Bào Thanh Sơn áp giải Phạm Thành về nha môn, Phạm Thành quỳ gối trước mặt Hàn tri phủ, thừa nhận hành vi phạm tội.
Hắn bán rượu nên thường xuyên ra ngoài, đêm không về ngủ, tháng trước Phạm Thành vô tình bắt gặp thê tử Mạnh thị nɠɵạı ŧìиɧ với Hà Triệu Phong.
Nam nhân bị đội nón xanh, không cần phải nói tức giận đến độ nào, suy nghĩ đầu tiên trong đầu Phạm Thành là gϊếŧ Mạnh thị để giải hận, nhưng như vậy không tổn thương chút nào đến Hà Triệu Phong, hắn cũng không có năng lực đi đối phó Hà Triệu Phong, ngược lại dễ dàng bị quan phủ phát hiện hắn phạm tội sát thê.
Phạm Thành nghĩ một biện pháp nhất tiễn song điêu(*).
Hắn biết Hà Triệu Phong thích uống rượu hắn ủ, hai cái chén sứ men xanh xinh đẹp trong nhà là do Mạnh thị mua để Hà Triệu Phong dùng riêng, ngày thường không cho hắn đυ.ng vào, trước nay Mạnh thị thường chọn vò rượu đã được mở nắp, như vậy thiếu một chút hắn cũng khó phát hiện được.
Phạm Thành đi huyện khác mua thuốc mê, hôm qua trước khi xuất phát đến nhà Lỗ Lục ăn tiệc , hắn đổ thuốc mê vào vò rượu đã vơi phân nửa, rồi đặt một vò cùng lượng rượu ở tận bên trong, Phạm Thành còn nói rõ cho Mạnh thị rằng buổi tối hắn sẽ không trở về. Tới nửa đêm, thừa dịp Lỗ Lục ngủ say, Phạm Thành lén quay về nhà, dùng gối trùm chết Mạnh thị, rồi cố ý làm Mạnh thị bị trày nơi vùиɠ ҡíи, tạo thành chứng cứ Hà Triệu Phong thô lỗ cưỡng ép Mạnh thị.
Thật sự gϊếŧ người, Phạm Thành đột nhiên hối hận và sợ hãi nên đã quên đổi vò rượu khác, thất hồn lạc phách rời đi, đến sáng mới nhớ tới vò rượu, bởi vậy khi về nhà Phạm Thành cố ý ói lên người Lỗ Lục để tranh thủ thời gian hoàn thành bước quan trọng nhất.
Buổi sáng xảy ra chuyện, các bá tánh láng giềng đều tin Mạnh thị bị Hà Triệu Phong gϊếŧ chết là chuyện Phạm Thành đã tính trước, không ngờ bộ đầu Bào Thanh Sơn của phủ nha cũng tin hắn, lại bị Triệu bộ đầu không biết chui từ đâu ra phát hiện manh mối, tìm được bằng chứng.
Nhưng Phạm Thành cảm thấy mình bị oan, khóc lóc hỏi Hàn tri phủ: “Đại nhân, hai người bọn họ dan díu sau lưng ta chẳng lẽ không đáng chết sao?”
Hàn tri phủ đập kinh đường mộc cái rầm, giận giữ nói: “Dựa theo luật pháp của triều đại, nam nữ nɠɵạı ŧìиɧ bị sung quân ngàn dặm, nếu tội chết thì sẽ do nha môn hành hình, không tới phiên ngươi động thủ! Người đâu, đem Phạm Thành nhốt vào đại lao!”
Trước khi Phạm Thành đi vẫn oán hận trừng mắt Hà Triệu Phong.
Bị bắt vì tội bất chính là chuyện thường ngày đối với Hà Triệu Phong, hắn đặc biệt nuôi một trạng sư để bào chữa cho hắn, lần này do Phạm Thành gϊếŧ thê đã bị định tội, lại còn dùng thuốc mê nên Hà Triệu Phong thoát tội càng đơn giản, chỉ cần nói mình bị Mạnh thị mời đi uống trà vay tiền, chưa kịp tới đã uống nhầm thuốc mê nên không biết gì, son phấn trên người hắn cùng với tóc hắn bị phát hiện trên người Mạnh thị đều là Phạm Thành bịa ra để vu oan hắn. Lời khai của hắn lúc trước là bịa ra để thoát khỏi hiềm nghi gϊếŧ người, không phải là sự thật.
Hàn tri phủ bắt hắn cũng chẳng làm được gì, đành phải thả người.
Các bá tánh bên ngoài nghe kể án này ngoài việc tiếp tục lên án Hà Triệu Phong, còn khen ngợi Triệu bộ đầu đến từ huyện Võ An, một truyền mười mười truyền trăm, Triệu Yến Bình được cái danh thám tử thần thông.
Những điều này đều không quan hệ gì với Triệu Yến Bình, hắn trở lại bên cạnh Tạ Dĩnh, tiếp tục nghe Hàn tri phủ cùng chư vị tri huyện bàn luận chính sự.
Đến hoàng hôn, Triệu Yến Bình và Thuận nhi đi theo Tạ Dĩnh ra khỏi phủ nha, thấy Hà Triệu Phong cùng hai gã sai vặt đứng bên ngoài. Buổi sáng Hà Triệu Phong chỉ mặc trung y cực kỳ chật vật, lúc này hắn thay áo gấm màu trắng, đầu đội ngọc quan, tay cầm quạt xếp, nhìn phong lưu phóng khoáng như một người khác.
Nhìn thấy Triệu Yến Bình, Hà Triệu Phong bước vội tới, chắp tay vái Triệu Yến Bình một đại lễ: “Hôm nay đa tạ Triệu gia rửa sạch oan khuất cho ta, ta đã đặt tiệc rượu ở Khánh Phong Lâu, thỉnh Tạ đại nhân cùng Triệu gia dời bước, cho phép ta được làm hết lễ nghĩa của chủ nhà.”
Tạ Dĩnh nhàn nhạt cười, nhìn Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình nghiêm mặt nói: “Tri phủ đại nhân lệnh ta đi tra án, ta chỉ làm đúng phận sự, Hà nhị gia không cần cảm tạ ta.”
Hà Triệu Phong cười nói: “Không tạ sao được, không có Triệu gia, nếu chỉ dựa vào bản lĩnh của Bào bộ đầu, ta đã bị dính tội danh gϊếŧ người, đi nào, chúng ta đi tửu lầu uống vài bình, đêm nay không say không về.”
Triệu Yến Bình còn muốn từ chối, Tạ Dĩnh đột nhiên đi tới, vỗ vai hắn: “Hà nhị gia có lòng, Triệu huynh nên đi thôi, nghe nói sản nghiệp Hà gia trải rộng khắp vùng Giang Nam, Triệu huynh kết bạn với Hà nhị gia, tương lai gặp phải phiền toái gì thì nhờ Hà nhị gia hỗ trợ.”
Triệu Yến Bình tức khắc minh bạch ý Tạ Dĩnh, nhìn Hà Triệu Phong vô cùng ân cần, Triệu Yến Bình chắp tay với Tạ Dĩnh nói: “Vậy tiểu dân đi một chuyến với Hà nhị gia, thỉnh đại nhân thông báo một tiếng cho gia thϊếp.”
Tạ Dĩnh gật đầu, dẫn Thuận nhi đi về quan dịch.
Hà Triệu Phong vô cùng nhiệt tình mời Triệu Yến Bình tới Khánh Phong Lâu.
Đi vào nhã gian, Hà Triệu Phong chủ động rót rượu cho Triệu Yến Bình, bộc lộ cảm kích muốn kết huynh đệ khác họ với Triệu Yến Bình.
Triệu Yến Bình chỉ yên lặng uống rượu, để mình Hà Triệu Phong nói chuyện.
Qua ba tuần rượu, Hà Triệu Phong đột nhiên vỗ tay, cửa nhã gian bị mở ra, một gã sai vặt bưng cái khay phủ lụa đỏ đi đến, đặt xuống rồi lui ra sau đi ra ngoài, kéo cửa lên.
Triệu Yến Bình nhìn Hà Triệu Phong.
Hà Triệu Phong xốc lụa đỏ lên, lộ ra một khay tràn đầy thỏi bạc, cười với Triệu Yến Bình: “Ta nói rồi, nếu Triệu gia có thể giúp ta thoát tội, ta đưa số tiền lớn tạ ơn, đây là năm trăm lượng, chỉ một chút tâm ý, thỉnh Triệu gia vui lòng nhận cho.”
Triệu Yến Bình quét mắt những thỏi bạc đó, nói: “Ta sẽ không nhận bạc, nhưng ta có một chuyện muốn nhờ nhị gia hỗ trợ.”
Hà Triệu Phong nghi ngờ hỏi: “Thật không, Triệu gia cứ nói, ta Hà Triệu Phong tuy ham mê nữ sắc nhưng ta trọng nghĩa khí, Triệu gia có ân cứu mạng với ta, chuyện ngươi nhờ ta, chỉ cần ta có thể làm được thì chắc chắn vượt lửa băng sông cũng cố hết sức.”
Triệu Yến Bình uống hớp rượu, kể chuyện muội muội Hương Vân mất tích nhiều năm không có tin tức ra sao: “Một mình ta tìm muội muội không khác gì mò kim đáy biển, nhị gia có tài sản hùng hậu, quan hệ rộng rãi, có thể trợ giúp ta một tay.”
Sau khi Hà Triệu Phong oán hận mắng phu thê Triệu nhị thúc một trận, hắn vỗ ngực đảm bảo: “Triệu gia yên tâm, chuyện gì ta cũng không làm, chỉ một lòng giúp Triệu gia tìm Hương Vân cô nương, sớm muộn gì cũng cho ngươi câu trả lời.” Nói xong, Hà Triệu Phong kêu tiểu nhị của tửu lầu đi lấy giấy bút để Triệu Yến Bình vẽ chân dung Hương Vân, viết ngày sinh và manh mối khác để trợ giúp hắn tìm người.
Triệu Yến Bình đã quên bộ dáng của muội muội, huống chi mười mấy năm đã trôi qua, muội muội 21 tuổi khác hẳn muội muội năm 6 tuổi.
Hắn viết xuống quê quán tên họ người Triệu gia, ngày sinh của muội muội, muội muội khi còn nhỏ té bị thương đầu gối trái, xương cốt không sao nhưng trên đầu gối có một vết sẹo, có lẽ vẫn còn. Triệu Yến Bình từng hỏi mẫu thân và lão thái thái trên người muội muội có cái bớt nào không, hai người đều nói trên người muội muội không có bớt nào rõ ràng, chỗ xương quai xanh có nốt ruồi nhỏ nhạt màu, nhưng có quá nhiều người có nốt ruồi, manh mối này không có ích lợi gì.
Hà Triệu Phong thật lòng muốn hỗ trợ, ngay cả tên của Trương Quải Tử cũng nhớ kỹ.
Triệu Yến Bình ngược lại nói lời cảm tạ hắn.
Hà Triệu Phong cười tươi rói: “Triệu gia quá khách khí, chờ ta thật sự tìm được Hương Vân cô nương, Triệu gia cảm tạ ta cũng không muộn.”
Ngoài cửa sổ, màn đêm buông xuống, Triệu Yến Bình không uống nữa.
Hà Triệu Phong đi bộ đưa hắn đến trước cửa quan dịch.
Trước khi đi vào, Triệu Yến Bình khuyên Hà Triệu Phong: “Nhị gia phong lưu thì có thể đến thanh lâu mua vui, sau này đừng trêu chọc nữ tử đàng hoàng, cho dù các nàng động tâm với nhị gia trước, nhị gia chỉ thuận nước đẩy thuyền nhưng nữ lưu không có khả năng tự bảo vệ mình, một khi bị nhà chồng phát hiện thì khó được chết già, thê tử Phạm Thành hôm nay là một ví dụ.”
Nhắc tới Mạnh thị, Hà Triệu Phong thầm thở dài, hắn vội vã tự bảo vệ mình ở phủ nha nên chỉ có thể đẩy hết mọi thứ lên người Mạnh thị, tối hôm qua còn quấn quít triền miên với mỹ nhân, tỉnh lại đã chết trên tay Phạm Thành, Hà Triệu Phong cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, dù lão phụ thân trong nhà không mắng hắn, dù Triệu Yến Bình không khuyên nhủ, Hà Triệu Phong cũng quyết định sửa thói phong lưu.
Hắn thề với trời: “Triệu gia yên tâm, trải qua chuyện này, ta chắc chắn quyết tâm sửa chữa lỗi lầm, nếu ta còn dám trêu hoa ghẹo nguyệt gây họa cho phụ nhân, ta sẽ bị thiên lôi đánh, không được…”
Triệu Yến Bình kéo tay hắn xuống: “Nhị gia có tâm là được, không cần thề nặng, sắc trời đã tối, nhị gia trở về đi.”
Hà Triệu Phong cáo từ.
Triệu Yến Bình vào quan dịch.
Tạ Dĩnh ở trong phòng chơi cờ cùng với một vị tri huyện, trò chuyện với nhau thật vui, Triệu Yến Bình chào một tiếng rồi đi ra sau.
A Kiều còn đợi phía tây, bọn nha hoàn đều đi tiền viện hầu hạ, trong tiểu viện chỉ còn một mình nàng, A Kiều có chút sợ nơi xa lạ này. Triệu Yến Bình nhờ lão ma ma phụ trách đưa cơm kêu nàng, A Kiều nghe nói quan gia rốt cuộc đã trở lại, cầm rổ kim chỉ lập tức chạy ra ngoài, dù sao sáng mai bọn họ phải về lại huyện Võ An, nàng không sợ bị lão ma ma kia chê cười.
“Quan gia”
Tới cửa, nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, A Kiều bước chậm chút, chỉ dùng đôi mắt hạnh xinh đẹp mọng nước nhìn hắn, muốn nói lại thôi.
Ma xui quỷ khiến Triệu Yến Bình nghĩ tới khi còn nhỏ có nuôi một con chó đất nhỏ, đôi mắt đen bóng ướŧ áŧ, mỗi lần hắn về nhà, chó đất nhỏ sẽ nhảy nhót chạy đến trước mặt hắn, khoác hai chân trước lên đùi hắn, vẩy đuôi ngẩng đầu nhìn hắn.
“Ăn cơm tối chưa?” Triệu Yến Bình hỏi.
A Kiều gật đầu.
Triệu Yến Bình nói: “Đi về trước, dọn dẹp đồ vật, sáng mai khởi hành.”
Hai người cùng nhau đi về phía đông, A Kiều ngửi được mùi rượu trên người hắn, không biết vì sao lại nghĩ tới lời dặn của Triệu lão thái thái. Triệu lão thái thái nói, phủ thành có một bờ sông. Hai bên bờ đều là thanh lâu, kêu nàng chú ý quan gia, không được để quan gia đi uống rượu hoa. Lúc Thuận nhi tới báo nàng, chỉ nói quan gia làm xong án tử, người ta mời hắn đi uống rượu, không nói uống rượu ở đâu.
A Kiều lặng lẽ tới gần quan gia, hít hít mũi, còn may, không ngửi thấy mùi son phấn.
“Quan gia, hôm nay ngài làm án tử gì, có thể kể cho ta nghe một chút được không?”
Thúy Nương thích nghe quan gia giải thích án tử, A Kiều cũng thích nghe.
Hai ngày nay nàng đều phải đợi ở địa phương xa lạ này, nghĩ đến cũng chẳng có gì thú vị, Triệu Yến Bình kể sơ về vụ án hôm nay.
Nói xong, không chờ A Kiều đặt câu hỏi, Triệu Yến Bình chuẩn bị đến phòng lấy nước.
Đầu A Kiều toàn là hình ảnh người chết, nàng sợ hãi, vội nói: “Ta đi với quan gia.”
Triệu Yến Bình nhìn thấu không nói ra, dẫn nàng theo.
A Kiều sợ hãi nhưng vẫn tò mò, một hồi lại hỏi: “Quan gia làm cách nào để kết luận Hà nhị gia bị oan?”
Thúy Nương oán giận chẳng sai, quan gia kể án tử quá khái quát, các nàng cần dò hỏi tới cùng mới được.
Triệu Yến Bình trầm mặc một lát, không nói quá chi tiết, chỉ nói: “Trên cổ Hà nhị gia dính son môi của Mạnh thị, nếu Mạnh thị bị hắn cưỡng bức từ đầu đến cuối thì sao lại hôn hắn.”
Nói xong, Triệu Yến Bình lui ra ngoài cửa để A Kiều lau mình trước.
A Kiều lại thất thần, son môi trên cổ, thì ra thời điểm nam nữ hoan ái, nữ tử còn có thể hôn cổ nam nhân?
A Kiều lau xong, mặc xiêm y vào rồi kêu quan gia vô.
Chờ quan gia bước vào, A Kiều nhịn không được lén nhìn cổ hắn, hôn môi thì nàng biết, cổ có gì tốt để hôn?
Động tác nhỏ của nàng không qua được mắt Triệu Yến Bình, cổ họng Triệu Yến Bình thít chặt, nếu biết một câu cũng khiến nàng suy nghĩ miên man, hắn sẽ không nói.
“Còn có việc gì sao?” Triệu Yến Bình đặt một tay lên đai lưng, nhắc nhở A Kiều nên lên trên giường nằm.
A Kiều hoàn hồn, ảo não sao mình lại phát ngốc vào lúc này, nàng đỏ mặt trốn trên giường.
Đêm nay Triệu Yến Bình thổi tắt đèn dầu trước mới cởϊ áσ tháo thắt lưng, nhúng ướt khăn chà lau thân thể trong bóng đêm.
A Kiều móc gối, cắn môi suy nghĩ, hai đêm trước quan gia không thổi tắt đèn, đêm nay lại thổi, chẳng lẽ trên người quan gia cũng dính son môi của nữ tử nào đó nên sợ nàng thấy?
Trong lòng như có kiến bò, A Kiều càng nhịn càng ngứa, rốt cuộc tới thời điểm quan gia nằm xuống, nàng lí nhí hỏi: “Hà nhị gia mời quan gia đi uống rượu ở đâu? Hắn là người phong lưu như vậy, chắc đưa quan gia đến địa phương không đứng đắn nào hả?”
Triệu Yến Bình đang muốn đắp chăn cho nàng, nghe vậy dừng động tác, nàng đang thẩm vấn hắn sao?
Đúng là A Kiều đang thẩm vấn hắn, nhưng nàng nhát gan, nói xong vội tìm chỗ dựa: “Trước khi chúng ta xuất phát, lão thái thái nhiều lần dặn dò ta để ý quan gia, không cho quan gia đi uống rượu hoa.”
Triệu Yến Bình thấp giọng nói: “Ta không uống rượu hoa, đêm nay đến Khánh Phong Lâu, ở trên đường chúng ta từng tới.”
Vừa dứt lời, chăn cũng được phủ lên người A Kiều.
A Kiều “ồ” một tiếng.
Cùng với thanh âm kẽo kẹt, Triệu Yến Bình nằm yên, chỉ có nửa người nằm trong chăn.
A Kiều xoay người, trở lại đề tài về án tử: “Dù có son môi cũng không thể chứng minh Hà nhị gia không gϊếŧ người phải không?”
Triệu Yến Bình nói: “Ta tìm thấy rượu pha thuốc mê dưới giường Mạnh thị… Phạm Thành đã lên kế hoạch gϊếŧ thê rồi giá họa Hà nhị gia.”
A Kiều đã hoàn toàn minh bạch, xúc động nói: “Phạm Thành thật tàn nhẫn, hắn đã chuẩn bị kỹ, dẫn người trực tiếp bắt gian cũng có thể trừng trị Mạnh thị và Hà nhị gia, tại sao phải nhất định gϊếŧ Mạnh thị, dù sao cũng làm phu thê nhiều năm, sao có thể xuống tay tàn nhẫn như vậy.”
Triệu Yến Bình nhìn nóc giường đen như mực, không trả lời.
Hắn không có câu trả lời.
Hai chữ ‘nhân tâm’ là không có đạo lý nhất.
—
(*) nhất tiễn song điêu: một mũi tên bắn chết hai con nhạn, nghĩa ẩn dụ là nhất cử lưỡng tiện