Chương 11: Chuẩn bị lên đảo
Chuyển ngữ ♥ Nhã Vy
Trong lòng Hà Kỳ Nguyên không khỏi ai thán, tên này đúng là đạt tới đỉnh cao trọng sắc khinh bạn rồi, rõ ràng lăn từ trên giường Ngọc Diệu Âm xuống sàn nhà, lại không đi hỏi Ngọc Diệu Âm, mà lại hỏi hắn đứng ở xa nhất.
Cũng may Lâm Đa Bảo kịp thời tỉnh táo lại, nhìn mặt Hà Kỳ Nguyên liền biết mình nói sai, nhưng nơi này chỉ có ba người, không nói hắn thì nói ai? Đối mặt với Hà Kỳ Nguyên sắp giận dữ, Lâm Đa Bảo vô cùng hiểu chuyện lảng sang chuyện khác, “Ta nói huynh đệ, xem vẻ mặt lo lắng của ngươi, xảy ra chuyện gì sao?”
“Đương nhiên có chuyện, có đại sự!” Hà Kỳ Nguyên vô cùng kích động nói.
Lâm Đa Bảo nghe Hà Kỳ Nguyên đáp, biết mình kinh qua nguy hiểm rồi, mặt mũi sáng lạn tươi cười nhìn chằm chằm Hà Kỳ Nguyên, bộ dáng rửa tai lắng nghe.
“Đêm qua ta nghe tìn từ thuyền trưởng, thuyền của chúng ta, thuyền của chúng ta sáng nay có thể lên lục địa rồi!”
Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm trăm miệng một lời hởi: “Sáng hôm nay có thể cập bến lục địa sao?”
Hai người đồng thời nói, có chút không hiểu nhìn nhau, sau đó quay đầu nhìn Hà Kỳ Nguyên, muốn đoán được độ chân thật từ trên người Hà Kỳ Nguyên, nhưng tư thế thái độ của hắn đúng là không thể bắt bẻ, đủ thấy tin tức đáng tin cậy.
“Ai da, ta nói hai người các ngươi, nhanh lên đừng lề mề, tranh thủ thời gian sửa sang lại chúng ta ra ngoài xem xem, nhanh!” Hà Kỳ Nguyên một bên vừa nói một bên đi ra ngoài, để lại không gian cho hai người này tự sửa sang, lại không ngờ Lâm Đa Bảo cùng Ngọc Diệu Âm hiểu lầm, cái gì cũng không sửa liền theo sau ra ngoài.
Ánh mắt Hà Kỳ Nguyên quét thoáng qua một cái, phát hiện hai người này ngoại trừ quần áo có chút nhắn, tóc có chút loạn nhưng cũng không có gì không ổn.
Ba người tới boong tàu, phát hiện thuyền đã đỗ không xa đại lục kia, vắt ngang trước mặt mọi người chính là biển cả bao la bên đảo, trên đảo lộ ra cổ quái, bên bờ biển không một bóng người, sinh vật sống cũng ít thấy, đương nhiên càng không có thuyền bè đi lại, bởi vậy mọi người không ai dám mạo hiểm hạ neo, đành dùng thuyền nhỏ chở ít thuyền viên lên.
Tử thuyền trưởng cùng một đám thủ hạ tụ tập trên boong tàu tự tạo đội hình, để mọi người thuận lợi lên thuyền lên đảo, dung lượng thuyên chở được không thể so với thuyền lớn, mỗi lần chỉ có thể chở ba mươi người, trên thuyền 600 người chia làm hai, lúc lên thuyền, tất cả nhân viên đều phải có nhiệm vụ vận chuyển tương ứng.
Hơn một táng chân không chạm đất, cho dù là lão thủy thủ cũng không chịu nổi, lại càng không phải nói trên thuyền phần đồng là nam nữ còn nhỏ.
Hải đảo trước mặt tuy khắp nơi quỷ dị, nhưng chỉ ở bờ biển nghỉ ngơi hồi phục vài ngày chắc không vấn đề gì, huống hồ trông mong hơn một tháng mới có cơ hội này, nếu bỏ qua, không biết lục địa tiếp theo phải đến bao giờ mới gặp.
Mọi người dưới an bài của Tử thuyền trưởng càng ngày càng ít, sắc mặt mọi người đều vô cùng vui mừng, nhất là đám người lên bờ trước, nhao nhao xoa tay, kích động vô cùng.
Lâm Đa Bảo, Ngọc Diệu Âm cùng Hà Kỳ Nguyên cùng bị phân tới nhóm thứ mười một, đồng thời nhiệm vụ cũng không ít. Ngọc Diệu Âm phải mang theo ba mươi bộ bát đũa, sáu cái chậu, đồ gia vị, khoảng chừng 50 cân tất cả, Lâm Đa Bảo phụ trách gạo, Hà Kỳ Nguyển phải khiêng toàn bộ lều vải 120 cân.
Ba người vội vàng làm tròn trách nhiệm, sau đó chất lên vị trí xuất phát của nhóm mười một. Dưới vô số ánh mắt khẩn trương chú ý, nhóm đầu tiên xuất phát đã để vật tư đúng chỗ.