Chương 23: Biên giới đại lục
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Đối mặt với Lâm Đa Bảo như thế, Ngọc Diệu Âm còn có thể nói gì, nàng lại vụng trồm nhờ Lâm Đa Bảo mà tu luyện “dục nữ tâm kinh”, vì thế người nào đó lại thành công bò lên giường, nằm cạnh Ngọc Diệu Âm.
Mọi người cứ cãi qua cãi lại cho qua thời gian, bấm tay tính ra, bọn họ cũng đã lênh đênh trên biển 49 ngày.
Các loại tiếp thế trên thuyền mã đầu mộc vô cùng sung túc, ba người trải qua quãng thời gian thoải mái, tu luyện đếu tiến triển nhảy vọt, không chỉ vì thời gian ba người tu luyện nhiều, một mực kiên trì tu luyện, bí tịch võ công tốt, chủ yếu vẫn là nhờ sự giúp đỡ của linh đan diệu được, ba người chọn lấy linh đan thích hợp trên thuyền ăn, bởi vậy tốc độ tu luyện tiến triển cực nhanh.
Ngay vào sáng ngày 49, trời vừa tờ mờ sáng, Hà Kỳ Nguyên đang lái thuyền bỗng nhiên rống to, Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo hoảng sợ, lập tức chạy tới chỗ Hà Kỳ Nguyên.
Hà Kỳ Nguyên ngẩng đầu nhìn hai người quần áo không chỉnh tề, vô duyên nói: “Ha ha, ta hơi kích động, nhưng phía đường chân trời hình như có bóng lục địa, cũng không biết là lục địa hay là đảo?”
Ngọc Diệu Âm và Lâm Đa Bảo nhìn theo, bây giờ cách còn xa, chỉ có thể nhìn bóng dáng mơ hồ, căn bản là không thể phân biệt đấy là lục địa hay là đảo.
“Bất kể là lục địa hay dảo, chúng ta tới gần cẩn thận quan sát, nếu có nguy hiểm chúng ta sẽ không lên bờ!” Ngọc Diệu Âm nhìn hình ảnh lục địa mơ hồ kia, nói.
“Từ khoảng cách này, ít nhất tối nay chúng ta mới có thể tới đấy, vừa dễ dàng không gây chú ý vừa có thể quan sát nhiều chút!” Lâm Đa Bảo nói tiếp/
Tất cả mọi người đều trải qua một lần, tuy nói khó tránh sẽ hơi thần hồn nát thần tính, nhưng tất thảy vẫn phải cẩn thận. Hơn nữa từ sau khi ba người bắt đầu tu luyện, cảm giác cũng không giống trước kia, đi trên đất bằng cũng như đi trên không khí.
Thảo luận xong, ba người nhất trí giữ nguyên tốc độ, nếu tới gần mà trời vẫn còn sớm thì chờ đến tối, nếu tới gần mà trời tối thì tăng tốc, tuy nói ban đêm không chắc sẽ nhìn được bao nhiêu, nhưng ít ra còn an toàn hơn trực tiếp lên bờ.
Đã muốn lên lục đĩa thì không dễ gì mang theo những thứ quý giá trên thuyền mà phải cất kỹ, kỳ thật trong lòng Ngọc Diệu Âm có chút sốt ruột. Trước mắt ba người đều không tính là người lớn, gặp cướp nói không chừng còn dễ mà bị gϊếŧ người cướp của.
Ngọc Diệu Âm bị chính suy nghĩ của mình dọa sợ run, trong đầu lại truyền tới giọng nói đã lâu không nghe, “A, cuối cùng các ngươi cũng tới biên giới đại lục, ngươi đi theo hướng ta chỉ, đeo nhẫn trữ vật, như vậy có thể mang đồ trên thuyền đi. Bằng không cứ đứng ở cảng như vậy, bằng vào mấy người các ngươi hắn sẽ không tồi, nơi đây mạnh được yếu thua, mạng người như rơm rác.”
“Chẳng lẽ không ai quản, không có luật pháp sao?” Ngọc Diệu Âm không nhịn được mở miệng hỏi.
“Luật pháp, ở nơi rách rưới này? Nếu không phải các ngươi ngay cả thân phận chính thức cũng không có, ta cũng sẽ không chỉ các ngươi tới đây, các ngươi ngây ngốc ở đây mười năm, lúc có được thân phận chính thức rồi, các ngươi mới có thể tiến vào Tiên Duyên đại lục, Tiên Duyên đại lục so với những đại lục khác đều nhiều quy tắc hơn.”
“Đừng không tin, nếu không có chỉ dẫn của ta, các ngươi đừng nói đến Tiên Duyên đại lục, ngay cả biên giới đại lục cũng sẽ không có phép sự hiện hữu của các ngươi.”