Chương 36: Tấm lòng ngay thẳng
Chuyển ngữ ♥ Niệm Nam
Beta ♥ Nhã Vy
Vũ Văn Đông nghe xong vừa lòng gật đầu: “Ha, Đỗ ca lần này hạ vốn gốc, nói không chừng chúng ta còn có thể ôm cây đợi thỏ lấy vài nhiệm vụ trong tay bọn trôm cướp đấy”.
“Ở vùng này mà dám đấu đá lung tung, có lẽ cũng chỉ có bọn trộm cướp mà thôi”. Linh Hầu đồng ý nói.
“Ha ha, tổ trưởng, xem ra ba chúng ta đều là anh hùng giống nhau, ha ha, giống nhau”. Vũ Văn Đông thấy tổ trưởng tán thành ý kiến của mình thì vui vẻ vô cùng, cười đến híp cả mắt.
Ngọc Diệu Âm ở một bên nghẹn cười, thừa dịp mọi người không chú ý đến mình liền chạy nhanh sang bên cạnh.
Cũng may ba người không nói tiếp mà chia ra đi chuẩn bị bữa tối, mấy ngày nay ăn uống thất thường, có điều như thế nào thì cũng đảm bảo mỗi ngày có một bữa cơm.
“Tổ trưởng, chúng ta ở đây nhóm lửa nấu cơm nếu bị bọn trộm cướp phát hiện thì làm sao bây giờ?”. Ngọc Diệu Âm nhìn mọi người chuẩn bị củi lửa phía trước, hơi lo lắng hỏi.
Linh Hầu nhìn Ngọc Diệu Âm, lắc lắc đầu nói: “Tiểu cô nương, ngươi đã nghĩ được như vậy thì sao không nghĩ sâu thêm chút nữa, mục tiêu của chúng ta là gì? Làm thế nào mới thuận lợi tìm được bọn cướp?”.
“Ồ, thì ra là như vậy!”, Ngọc Diệu Âm chợt hiểu ra nói, thì ra tổ trưởng của bọn họ muốn lợi dụng chuyện này để dụ bọn trộm cướp lại đây, có thể diệt liền diệt, không thể tiêu diệt thì theo dõi bọn chúng đến sào huyệt, như vậy là hai nhiệm vụ có thể hoàn thành.
Trong lòng Ngọc Diệu Âm không khỏi bội phục ba người họ, bình thường thoạt nhìn không có gì nhưng tới lúc mấu chốt thì năng lực biểu hiện ra ngoài đều chói mắt, chính mình về sau khi gặp chuyện phải dùng đầu óc, suy nghĩ một chút, Ngọc Diệu Âm âm thầm chán nản với chính mình, những chuyện mất mặt như vậy không thể xảy ra lần nữa, nếu không thì khẳng định sẽ bị người trong tổ khinh thường.
Mọi người tay chân nhanh nhẹn đem đồ ăn cần nướng xuyên thành xâu, làm xong đặt lên cái giá, sau khi tài nghệ nấu nướng của Ngọc Diệu Âm lộ ra thì tất cả mọi người đều đem đồ ăn cho nàng nướng. Lâm Đa Bảo tự giác lại giúp Ngọc Diệu Âm, hai người phối hợp ăn ý bắt đầu chuẩn bị bữa tiệc nướng.
Những người khác bây giờ đang làm cái gì, Ngọc Diệu Âm vừa nướng vừa đưa mắt xung quanh tìm kiếm.
Ngải Lập ở lều trại bên ngoài luyện tập kiếm thuật, Phạm Vạn Thông đang tích cực rửa thịt, Chu Tử Tuyên đứng ở đỉnh núi, dường như đang ngắm phong cảnh, Hạ Phúc Toàn và Vũ Văn Đông thì thầm với nhau không biết đang thương lượng chuyện gì, Tân Thanh từ lúc vào lều trại cũng chưa đi ra, Linh Hầu và Đỗ Kim Phát lúc này không thấy bóng đâu.
“Âm Nhi, có mệt không, nếu không thì ta giúp muội nướng?”. Lâm Đa Bảo thấy Ngọc Diệu Âm không tập trung mà nhìn xung quanh, tưởng rằng nàng mệt, liền chạy nhanh lại quan tâm nói.
“Không có, chẳng qua đây là lần đầu tiên chúng ta nhận nhiệm vụ, muội hơi lo lắng!” Ngọc Diệu Âm hạ giọng nói với Lâm Đa Bảo, dù sao chỉ có hai người họ là người mới, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì, chính mình lại không biết nói như thế nào.
Lâm Đa Bảo rõ ràng không có khẩn trương như Ngọc Diệu Âm: “Không cần nghĩ nhiều, có tổ trưởng và mấy người khác ở đây, chúng ta coi như đi theo học kinh nghiệm thôi. Trước lạ sau quen, sau đó chúng ta sẽ biết làm sao để phối hợp!”.
Lâm Đa Bảo nói đúng. Xem ra là mình lo lắng quá mức.
Mọi người trong tổ cũng không kì vọng nhiều với hai người, không gây cản trở đã là yêu cầu thấp nhất rồi, có thể phối hợp thì ắt sẽ phân công, còn việc có thể giúp đỡ lúc đánh nhau với đối thủ thì quá kì vọng rồi.