Chương 6 : Cần kiệm công việc quản gia

Edit: Rebecca Sugar (@QinhLing truyenhdt.com)

Thôi Cửu tại sơn đình cũng chỉ uống rượu không ăn cơm. Hắn từ trên núi xuống hiện giờ quả thật có chút đói bụng. Cho nên không đợi Liễu Miên Đường phân phó, hắn cất giọng nói: "Lý mụ mụ bưng chút cơm canh tới."

Đáng tiếc chủ tử đột nhiên trở về, Lý mụ mụ không kịp chuẩn bị gì nhất thời gấp muốn chết, dưới bếp lại không có nguyên liệu nấu ăn, đành phải đem đồ ăn buổi tối của Liễu Miên Đường hâm nóng rồi bưng lên.

Hôm nay cơm tối chính là củ cải mua ở đầu đường, dùng nước luộc thêm một nắm muối quấy, trừ cái đó ra, còn có một đĩa đậu hũ nấm dùng dầu nóng chiên qua là có thể ăn.

Thôi Hành Chu mặc dù không chú trọng ăn uống thế nhưng không nghĩ tới Lý mụ mụ bưng lên lại là cơm canh thô ráp đến bậc này. Nếu không phải thêm một bát cơm trắng thì thật giống như là cơm cho tội nhân trong lao ngục.

Ấy vậy mà Liễu Miên Đường lại rất thản nhiên, dưới cái nhìn quản gia sinh hoạt của nàng thì chính là có thể bớt thì bớt. Nhưng thấy Thôi Cửu nhíu mày liền gọi Lý mụ mụ bưng dầu vừng tới, một bên nhỏ giọng an ủi quan nhân: "Phu quân tới vùng đất mới, nhấc tay một cái đều phải tốn bạc, ngày thường không thể không cần kiệm chút. Hôm nay đã muộn, ăn nhiều tổn thương dạ dày, phu quân trước tạm chấp nhận, nấm mốc đậu hũ phối hương dầu đặc biệt ngon miệng. Nếu ăn không quen, ngày mai ta bảo Lý mụ mụ đi đầu phố mua gạo nếp gà cho chàng ăn. . ."

Thôi Hành Chu sao lại không nghe ra tiểu phụ nhân này đang dùng giọng điệu lừa dối hài nhi tham ăn. Trong lòng hắn cười lạnh, bất quá vẫn bưng bát, trầm mặc ăn cơm với củ cải một bát.

Liễu Miên Đường ân cần dùng dầu vừng trộn lẫn với nấm mốc đậu hũ, còn thay Thôi Hành Chu rót chén trà nóng.

Dùng cơm nước xong xuôi, sắc trời đã rất muộn, Thôi Hành Chu biết nếu lúc này mà nói cửa hàng bên trên mở cửa, chỉ sợ đầu óc ngu ngốc cũng không tin tưởng.

Hắn hôm nay trở về là lập ý muốn bắt lấy nhược điểm của nàng, phải chăng nàng có tâm tư muốn hành thích thì cũng phải cho nàng cơ hội mới được.

Cho nên khi cơm nước xong xuôi, bát đũa đã được thu dọn, trong phòng lần nữa khôi phục trầm mặc một hồi lâu, Thôi Cửu gia chậm rãi mở miệng nói: "Hôm nay có chút mệt mỏi, vẫn là sớm nghỉ ngơi đi."

Liễu Miên Đường mặc dù đã sớm nghĩ tới hôm nay quan nhân muốn ở lại phòng nàng, thế nhưng nghe được chính hắn nói như vậy, trong lòng vẫn là nổi lên một hồi trống, chỉ cảm thấy nhịp tim thùng thùng vang.

May mà sau một năm bệnh nặng, nàng đã sớm tiếp nhận sự thật mình là nương tử Thôi Cửu, mặc dù ngượng ngùng, nhưng cũng không tốt đẩy người ra ngoài.

Nàng mím môi một cái, đi nhanh lên đến giường chiếu một bên, sửa sang đệm chăn, sau đó quay đầu hỏi: "Phu quân muốn ngủ bên nào?"

Thôi Hành Chu một bên uống trà, một bên thản nhiên nói: "Ta ngủ bên ngoài là được. . ."

Bởi vì bên trong ốc trạch không có quần áo của Thôi Hành Chu, hắn tự nhiên không thể như ngày thường thay y phục rồi ngủ nên chỉ đơn giản rửa mặt, thoát áo ngoài, bên trong chỉ mặc áσ ɭóŧ liền nằm trên giường.

Mặc dù cách một khoảng chăn nhưng hắn y nguyên vẫn có thể cảm thấy hương thơm của nữ tử. Thân thể có một chút cứng rắn, cũng không biết là không quen hay là đang suy nghĩ thời điểm nào nàng sẽ đánh lén hắn. . .

Kỳ thật hiện tại Liễu Miên Đường đầu đầy hối hận, tại vì sao lại mở miệng hỏi hắn? Trực tiếp bảo hắn ngủ bên trong thì tốt rồi.

Buổi tối bởi vì Lý mụ mụ làm củ cải quá mặn nên sau bữa ăn nàng đã uống một bình nước. Nghĩ đến trong đêm tất nhiên muốn đi tiểu, chả lẽ cứ bò qua bò lại vậy chẳng phải là quấy rầy phu quân yên giấc?

Nghĩ đến này, nàng không khỏi hơi nghiêng người, xem xét động tĩnh phu quân. Lúc này ánh trăng chiếu qua cửa sổ vào trong phòng điểm lên chóp mũi Thôi Cửu.

Phu quân kề bên nàng gần như vậy, duỗi ngón tay liền có thể đυ.ng phải. . . Liễu Miên Đường nghe tiếng hít thở bình ổn của hắn trong lòng đột nhiên nổi lên một tia ngọt ngào.

Từ khi nàng bệnh nặng, phu quân mặc dù trông nom nàng chu đáo nhưng chưa từng cùng phòng với nàng. Lúc đầu, trong nội tâm nàng có chút nhẹ nhõm, dù sao nàng cũng không muốn cùng một phu quân xa lạ ngủ chung một chỗ. Thế nhưng là thời gian sau nàng lại cảm thấy lo lắng.

Thôi Cửu là thương nhân, luôn phải ở bên ngoài kinh doanh sinh ý, khó tránh khỏi đi xã giao ở nơi hoa liễu, cộng thêm bộ dạng Thôi Cửu tốt như vậy, nữ nhân ngoài kia gặp được chẳng phải là như gặp miếng thịt ngon?

Nhỡ đâu hắn lây dính thói xấu chẳng phải là giữa phu thê sẽ nội bộ lục đυ.c?

Cũng may hiện tại bọn họ định cư ở Linh Tuyền trấn, quan nhân cuối cùng không cần phải bốn phía bôn ba. Nàng cũng muốn thu thập tốt tâm tình bàng hoàng khi mất trí nhớ, an tâm làm thê tử của hắn, mà với tuổi tác của phu quân cũng nên có hài nhi. . .

Nghĩ đến này, Liễu Miên Đường cảm thấy gương mặt đột nhiên nóng, chậm rãi đưa tay chạm vào tay Thôi Cửu.

Khác với ngón tay nàng, bàn tay của hắn gân cốt rõ ràng, hoàn toàn bao trọn lấy của nàng. . .

Phu quân không hề động, tựa hồ quá mức mệt mỏi, đã chìm vào giấc ngủ.

Liễu Miên Đường trong lòng buông lỏng, an tâm đưa tay đặt vào trong lòng bàn tay hắn.

Đã một năm qua, chỉ có giờ khắc này, nàng mới đột nhiên có cảm giác muốn vợ chồng sinh hoạt.

Trong bóng tối mừng rỡ qua đi, nàng làm nương tử cũng đầy dự định trong đầu: Ngày mai nhất định phải dậy sớm hầu hạ phu quân rửa mặt, nơi đây không có quần áo thay giặt, cũng nên nóng lửa đấu, đem áo ngoài hắn ủi phẳng phiu. Nhất là phải nhớ phân phó Lý mụ mụ, đi mua gạo nếp gà cho phu quân ăn. . . Nghĩ đi nghĩ lại, Miên Đường liền như thế đặt tay ở trong tay của hắn, nhắm mắt ngọt ngào thϊếp đi.

Bên cạnh Liễu Miên Đường quan nhân của nàng tưởng đã ngủ giờ đây Thôi Cửu rốt cục chậm rãi mở mắt ra.

Hắn rất ít khi làm xong việc gì lại hối hận, thế nhưng lúc này thật cảm thấy mình không nên đêm khuya tới đây một chuyến. Vốn cho rằng nữ tử này thừa dịp lúc hắn ngủ say, sẽ có hành động, mưu đồ làm loạn, nàng lại chỉ đem ngọc thủ mềm mại đặt vào bàn tay của hắn rồi cứ như vậy ngủ thϊếp đi.

Nhờ ánh trăng, hắn quay đầu nhìn qua, nữ tử mười tám phong hoa tuyệt đại[1] gần trong gang tấc , tóc dài trên gối đầu, hơi thở mềm mại, ngủ đến ngây thơ . . .

[1]Phong hoa tuyệt đại: miêu tả vẻ đẹp, vô cùng đẹp.

Thôi Hành Chu nhìn một hồi, cảm thấy thăm dò nên dừng ở đây. Mặc dù vào đêm nhưng lúc này khởi hành chính là để đến kịp quân doanh thao luyện. Nghĩ vậy hắn liền rút tay ra, nữ tử bên cạnh hừ một cái tựa như mèo con, ôm lấy cánh tay của hắn cọ cọ tiếp tục ngủ say sưa.

Hoài Dương Vương nằm nghiêng nhìn ngoài cửa sổ, nghĩ một lát, đột nhiên nổi lên tâm tư bại hoại, tiếp tục hai mắt nhắm nghiền: Thôi thì tới cũng đã tới, không cần tự giày vò bản thân đi đường lúc đêm khuya, để ngày mai an bài đi.

Đêm trước trăng sáng sao thưa tới nửa đêm có trận mưa phùn. Hạt mưa rơi trên song cửa sổ khiến cho giấc ngủ phá lệ ngọt ngào.

Nhưng là có lẽ do trong lòng cất tâm tư hoặc là do hôm qua buổi chiều ngủ quá lâu, Liễu Miên Đường thức dậy rất sớm.

Trong đêm, Liễu Miên Đường quả nhiên buồn đi tiểu, bởi vì quan nhân trong phòng, nàng ngại ngùng dùng bô liền bung dù chạy tới sân sau viện tử.

Không nghĩ tới Lý mụ mụ vậy mà chưa trở về phòng nghỉ ngơi, cầm ghế gấp ngồi ở dưới mái hiên, đen sì một đống, kì quái dọa người.

Thấy nàng kinh ngạc hỏi, Lý mụ mụ chống đỡ hai mắt đỏ ngầu nói, Đông gia trở về cần người hầu hạ, sợ Đông gia cùng phu nhân trong đêm dùng nước, gọi không được người. Quả nhiên là lão bộc trung tâm khiến cho người ta bắt bẻ không được.

Bất quá trong đêm cần dùng nước mà nói lại tựa hồ có thâm ý khác, nói đến đây Liễu Miên Đường lại một trận đỏ mặt.

So với tướng ngủ lăn lộn của nàng, Thôi Cửu quy củ hơn nhiều, thật giống như khí chất ôn nhuận của hắn, cả đêm đều một tư thái, áσ ɭóŧ bên trên cơ hồ đều không có một nếp uốn.

Bất quá hắn lại dậy muộn, Liễu Miên Đường rời giường được một canh giờ rồi hắn mới đứng lên. Lúc tỉnh lại, một đôi mắt còn mang theo tơ máu, căn bản nhìn không ra dáng vẻ nghỉ ngơi.

Lúc phục thị quan nhân rửa mặt, Liễu Miên Đường thấy có chút đau lòng. Thôi gia lụi bại, quan nhân nhất định lo lắng hết lòng, vì sinh kế bốn phía bôn ba, ngủ cũng không được yên.

Quan nhân sau khi tỉnh lại không một câu phàn nàn, coi như chỉ mặc áσ ɭóŧ lại tựa như nho sam bình thường ưu nhã ung dung mà rửa mặt súc miệng.

Liễu Miên Đường rất hâm mộ khí chất ôn lương văn nhã từ trong xương cốt của Thôi Cửu cho nên cầm quần áo quan nhân treo ở bình phong tự mình ra sức là nóng áo ngoài, ý muốn để quan nhân đoan chính ra cổng.

Thế nhưng là than hỏa đấu có chút trầm, Miên Đường thủ đoạn bất lực, không bắt được lửa đấu khiến Lý mụ mụ một bên thấy kinh hãi, sợ nàng lật ngược lửa đấu, làm cháy hỏng áo ngoài chủ tử, làm hắn mất thể diện bên ngoài. Thế là liền giành lấy công việc Miên Đường.

Thừa dịp Lý mụ mụ ủi nóng quần áo, Liễu Miên Đường trước thay quan nhân múc cháo nóng vừa mới nấu chín tốt, lại bảo bà tử câm điếc bưng lên thức ăn tinh xảo đặt trên mặt bàn, sau đó hỏi: "Quan nhân cửa hàng ở đâu? Chàng đêm qua không ăn được, buổi trưa hôm nay, ta gọi Lý mụ mụ làm thịt nướng để buổi trưa ta đưa cho chàng ăn."

Mặc dù hôm qua Thôi Hành Chu đã phân phó gã sai vặt mua cửa hàng, nhưng là bây giờ chưa có hồi âm, chả lẽ hắn lại nói làm gì có cửa hàng.

Có lẽ do đêm qua không nghỉ ngơi tốt, Cửu gia luôn luôn ôn nhuận như ngọc, khuôn mặt tuấn tú mang theo chút âm trầm, nghe nàng hỏi cũng lười phí đầu óc lừa gạt nàng, chỉ bớt việc nói ra: "Lúc trước đã đặt mua cửa hàng nhưng nguyên chủ cửa hàng đổi ý, trả lại tiền đặt cọc, trước mắt. . . chưa có cửa hàng."

Lời này nghe được Liễu Miên Đường có chút tức giận, đặt đũa xuống nói: "Thương gia kiểu gì làm việc không giữ tín?"

Thôi Hành Chu cũng không đáp nói, chuyên chú uống chén cháo hoa. Liễu Miên Đường tự thấy thất thố, vội vàng điều chỉnh tư thế ngồi, thận trọng nói: "Phu quân vạn vạn không nên nổi nóng, thường nói làm việc tốt thường gian nan, có lẽ hắn lui cũng là chuyện tốt!"

Nàng nói lời thật lòng. Dưới cái nhìn của nàng, quan nhân mặc dù là người rất tốt nhưng lại là đệ tử phú quý ngây thơ, ngay cả cửa hàng đã định cũng bị người ta lui mua.

Nàng thân là nương tử của hắn, không thể ở một bên cười cợt, tự thân đi giúp đỡ hắn mới xứng với hai chữ hiền đức.

Thế là Liễu Miên Đường lại nói: "Quan nhân, láng giềng trước cửa đều là gia đình bản địa, có thể hướng bọn họ nghe ngóng. Chọn mua cửa hàng chính là đại sự, không thể nóng vội. Nếu chủ cửa hàng kia đã đổi ý, chẳng bằng bây giờ cẩn thận châm chước tìm hiểu sau lại mua."

Nghe nàng kiểu nói này, Thôi Hành Chu cũng lười đi lừa gạt nàng dông dài, liền ôn hòa nói: "Ta muốn đi huyện lân cận xã giao, nếu nàng vô sự thì việc chọn mua cửa hàng liền giao cho nàng."

Liễu Miên Đường nghe gãi đúng chỗ ngứa, chớp chớp đôi mắt vũ mị, chần chờ nói: "Ta trước đó sinh bệnh nặng, rất nhiều chuyện đều không nhớ được. Nếu làm hỏng việc thì sao?"

Thôi Cửu mỉm cười: "Trái phải cũng không xong bất quá nàng có thể trong ngõ tối đả thương người, chọn mua cửa hàng mà thôi, thích cái nào thì mua."

Miên Đường đối phu quân nửa câu đầu trào phúng mắt điếc tai ngơ, lại cảm thấy nửa câu sau phóng khoáng rất có khí khái nam nhi.

Mặc dù gia đạo sa sút, phu quân đến cùng vẫn là là lớn lên trong phú quý, tầm mắt kiến thức cũng không phải là loại tiểu dân thị tỉnh.

Nàng nhìn khuôn mặt quan nhân anh tuấn trầm tĩnh, Miên Đường ánh mắt không khỏi lại nhu hòa mấy phần.

Nàng thầm hạ quyết tâm: Không thể cô phụ quan nhân tín nhiệm, phải mua được cửa hàng tốt nhất.