Chương 7: Thần hồn nhập vào cơ thể
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Ngọc Diệu Âm một bên nhớ lại tu luyện, khiến cho nàng ngạc nhiên chính là, Ngọc Nữ Tâm Kinh trong đầu nàng lại biến thành “Dục Nữ Tâm Kinh”, trừ một ít chi tiết, tỉ mỉ không giống bên ngoài, mạch lạc uyện vị cũng trình tự tuần hoàn vận chuyển.
Sau khi toàn thân đã vận chuyện, toàn thân Ngọc Diệu Âm chấn động, Dục nữ tâm kinh so với Ngọc nữ tâm kinh nàng đã từ luyện qua lại mạnh hơn nhiều, vừa luyện một chút liền có thể cảm giác được trong đan điền như có một luồng khí cổ quái bao hàm lưu chuyển, Ngọc nữ tâm kinh ít nhất phải tu luyện một tháng mới có kết quả như vậy.
Ngọc Diệu Âm kinh hỉ vô cùng, liên tục không ngừng tu luyện dục nữ tâm kinh thẳng đến khi Lâm Đa Bảo tỉnh lại.
Lâm Đa Bảo vừa mở mắt ra liền hối hận không thôi, sao bản thân lại không thể nhẫn nhịn một chút, giả bộ như chưa tỉnh chứ.
Nhìn Ngọc Diệu Âm nằm dưới thân mình, Lâm Đa Bảo hận không thể mua một khối đậu hũ đập đầu mà chết. Nhìn dếnd dần cả người, có thể vào trường hợp hiếm thấy thế này, cơ hội tốt khó có biết bao!
Lâm Đa Bảo chỉ thầm nghĩ như vậy, ngoài miệng tự nhiên cũng không dám nói, “Âm Nhi, muội vừa rồi sao lại như vậy, dọa ta gần hỏng rồi, sao rồi, bây giờ đã đỡ hơn chút nào chưa?”
Ngọc Diệu Âm nhìn Lâm Đa Bảo tỉnh lại, trong lòng hận đến ngứa cả răng, tên này sao lại tỉnh lại nhanh như vậy, nàng chỉ thiếu chút nữa có thể luyện đến tầng thứ mười dục nữ tâm kinh rồi.
Không thể không nói, dục nữ tâm kinh không phải chỉ mạnh hơn một hai lần, ngọc Diệu Âm mới tu luyện một chút đã có thể đuổi kịp thành quả nửa năm tu luyện ngọc nữ tâm kinh.
“Huynh… huynh… huynh tranh thủ thời gian xuống đi, nặng chết ta rồi!” Ngọc Diệu Âm ngượng ngùng nghiêng đầu sang chỗ khác, tỉnh cũng tỉnh rồi, biểu tình sao lại ngạc nhiên thế chứ.
Ah, ah, Lâm Đa Bảo có chút xấu hổ đứng dậy, đương nhiên có chút lưu luyến, tư vị che chở thân thể mềm mại của Ngọc Diệu Âm bên dưới, lại khiến cho hắn có cảm giác phiêu phiêu dục tiên, chỉ là đôi mắt Ngọc Diệu Âm như phân rõ hắc bạch, không thể làm loạn, hắn vội vàng bò dậy khỏi người Ngọc Diệu Âm.
“Ách, Âm Nhi, ta không phải cố ý, ta thực sự không phải cố ý đâu!” Lâm Đa Bảo nhìn khuôn mặt của Ngọc Diệu Âm, trong lòng không khỏi bồn chồn, nếu Ngọc Diệu Âm từ nay về sau không chào đón hắn nữa thì tiêu rồi.
“Vừa rồi, vừa rồi không biết tại sao lại ngất đi, nhất định là chúng ta tâm hữu linh tê(*), ta cảm nhận được khổ sở của muội, cho nên ta cũng đau đến xỉu luôn.”
(*): kiểu như thần giao cách cảm.
Ừ, nhất định là như vậy, Lâm Đa Bảo tự giác tìm được lí do thoái thác, tâm tình buông lỏng, ha ha, cái này hoàn toàn không phải là hắn sai nha, Âm Nhi chắc cũng không trách hắn, Lâm Đa Bảo tâm tình tốt liền nói sang chuyện khácm thao thao bất tuyệt nói với Ngọc Diệu Âm về chuyện mình bắt cá.
Qua lời kể trắng trợn của hắn, lần đánh cá này quả thật mà nói trở nên mạo hiểm vô cùng, nguy hiểm vạn phận.
Ngọc Diệu Âm nhìn biểu lộ khoa trương của hắn, không khỏi có chút vui vẻ, khóe miệng cũng cong lên.
Sau đó, lại nghe Lâm Đa Bảo nói trong lòng như được thần linh gợi ý, ngoài ý muốn tìm được một cái trâm hoa, cùng với một viên hắc châu, Ngọc Diệu Âm cảm thấy biến hóa của mình có khả năng là do trâm hoa biến mất kia.
Chỉ là trâm hoa sao lại ở trong bụng cá không có việc gì, ở trong tay Lâm Đa Bảo không có việc gì, để trong ngực cũng không có việc gì, lúc hắn lấy ra muốn dâng vật quý cho mình lại biến mất?”
Ngọc Diệu Âm nghĩ mãi cũng không ra, cũng tinh tường không để bản thân xoắn xuýt mãi vấn đề không ai biết rõ đáp án này.
Lâm Đa Bảo nhìn thấy Ngọc Diệu Âm có hứng thú, vội vàng lôi viên hắc châu trong ngực ra cho Ngọc Diệu Âm xem.