Chương 63: Tế trời

Ôn dịch ở Sở Kinh thành nổi lên bốn phía, bá tánh nhiễm bệnh càng ngày càng nhiều, trong triều vẫn bó tay không có biện pháp giải quyết như cũ, Thẩm Đình phái người bí mật nhân lúc trời tối trừ khử vài trăm người nhiễm bệnh, vốn tưởng rằng đã có thể kê cao gối mà ngủ, lại không nghĩ tới ngày thứ hai lại giống như tre già măng mọc, số người nhiễm bệnh còn gấp đôi hôm trước.

Cho đến ngày thứ mười, trong thành có một đạo sĩ mới tới, tuyên bố trận ôn dịch này là sự trừng phạt trên trời giáng xuống, phàm nhân không thể nào thay đổi được.

Không tới nửa ngày, vị đạo sĩ tên Triệu thiên sư này đã bị người ta dùng lời đồn đưa tới trước mặt Thẩm Đình.

Trong Dưỡng Tâm Điện, Thẩm Đình mặc long bào tơ vàng ở ghế chủ vị, bên cạnh là Phùng Thái hậu mặc phượng bào, phía dưới là các vị đại thần cùng cái người đạo sĩ tên Triệu thiên sư kia.

Trên chủ vị, Thẩm Đình dựa người vào long ỷ, chậm rãi ngước mắt nhìn xuống, nhàn nhạt nói, “Ngươi chính là đạo sĩ tung tin đồn trong thành hôm nay?”

Triệu thiên sư hất cây phất trần trong tay, ra vẻ mê hoặc nói, “Vô Lượng Thiên Tôn, nghèo đói đều không phải lời đồn, hết thảy chính là ý trời, không thể nói không thể nói.”

Nghe Triệu thiên sư ra vẻ mê hoặc, một đại thần bên dưới nhịn không được bước ra khỏi hàng, khom người nói, “Bệ hạ, chớ có nghe lời nói của đạo sĩ giả này, cái gì mà trời phạt, cái gì mà ý trời, tất cả chỉ là lời nói vô căn cứ mà thôi!”

Nghe vậy, những người khác phụ hoạ, “Đúng vậy đúng vậy, bệ hạ chính là chân long thiên tử, chớ có tin những lời đồn này.”

Triệu thiên sư chỉ đứng ở một bên, dùng tay câu được câu không gõ nhẹ cây phất trần, khí định thần nhàn đứng một bên xem các đại thần mắng mình, một nửa ý định cãi cọ vì mình cũng không có.

Ồn ào qua đi, Thẩm Đình nhàn nhạt mở miệng, “Ngươi cũng biết dựa theo luật pháp Bắc Lâm, tung tin đồn giả sẽ bị xử phạt thế nào chứ?”

“Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo không hề tun tin đồn nhảm, nếu bệ hạ nguyện ý cho bần đạo cơ hội, bần đạo có thể chứng minh.”

Thẩm Đình nhướn mày nhìn qua, “Chứng minh như thế nào?”

Chỉ thấy, Triệu thiên sư phất cây phất trần một cái, ngồi xếp bằng dưới đất, một tay dựng chưởng trước ngực, hai mắt chậm rãi nhắm lại, miệng lẩm bẩm giống như đang niệm chú ngữ gì đó.

Thấy thế, chúng đại thần đều chỉ liếc mắt một cái, khịt mũi coi thường.

Mọi người hừ lạnh, “Cố lộng huyền hư*.”

(*ý chỉ người làm ra vẻ cao siêu, thần bí.)

Một lúc lâu sau, Triệu thiên sư chậm rãi mở mắt.

Không đợi Thẩm Đình nói chuyện, Phùng Thái hậu đã mở miệng trước tiên, “Không biết Triệu thiên sư đã nhìn ra cái gì? Phải biết rằng khi quân chính là tội chém đầu, thiên sư hãy nói cẩn thận.”

Nghe vậy, Triệu thiên sư hơi hơi gật đầu, “Đương nhiên bần đạo hiểu rõ.”

“Vậy thiên sư mau nói xem.”

Im lặng một hồi, Triệu thiên sư phất tay, “Bần đạo không dám nói.”

Nghe vậy, chúng đại thần phía sau cười một tiếng, “Nói ngươi làm ra vẻ chứ gì.”

Thẩm Đình nghiêng người, “Thiên sư cứ nói đi đừng ngại.”

Triệu thiên sư khẽ nhíu mày, thở dài một tiếng, “Trước đó vài ngày đất Thục trung xảy ra động đất, thương vong vô số, nếu bần đạo tính không lầm, hẳn là một vạn bốn nghìn tám trăm sáu mươi mốt người.”

Nghe vậy, sắc mặt Thẩm Đình lập tức thay đổi, các vị đại thần phía dưới cũng hít một hơi khí lạnh, mấy ngày trước thượng triều, Bùi Vân Khiêm đã báo con số này.

Thẩm Đình cong môi, “Thú vị, ngươi còn nhìn ra cái gì?”

“Xin hỏi có phải khi còn nhỏ bệ hạ từng mắc bệnh nặng, nếu bần đạo tính không sai, hẳn là bệnh tim?”

Nghe vậy, không đợi Thẩm Đình mở lời, Phùng Thái hậu đã nói trước, “Thiên sư đúng là người trời, lời nói ra đều là sự thật.”

Lời này vừa nói ra, các vị thần bên dưới sôi nổi nhíu mày, hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.

Nhưng Tô Ngự lại không dễ phát hiện cong môi cười, đôi mắt mang theo vẻ châm biếm.

Lát sau, Thẩm Đình mở miệng, “Nếu như thế, thiên sư nói xem, chuyện ôn dịch lần này, thiên sư nhìn ra cái gì?”

Triệu thiên sư nhẹ nhàng xoa đạo bào, giơ tay phất cây phất trần, “Vô Lượng Thiên Tôn, đêm qua bần đạo xem hiện tượng thiên văn, biết được Sở Kinh thành nổi lên ôn dịch tứ phía, bấm tay tính toán mới biết đây là hoạ trời giáng, phàm nhân không thể sửa đổi, chỉ có khiến cho thần linh nguôi giận mới có thể hoá giải kiếp nạn lần này.”

“Vậy thiên sư nói xem phải làm sao thì thần linh mới có thể nguôi giận?”

Nghe vậy, Triệu thiên sư lộ vẻ mặt khó xử, một lúc lâu sau mới cúi đầu nói, “Bần đạo không dám nói.”

Thẩm Đình không kiên nhẫn nhíu mày, “Cứ nói đừng ngại, trẫm tha ngươi vô tội.”

Một lúc lâu sau, Triệu thiên sư mới nói, “Bệ hạ là thiên tử, muốn trời nguôi giận cần phải hi sinh người thân của bệ hạ hoả táng tế trời.”

Nghe vậy, chúng đại thần nháy mắt thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói, “Yêu đạo nhà ngươi thật to gan! Dám dùng tà thuyết mê hoặc người khác phạm thượng!”



Thẩm Đình nhíu mày, “Hồ náo! Ai cho phép ngươi vô lễ với thiên sư?”

Mọi người sửng sốt, “Bệ hạ?”

Thẩm Đình giơ tay, “Không cần nhiều lời! Trẫm tin thiên sư!”

Nói rồi, Thẩm Đình quay đầu nói, “Người thân của trẫm là Thái Hậu, ngươi nói thế là muốn trẫm làm người bất trung bất hiếu sao?”

Triệu thiên sư hơi hơi gật đầu, mở miệng nói, “Bần đạo không dám, người thân của bệ hạ cũng có thể là huynh đệ tỷ muội, chỉ cần là người có chung quan hệ huyết thống đều có thể thay thế bệ hạ.”

Nghe vậy, Tô Ngự hơi híp mắt, trong lòng cũng hiểu rõ, cái gì mà hoả táng huynh đệ tỷ muội, lời này chắc chắn là nhằm vào Thẩm Xu.

Thẩm Đình cười khẽ, “Huynh đệ tỷ muội của trẫm?”

Triệu thiên sư gật đầu, “Đúng vậy, tốt nhất là không phải cùng mẹ đẻ ra, bởi vì bệ hạ là thiên tử, cùng một mẹ đẻ ra long khí quá thịnh dễ va chạm thần linh.”

Lời vừa nói ra, Tô Ngự đã lâu không nói chuyện nhịn không được cười lạnh, “Lời Triệu thiên sư nói chính là hoả táng huyết thống tiên đế để lại sao, nếu đúng như ngươi nói, hi sinh công chúa hoặc vương gia rồi mà ôn dịch vẫn không có chuyển biến tốt như cũ, tính mạng của huyết mạch hoàng thất mà một người thấp hèn như người có thể động vào sao?”

Từng câu từng chữ của Triệu thiên sư giống như đo ni đóng giày cho Thẩm Xu, Tô Ngự cười lạnh, hành động này của Phùng Thái hậu quá khó coi rồi, chẳng lẽ bọn họ đều là đồ ngốc không biết gì hết sao?

Nghe vậy, các vị đại thần sôi nổi gật đầu, nói thẳng ra thì chính là lời nói vô căn cứ, tên đạo sĩ này càng nói càng không đáng tin.

“Thần cảm thấy lời Tô đại nhân nói rất đúng, hiện giờ ôn dịch nổi lên tứ phía, hẳn là nên đặt trọng tâm vào cách làm thế nào để trị khỏi ôn dịch chứ không phải tin vào những lời vô căn cứ này, oan uổng mạng người, huống chi còn là huyết mạch hoàng thất!”

Nói rồi, mọi người vội vàng quỳ xuống, “Mong bệ hạ suy nghĩ kỹ.”

Thấy thế, Thẩm Đình nhíu mày, giống như đang gặp rối rắm, vốn dĩ hắn ta không tin vào những thứ này, nhưng hôm nay tình hình dịch bệnh khó có thể khống chế, vừa rồi Triệu thiên sư lại nói trúng một vài chuyện khiến hắn ta không tin cũng không được.

Thẩm Đình cụp mắt, trong lòng cân nhắc trước sau mới chậm rãi mở miệng, “Có thể thử một lần.”

Nghe vậy, chúng đại thần nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hàn ý nổi lên khắp bốn phía.

Vừa dứt lời, Phùng Thái hậu lại nói ra lời thấm thía, “Bệ hạ cũng chỉ suy nghĩ vì an nguy của bá tánh trong thành thôi mà, không bằng thử một lần xem là biết có hữu hiệu hay không.”

Nói rồi, Phùng Thái hậu quay đầu hỏi, “Bệ hạ tính để ai nhận chuyện này?”

Không đợi Thẩm Đình nói chuyện, Triệu thiên sư đã nói tiếp, “Vừa rồi bần đạo quên nói, người hiến tế tốt nhất là phải sinh cùng năm với bệ hạ, như thế mới có hiệu quả nhất.”

“Sinh cùng năm?”

“Đúng vậy.”

Nghe vậy, Phùng Thái hậu hơi nhíu mày, “Nếu ai gia nhớ không lầm, năm đó Linh An công chúa sinh cùng năm với bệ hạ, chỉ nhỏ hơn bệ hạ ba tháng thôi.”

Triệu thiên sư, “Thái hậu nương nương có thể cho thần biết sinh thần bát tự của công chúa cho bần đạo biết để tính toán không?”

“Ngày tám tháng tám năm Canh Tân.”

Nghe vậy, Triệu thiên sư hơi hơi gật đầu, nhắm mắt lại tính toán.

Một lát sau, hắn ta mở to mắt, khom người nói, “Bần đạo vừa mới bấm đốt ngón tay, nếu là sinh thần bát tự này, trưa mai chính là giờ lành hiến tế.”

“Nếu vậy, ngày mai phiền thiên sư lập đàn tế trời.”

“Vinh hạnh của bần đạo.”

Thấy thế, chúng đại thần sôi nổi dập đầu, “Mong bệ hạ thái hậu suy nghĩ lại.”

“Được rồi, ý trẫm đã quyết, cứ theo lời thiên sư mà làm.”

Nói rồi, Thẩm Đình nâng tay, “Người đâu, lập tức đón Linh An công chúa tiến cung chăm sóc, trẫm và Thái Hậu đều đã mệt mỏi, không còn chuyện gì thì các ngươi mau lui xuống đi.”

Sau đó, Thẩm Đình đứng dậy đi theo Phùng Thái hậu ra phía sau điện, để lại chúng đại thần tại chỗ nhìn nhau không biết nên làm ra biểu tình gì, trước giờ chỉ biết bệ hạ vô năng, lại không nghĩ bây giờ ngu ngốc tới vậy, tin vào lời gièm pha của yêu đạo, xuống tay với người thân, thật sự khiến trái tim người ta nguội lạnh.

Thẩm Đình đi rồi, Tô Ngự cũng không hề trì hoãn nhanh chóng chạy tới Bủi phủ.

Nhiều ngày hắn xử lý chuyện ôn dịch cùng Trần thái y đã có không ít mặt mũi. Chỉ là bây giờ hắn còn chưa tìm được chứng cứ, việc cấp bạch chính là tới Bùi phủ trước người của Thẩm Đình, đưa Thẩm Xu trốn đi, nếu như hắn có thể tìm ra nguyên nhân của ôn dịch trước buổi trưa mai, cũng không phải trời phạt gì đó thì có thể miễn kiếp nạn này cho Thẩm Xu rồi.

Trước khi xuất cung, Tô Ngự đã nhanh chóng cho người báo với Bùi Vân Khiêm đang cứu tế ở đất Thục, nếu có Bùi Vân Khiêm trợ giúp, hẳn là sẽ có ích hơn nhiều.

Tuy rằng hắn không thích Bùi Vân Khiêm, nhưng giờ phút này, hai người không thể không đứng chung trên một chiến tuyến.

Lúc Tô Ngự đuổi tới nơi, trước đó Bùi phủ cũng đã nhận được tin tức, Tần Tuần đang chuẩn bị đưa Thẩm Xu ra khỏi kinh thành.

Mà chân trước Tô Ngự vừa đến, sau lưng Thẩm Đình đã phái cấm vệ quân bao vây Bùi phủ, hiện giờ Bùi Vân Khiêm không có ở đây, không ai có thể chống lại Thẩm Đình, mà ám vệ lưu lại trong phủ cũng không bằng số lẻ của cấm vệ quân lần này, đương nhiên khó có thể ngăn cản.



“Linh An công chúa thứ tội, bệ hạ có lệnh mời Linh An công chúa đi theo thuộc hạ một chuyến.”

Không đợi Thẩm Xu nói chuyện, binh lính bên ngoài đã nhanh chóng chạy vào, “Bẩm tướng quân, bá tính bên ngoài không biết nghe được tin tức từ đâu mà quỳ gối trước Bùi phủ, mong Linh An công chúa có thể hiến tế.”

Nghe vậy, người nọ cười khẽ, “Mục đích chung, Linh An công chúa thuận theo ý dân đi.”

Nói rồi, người nọ nâng tay, “Mời công chúa đi.”

Cùng lúc đó, thám tử Bùi Vân Khiêm sắp xếp ở kinh thành đã sớm hơn Tô Ngự một bước báo rõ sự tình không thiếu một chữ cho Bùi Vân Khiêm nghe.

Ở xa ngàn dặm, Bùi Vân Khiêm nắm chặt thư báo trong tay, đôi mắt hiện rõ sát khí.

“Người đâu! Chuẩn bị ngựa, hồi kinh!”

Ngày hôm sau.

Vì để không xảy ra bất kì chuyện gì ngoài ý muốn, dưới động tác của Phùng Thái hậu, chưa tới buổi trưa, Thẩm Xu đã bị trói lên trên đàn tế.

Mà Tô Ngự và Trần thái y vừa mới trị liệu thành công thuốc trị ôn dịch, cùng lúc đó, Tô Ngự cũng tìm ra nguyên nhân gây ra ôn dịch, hai người vừa mới chuẩn bị dâng chứng cứ lên cho Thẩm Đình thì nghe nói Thẩm Xu đã bị trói lên đàn tế.

Tô Ngự lập tức thay đổi sắc mặt, xoay người mang theo chứng cứ đuổi tới đàn tế.

Trên đàn tế.

Tay chân Thẩm Xu đều bị trói vào cây cột sau lưng, Phùng Thái hậu, Thẩm Đình và chúng đại thần đều đứng cách đàn tế không xa, phía trước chính là Triệu thiên sư đang dùng phất trần làm phép.

Một lát sau, Triệu thiên sư ngẩng đầu nhìn bầu trời, xoay người nói với Thẩm Đình, “Bệ hạ, giờ lành đã đến, có thể chuẩn bị lễ hiến tế rồi.”

Một tay Thẩm Đình chống trên ghế, nhàn nhạt nói, “Đốt lửa đi.”

Nghe vậy, Triệu thiên sư cầm cây đuốc đã đốt ở bên cạnh, chuẩn bị châm lên dàn gỗ phía dưới đàn tế.

Trong chớp mắt, không biết một thanh kiếm từ đâu phi tới.

Chỉ nghe Triệu thiên sư kia kêu thảm thiết một tiếng, kiếm rơi xuống đất.

Đồng thời, rơi xuống đất cùng chính là một cánh tay hắn ta vừa mới cầm cây đuốc kia.

Thấy thế, Phùng Thái hậu và Thẩm Đình nháy mắt thay đổi sắc mặt, sợ hãi bật dậy khỏi ghế.

Lát sau đã thấy Bùi Vân Khiêm mang theo một đôi nhân mã từ cổng thành chạy tay, rất nhanh đã bao vây đàn tế.

Bùi Vân Khiêm còn chưa mở miệng, binh lính gác xung quanh đã bị khí thế ngút trời của hắn làm cho hoảng sợ nhường đường.

Thẩm Đình không hề vui vẻ, thấp giọng mở miệng, “Bùi tướng quân thật to gan, dám động tay động chân trước mặt trẫm, ngươi muốn hành thích vua sao!”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm xoay người xuống ngựa, sát khí trong mắt không hề giảm bớt, lạnh lùng nhìn qua, “Nếu như hôm nay Thẩm Xu thiếu nửa sợi lông tơ, thần sẽ huỷ cả Sở Kinh thành này, bệ hạ có tin không?”

Nói rồi, Bùi Vân Khiêm giơ tay rút cây kiếm trên mặt đất, đi tới phía trước, nhếch môi nói, “Hành thích vua? Bệ hạ đoán xem thần có dám không?”

“Ngươi…” Thẩm Đình tức giận tới mức khuôn mặt như sắp biến thành màu gan heo, nửa ngày trời cũng không thể nói ra từ nào khác.

Bùi Vân Khiêm thu tay lại, xoay người cởi trói cho Thẩm Xu, “Không sao rồi.”

Cùng lúc đó, Tô Ngự và thái y lệnh cũng vội vàng đuổi tới, thấy Bùi Vân Khiêm đã trở lại, Tô Ngự mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, giao chứng cứ trên tay cho Thẩm Đình và Phùng Thái hậu.

Phùng Thái hậu nhận lấy đồ trong tay Tô Ngự, sắc mặt ngày càng khó coi, trước mắt đã bỏ lỡ thời gian diệt trừ Thẩm Xu tốt nhất, Bùi Vân Khiêm đã trở lại, nếu còn cố chấp muốn gϊếŧ Thẩm Xu, Bùi Vân Khiêm nhất định sẽ không bỏ qua.

Một lát sau, Phùng Thái hậu giả bộ thở phào một hơi, “Nếu đã là hiểu lầm, vậy ai gia và bệ hạ cũng đều bị đạo sĩ này lừa gạt mới nhất thời hồ đồ suýt nữa làm hại Linh An công chúa. Nếu đã như thế, đạo sĩ này giao cho Bùi tướng quân xử trí, thế nào?”

Nghe vậy, Bùi Vân Khiêm cười lạnh nói, “Thái Hậu đã nói như thế, vậy thần sẽ xử tử người này ngay tại chỗ.”

Vừa dứt lời, không đợi Bùi Vân Khiêm động thủ, ám vệ phía sau đã tiện tay rút kiếm cắt đứt yết hầu đạo sĩ kia.

Gϊếŧ gà doạ khỉ.

“Người cũng đã gϊếŧ rồi, Bùi tướng quân đã vừa lòng chưa?”

Bùi Vân Khiêm lạnh lùng ngước mắt nhìn Phùng Thái hậu một cái, xoay người che chở Thẩm Xu rời đi.

Bởi vì đôi mẹ con nhiễm bệnh đầu tiên kia đã chết, cũng biết có người cố tình gây ra ôn dịch này, nên cũng không thể tra ra.

Sau đó nửa thành, tình hình dịch bệnh ở Sở Kinh thành mới dần ổn định, một lần nữa khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.