Chương 27: Thăm người thân

Toàn bộ một buổi sáng, Tiêu Lan đem Diên Mi sai khiến xoay vòng vòng.

Một lát muốn cái này một lát lại muốn cái kia, Diên Mi nghe lời một

cách bất ngờ, lấy cái này, lấy cái kia, hết sức ngoan ngoãn.

Cảnh nương tử nhìn mà không hiểu, thừa dịp Diên Mi ra ngoài vội nói

với Tiêu Lan: “Hầu gia, tối qua ngài sốt cao, phu nhân để chân không, áo ngoài cũng không mặc đã chạy ra ngoài lấy rượu về lau người cho ngài,

một đêm chưa ngủ.”

Sao Tiêu Lan lại không biết? Mặc dù hôm qua hắn ngất đi nhưng vẫn có ấn tượng mơ hồ, buổi sáng vừa nhìn cũng biết Diên Mi sốt ruột, thế

nhưng lại nhịn không được mà muốn lăn qua lăn lại nàng, nhìn Diên Mi bận trước bận sau.

Hắn cười cười nói: “Cũng may ta bệnh không được mấy ngày.”

Tiêu Lan đối với bản thân vẫn hiểu được, tính ra thì uống thuốc ba ngày là tốt rồi.

Diên Mi mệt quá chừng, lần đầu tiên nàng chăm sóc một người như vậy, quả nhiên là tận tâm tận

lực, còn chưa trở lại ban đầu thì hai ngày sau, Phó Trường Khải đến

thành Bộc Dương.

Khi đó Diên Mi đang ở trong quân xem sàng nỏ công tượng đưa tới, còn có một chiếc xe đao muốn hỏi nàng có thể cải tiến lợi hại hơn hay

không, bởi vì mỗi lần đến Hầu phủ đều phải đến chỗ Thường Tự nhận thủ

lệnh, lúc đến nơi thì Tiêu Lan ở một bên nhìn chằm chằm

Cũng may lần trước Hàn Lâm mang đến năm trăm người, có hai người tay nghề khá giỏi.

Đào Diệp nhìn cũng không hiểu những thứ đó, Diên Mi cầm cây thước

trong tay, đo tới đo lui, đến buổi trưa cũng không có ý định dùng cơm,

nàng đành phải đi chuẩn bị trà bánh, đi đến nửa đường thì kích động chạy lại, “Phu nhân, cữu thiếu gia tới rồi!”

Diên Mi mờ mịt ngẩng đầu lên, hỏi: “Ai?”

”Nhị thiếu gia nha!” Đào Diệp vui vẻ nói: “Đi cùng với Hầu gia, vừa mới vào phủ.”

Diên Mi đứng dậy, không nghĩ tới người trong nhà đến thật, nhất thời có chút lơ mơ, lại nghe thấy người đến chỉ có Nhị ca thì thì hơi hụt

hẫng.

Cảnh nương tử thấy thế cười nói: “Phu nhân rời kinh cũng gần ba

tháng rồi, núi cao nước xa, người nhà mẹ đẻ đến một lần cũng không dễ

dàng, ngài ra ngoài phủ đón cũng không sao.”

Diên Mi cắn cắn môi, nhìn con rùa đen trong chậu sứ nhỏ, nâng váy

đi, mới ra cổng trong, liền gặp Phó Trường Khải một thân trường y, phong trần mệt mỏi, vừa đi vừa nói chuyện với Tiêu Lan.

Diên Mi dừng bước chân lại, mắt nhìn Phó Trường Khải, không nói gì cả.

Phó Trường Khải cười một tiếng, nhướng nhướng mày với nàng: “Như thế nào, ngay cả Nhị ca cũng không nhận ra nữa rồi?”

Diên Mi tiến lên vài bước, hơi không được tự nhiên nói: “Nhị ca đến rồi.”

Phó Trường Khải cười không dừng lại, mắt lại tỉ mỉ quan sát, thấy

nàng búi tóc chỉnh tề, còn cao lên một chút, trên mặt cũng mượt mà,

không nói cái khác được không nhưng ít ra thì cơm áo rất thoải mái.

Tiêu Lan nói: “Đừng đứng đây, vào nhà nói chuyện.”

Mọi người vào trong viện, Diên Mi trên đường hỏi: “A cha a nương khỏe không?”

”Đều tốt”, Phó Trường Khải nói: “Vốn nương muốn đến, nhưng bà không

ngồi thuyền được, đường lại xa nên chỉ có thể ở nhà. Đại ca đại tẩu, còn có Nguyên nhi cũng đều tốt, lúc ta đi còn lặng lẽ dặn ta phải nhìn xem

muội có bắt nạt Hầu gia không. “

Phó Trường Khải không giống với Phó Trường Phong, từ nhỏ đã thích

trêu chọc nàng, khi Diên Mi còn bé bị hắn trêu đùa hai lần, mặc dù biết

rằng chỉ là đùa giỡn thôi, nhưng lâu ngày, nàng vẫn có cảm giác không

biết hắn nói đùa hay thật.

Phó Trường Khải cười rộ lên, trong lòng lại gào thét, chỉ mới có ba

tháng thôi, tại sao còn thân cận với Tiêu Lan hơn cả ca ca chứ? Nữ nhi

nhà bình thường tất nhiên là cần phải thế này nhưng tính tình của Diên

Mi như vậy sao có thể hả?

Hắn một đường đi tới, đêm qua bởi vì muốn đến sớm nên cũng không

nghỉ chân, chỉ một lát, viện cho khách đã chuẩn bị xong, Tiêu Lan liền

dẫn hắn đi qua sửa soạn một phen.

Diên Mi suy nghĩ một chút, mang Đào Diệp đi xuống bếp.

Trên mặt nàng không nói, nhưng chờ lúc ngồi vào bàn cơm, Phó Trường Khải liền biết, trong lòng Diên Mi vui khi hắn đến.

- - Một nửa trên bàn đều là thức ăn hắn thích.

Đậu Hương Châu, khoai sọ hầm cải trắng, giao bạch xào thịt, nước mắm đậu hủ, mặc dù không thể so với món chính nữ đầu bếp làm, nhưng quý ở

hắn thích ăn, quý ở Diên Mi chính mình xuống bếp làm.

Không nói đến thân phận trước mắt của nàng, lúc còn ở nhà, Phó mẫu cũng không bắt nàng xuống bếp thường xuyên.

Phó Trường Khải ăn rất thỏa mãn, không uổng công hắn chạy thật xa

đến đây, Tiêu Lan cũng coi như được hưởng ké, cuối cùng gà nướng, thịt

hun khói, vịt quay trên bàn trên không được động tới mà mấy món ăn gia

đình của Diên Mi được ăn hết sạch.

Ăn cơm xong, Phó Trường Khải lấy ra mấy thứ tốt, chỉ không có đào, bởi

vì Kim Lăng đã qua mùa đào, nhưng Phó mẫu làm cho nàng hai hộp đào phơi

khô lớn, còn có hai hộp sữa quả hạnh, là xay hạnh nhân cho nhuyễn rồi

trộn bột gạo, sữa dê, đường mạch nha nấu lên, ăn rất thơm nhưng làm thì

phức tạp.

Ngoài ra còn có mấy loại bánh ngọt, vài thùng rượu ngọt, chút tương nhà

làm, thậm chí còn có một cái giường với đệm chăn thật dày.

Thấy rõ mặc dù a nương không thể đến nhưng cũng không nhàn rỗi, rất sợ Diên Mi nhớ nhà chịu không được.

Nàng xem hết tất cả một lượt rồi yên lặng chuyển toàn bộ vào trong phòng mình.

Diên Mi tự mang người trở về dọn dẹp, Tiêu Lan và Phó Trường Khải ngồi trong sảnh nói chuyện.

Lúc Phó Trường Khải đi là ngày thứ tư Thần Phi gặp chuyện không may, hắn cũng không biết Tiêu Lan có quen biết với Thần Phi, chỉ là Tiêu Lan đang giữ chức ở đây nên muốn nói một chút chuyện trong kinh cho hắn

biết.

Tiêu Lan cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: “Thần Phi qua đời, Hoàng thượng có sao không?”

Phó Trường Khải lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Trước mắt phụ thân giữ chức thị lang, ngẫu nhiên có thể may mắn gặp thiên nhan, ngày hôm sau

Thần Phi nương nương băng hà, Hoàng thượng ở chuồng ngựa cưỡi ngựa hơn

nửa ngày.”

Trong nội tâm Hoàng đế có buồn bã bi thương hay không đến cùng người khác không thể nào biết được, bất quá với tuổi của ông ta, cưỡi ngựa

hơn nửa ngày cũng đủ hưởng thụ.

Tiêu Lan yên lặng một chút rồi chuyển đề tài: “Nhị ca đến đây một lần cũng không dễ dàng, hãy ở lại lâu vài ngày.”

Phó Trường Khải cười nói: “Đa tạ thịnh tình Hầu gia, nhưng lần này

tới, có thể không ở lại được bao lâu, lúc đến ngài cũng thấy, ta còn có

vài huynh đệ nữa. Kì thực lần này đến đây, một là đến thăm Hầu gia và

tiểu muội; hai là có lô hàng phải chuyển, ta muốn đến Ô Tôn nên muốn đến hỏi thăm Hầu gia một chút kinh nghiệm.”

Tiêu Lan cân nhắc một chút, hỏi: “Nhị ca buôn bán hàng da?”

Thời tiết này buôn bán hàng da là tốt nhất, Tiêu Lan đã đi qua nơi

đó, Ô Tôn rộng lớn như vậy, mặc dù phía Tây có nhiều thứ tốt nhưng là

thương lộ chưa từng hình thành, thêm có chiến loạn nên thương nhân cũng

không dám đi.

Phó Trường Khải cười tủm tỉm nói: “Còn mang một chút mã cụ.”

”Lần này có thể không dễ đi”, Tiêu Lan hỏi: “Nhị ca chuẩn bị đi thật?”

Phó Trường Khải vẫn không thay đổi bộ dạng mặc kệ mọi chuyện, “Có

con đường mua bán nào dễ dàng đâu, nhưng tục ngữ nói cầu phú quý trong

nguy hiểm, ta sẽ tận lực, nếu trên đường có chuyện gì xảy ra thì đó cũng là mệnh.”

Lông mày Tiêu Lan động động, nói: “Cái này, chuyện của thương nhân

ta không biết nhiều, ta sẽ sai hai người hộ tống nhị ca trước, sau đó sẽ viết một cái thϊếp mời, nhị ca cầm một cái tín vật, đến Ô Tôn rồi thì

tìm một người tên là Ô Đồ.”

Phó Trường Khải cười hì hì không nói gì, hắn là một thương nhân đi

nam qua bắc, biết được đạo lý có qua có lại, mặc dù có quan hệ họ hàng

với Tiêu Lan, nhưng hắn cũng không muốn nhận không của người ta.

Tiêu Lan hỏi: “Nhị ca muốn nói gì?”

Phó Trường Khải nói: “Hầu gia chớ trách ta nói thẳng, nhận nhiều thứ tốt như vậy, ngài bảo ta phải hồi đáp thế nào, hay muốn ta chia lời với Hầu gia?”

”Cái đó thì không cần”, Tiêu Lan cười, “Vậy ta cũng nói thẳng, đúng lúc muốn nhị ca giúp một chuyện, đem một ít đồ về giúp.”

”Năm trăm con ngựa ta đã nói trước với người ta tốt lắm.”, Tiêu Lan

nói: “Nhưng giá tiền còn chưa định xong, chuyến này nhị ca đến, Ô Đồ kia ra giá tiền là có thể giao, lúc đó nhị ca toàn quyền quyết định là

được.”

Phó Trường Khải hít một hơi, “Hầu gia cứ vậy mà tin ta?”

Tiêu Lan uống một ngụm nước, cười cười không lên tiếng.

Đợi hai người ra chính phòng, Phó Trường Khải trở lại khách viện, trong lòng tự nhủ, sao giống như ta tự bán mình quá vậy?

Bên này lúc Tiêu Lan về phòng thì Diên Mi đã sắp xếp đồ đạc tốt lắm, đang ngồi một bên xem Nhị Ô ăn đào khô, Tiêu Lan cũng đi qua cầm một

miếng lên ăn, ở trên có hoa quế mật ong thơm ngọt, Diên Mi hỏi: “Ăn ngon không?”

Tiêu Lan cố ý đợi nàng trở về mới ăn, Diên Mi nhìn hắn chằm chằm,

trong miệng còn tìm chuyện cho mình nói: “Ta bảo Cảnh nương tử và Đào

Hoa đi tới chỗ nhị ca hầu hạ rồi.”

Một miếng đào nhỏ bị Tiêu Lan ăn thật lâu, mắt Diên Mi cũng chuyển

động theo môi hắn, Tiêu Lan nhịn không được gõ nhẹ mu bàn tay nàng, nói: “Nhìn ta làm cái gì?”

Tiêu Lan chờ trong chốc lát, thấy nàng không nói lời nào thì không

khỏi muốn đi gảy sợi dây thừng, đưa tay lên mới nhớ ra là sợi dây thừng

đã không còn nữa.

Tiêu Lan có chút không được tự nhiên, hắn không biết Diên Mi có hay

không, trước khi hắn đổ bệnh thì không có cảm giác gì, bây giờ có cảm

giác sợi dây kia giống như một tấm bình phong che chắn, đột nhiên tháo

xuống thật giống như không còn gì ngăn trở nữa.

Có thể do Diên Mi không nói lời nào nên Tiêu Lan cũng không biết phải mở miệng thế nào.

Một hồi lâu, Diên Mi nằm xuống, lé mắt trừng hắn một cái, Tiêu Lan đuối lý, đành phải tìm một cái thang đi xuống, duỗi tay nắm

ngón tay nàng, nói: “Hồi nãy chỉ muốn trêu nàng một chút thôi, ngủ đi.” Diên Mi: “Hừ!”, bất quá hôm nay nàng được ăn đồ nàng thích nhất nên

không so đo với hắn nữa, trở tay nắm lấy bàn tay Tiêu Lan, nhắm mắt ngủ.