Chương 12: Đánh một trận

“Sao lại có thể đóng cửa thành?” Người la lên trước là Tử Yến. Thần Phi đưa tới hai nha hoàn, từ đêm kia, một

người bị bệnh mãi không khỏe lên được, bị Doãn đại nương lưu lại trong

kinh giữ nhà, chỉ dẫn một người theo, là người này.

Nàng ta ngồi cùng xe với Bạch Thiến và Doãn đại nương, một tiếng la

to, nhóm vυ" già trong xe ngựa đằng sau còn chưa sao thì lập tức bị hoảng loạn, Cảnh nương tử đứng trên càng xe quát to một tiếng: “Loạn cái gì!

Hầu gia và phu nhân còn ở phía trước, không tới phiên chúng ta!”

Mà ở phía trước, Tiêu Lan nhanh chóng buộc ống tay áo, một tay cầm

kiếm, gõ gõ kỷ trà trong xe, nói với Diên Mi: “Thành thật ở trong xe,

đừng đi ra.”

Diên Mi đã trông thấy bụi đất cuốn tới, nàng theo bản năng dựa vào vách xe, nói: “Không sợ.”

Tiêu Lan nhảy xuống xe, trực tiếp lên ngựa, mấy nữ quyến vây quanh,

mặt hắn không chút thay đổi, “Đều đi vào trong xe, ta còn ở đây, sợ cái

gì.”

Tiếng hắn không lớn, nhưng ai cũng nghe được, bọn nữ quyến vội vàng

lên xe, các tùy tùng cũng lập tức tập trung tinh thần, Tiêu Lan phân phó Phùng Thiêm: “Tránh cửa thành ra, một bên làm lá chắn, lưu lại hai mươi người, bảo hộ xung quanh nữ quyến, ngươi sống, các nàng cũng phải sống. Những người còn lại, đi theo ta.”

Phùng Thiêm lập tức nhận mệnh, Tiêu Lan không nhiều lời, rút kiếm,

hơi nằm sấp, xông ngựa lên trước, trực tiếp hướng vào bọn người Hung Nô

tập kích bất ngờ thẳng tay gϊếŧ.

Nhóm Hung Nô này khoảng chừng năm trăm người ngựa, bên cạnh Tiêu Lan chỉ có sáu mươi người Trình Ung cùng với mười tên tùy tùng trong phủ,

xông vào cơ hồ lập tức bị bao vây.

Ban đầu người Hung nô nhìn từ xa, phỏng đoán tám phần là xông qua

thương đội vào thành, sau lại thấy có nữ nhân, lập tức cười ha ha, miệng tu huýt, cầm mã tấu chạy tới, căn bản không để mấy chục người bọn họ

vào mắt.

Lưng Tiêu Lan bị quất một cái bằng roi ngựa, hắn không mặc áo giáp, y phục trực tiếp bị quật nát, hắn cũng không quay đầu, híp mắt nhìn thẳng tên cầm đầu đang cười lớn, cầm ngang kiếm, vung một cái, nhằm vào eo

của hắn ta.

Gã Hung Nô đó hô to một tiếng, giơ đao bổ xuống, một đao này, có thể chém Tiêu Lan thành hai khúc, lúc này đây, Tiêu Lan lại không để ý tới

tính mạng mình, kiếm trong tay không lùi mà tiến tới, Trình Ung nhìn

thấy thì kinh hãi, cả người đều là mồ hôi, chỉ thấy Tiêu Lan nằm ngửa

trên lưng ngựa, trở tay đỡ đao, hai đao chạm vào nhau, phát ra một tiếng “coong”, sau đó, Tiêu Lan dồn hết sức, bảo kiếm trong tay đẩy về phía

trước vài tấc, rồi phập một cái, tên Hung Nô bị hắn chém ngang thành hai đoạn.

Máu nóng tanh hôi, phun lên mặt Tiêu Lan.

Nhất thời không còn tiếng cười như trước, người Hung Nô bị chấn

động, ngay sau đó gào thét một trận, điên cuồng chém gϊếŧ, mà đồng thời, mấy chục thủ hạ của Tiêu Lan bị sĩ khí không muốn sống này của hắn kí©h thí©ɧ triệt để, cũng phát điên.

Trên cổng thành, tận mắt Thủ tướng Thường Tự thấy quá trình này, lập tức nói: “Bắn tên!” Đồng thời hạ lệnh: “Điều tám trăm người, cùng nhau

theo ta ra khỏi thành gϊếŧ địch!”

Bên trong xe.

Rèm xe bị cắt một nửa, Cảnh nương tử che trước cửa xe, nửa người

Bạch Thiến bảo vệ phía trước Diên Mi, Cảnh nương tử liếc nhìn nàng ta

một cái, cũng không biết nàng ta là thật tâm hay ra vẻ.

Nếu thật lòng thì đương nhiên là tốt, còn ra vẻ... Cũng rất biết tìm chỗ - - ở đây phu nhân là quan trọng nhất, bên cạnh nàng thì tự nhiên

sẽ an toàn hơn, nếu bị thương thật, cũng có thể được công cứu hộ phu

nhân. Xem như lưỡng tiện.

Cảnh nương tử không khỏi có chút lo lắng thay Diên Mi, gọi hai nha

đầu Đào Diệp và Đào Hoa: “Các ngươi đỡ Bạch di nương đi, xe lắc quá,

đừng để đυ.ng vào bàn thấp.”

Đào Diệp vừa bị chen ra, đang không vui, nghe vậy thì lập tức cầm tay Bạch Thiến kéo qua, đổi mình đến cạnh Diên Mi.

Bên ngoài, mọi thứ đều có mùi vị của bụi đất và huyết tanh, thỉnh

thoảng có đao chém ở trên xe, hòa với âm thanh binh khí giao nhau chính

là máu văng tung tóe, làm cho lòng người bên trong cũng run lên theo.

Diên Mi được bảo vệ trong góc phải của toa xe, màn xe bị chém rớt, nàng

nhìn thấy bên ngoài, - - toàn là những người kỳ quái, có sống, có chết,

loạn thành một đống, cũng không thấy bóng dáng Tiêu Lan.

Nàng dùng sức vươn cổ, cố gắng nhìn, vẫn không tìm được.

Trong lòng bắt đầu phiền chán, nàng trực tiếp chui ra khỏi xe, “Phu

nhân!” Cảnh nương tử sợ hết hồn, liên tục kéo nàng, “Mau trở lại!”

Diên Mi đã đứng ở trên càng xe, trực tiếp nhảy xuống, thấy có một

roi quất tới, nàng liền ngồi xổm người tránh thoát, cũng không biết là

đao của ai, nhặt lên vung loạn một trận. Thời điểm này, binh tướng trong thành đã lao ra, giải vây cho các nàng, bởi vì bên Tiêu Lan dũng mãnh,

một nửa bọn Hung Nô đã bỏ mạng, Thường Tự đem người nhanh chóng giải

quyết mười người còn dư lại, lập tức tiến lên chỗ náo loạn phía trước.

Diên Mi nhìn hai vòng trước sau xe, không thấy Tiêu Lan, Cảnh nương tử ngăn nàng, “Phu nhân, nhanh lên xe đi.”

Lúc này, Diên Mi lại rất bướng bỉnh, tay nàng cầm dao, lại nâng lên

không nổi đành kéo chạy về phía trước, Phùng Thiêm đang kiểm kê nhân số, thấy nàng giống như là muốn chạy lại chỗ kia, vội vàng cản lại, Diên Mi cái gì cũng không nghe, chỉ lo kéo đao đi.

Phía trước, chém gϊếŧ dần chậm lại, âm thanh cũng không còn nữa, đám người tản ra, hơi thở Diên Mi gấp gáp, dẫm lên thi thể nàng cũng chẳng

kêu, khập khiễng chạy vào, vào trong rồi, nàng dừng lại trước mặt một

người, thở hổn hển, trực tiếp kiễng chân lên, nâng tay áo lau lên mặt

người đó hai cái, lộ ra khuôn mặt Tiêu Lan bị máu đen vấy bẩn.

Giọng Tiêu Lan có chút khàn khàn, thấy là Diên Mi, ngạc nhên hỏi:“Sao lại chạy xuống xe đến đây?” Hắn ngẩng đầu nhìn một cái, thấy trên

mặt Phùng Thiêm và Cảnh nương tử đều có vẻ bất đắc dĩ, hiển nhiên là

không ngăn cản được.

Bên trong này, tất cả đều là người chết với máu, nàng không sợ sao?

Diên Mi tìm được người rồi, lúc này mới “Leng keng” một tiếng ném đao trong tay đi, yên lặng cầm lấy tay áo Tiêu Lan.

Mấy người Trình Ung khẽ cười lên, vừa mới trải qua một trận chém

gϊếŧ kịch liệt, cơ hồ là bảy mươi người tiêu diệt hết năm trăm người,

điều này làm cho mọi người cực nhanh có một loại tín nhiệm tuyệt đối với Tiêu Lan, là loại tín nhiệm mà chỉ có cùng nhau trải qua sống chết mới

có thể có được. Cho nên mặc dù bọn họ ở trên đường từng thấy qua vị tiểu phu nhân này, nhưng lúc này gặp lại, hiển nhiên là không giống với lúc

trước.

- - Nàng có thể không dùng được đao, cũng không gϊếŧ được địch,

nhưng lại một mình xông tới, tất cả mọi người đều cảm thấy nàng và Tiêu

Lan vừa nãy đều rất anh hùng.

Bên này, Thường Tự phái người thanh lý chiến trường, ôm quyền nói:“Mới nãy tình thế cấp bách, không thể lập tức thỉnh đại nhân vào thành,

xin hãy thứ lỗi.” Hắn là người ở đây, nói chuyện hoàn toàn bằng giọng

địa phương, lại không kiêu không nịnh.

Tiêu Lan nói: “Không sao, người Hung Nô tới, không biết đằng sau còn có mai phục hay không, nếu là ta, thì cũng làm như thế. Chỉ là mấy ngày này tướng quân cần phải lưu tâm đề phòng, có khả năng, Hung Nô sẽ còn

quay lại.”

Sắc mặt Thường Tự giãn ra: “Mời đại nhân vào thành trước.”

Võ phục Tiêu Lan đã rách nát, trên người cũng nhiều chỗ bị thương,

sau khi Trình Ung kiểm kê nhân số, nói: “Có bốn huynh đệ hi sinh, những

người còn lại mặc dù bị thương, chăm sóc một thời gian thì không có gì

đáng ngại.” Nhưng toàn bộ mười tùy tùng đều đã bỏ mạng.

Tiêu Lan gật gật đầu, bảo người tìm kiếm thi thể bọn họ, đưa vào thành.

Diên Mi vẫn đi theo phía sau hắn, Tiêu Lan nghĩ có lẽ nàng vẫn còn

sợ một chút, cũng không nói nàng vào xe, trực tiếp ôm nàng lên ngựa chạy vào thành.