hoàng hậu thấy

hắn

giống như có chút ngượng ngùng

thì

mắt cong cong, cũng

không

nói

chuyện này nữa, chỉ hỏi chuyện tình

trên

đường, bởi vì có Thái tử ở đây nên rất náo nhiệt.

Buổi trưa Tiêu Lan

không

hồi phủ, Hoàng thượng gọi

hắn

đếndùng cơm, buổi chiều mới cho trở về, lại bảoTiêu Lan chuẩn bị

một

chút, tháng sau cùng ông ta

đi

Lương Châu.

Ra khỏi cửa cung, Tiêu Lan lập tức phân phó Hàn Lâm: "Lệnh cho nhân thủ ở Giang Đô

không

tập trung ở đó nữa, trước di chuyển sang Giang Đô đợi lệnh."

Hàn Lâm cái gì cũng

không

hỏi, lập tức lĩnh mệnh.