Chương 82: Bắt được

Hôn kỳ càng ngày càng gần, Ninh Khanh vội vàng thêu áo cưới.

Trừ bỏ áo cưới của gia đình nghèo khổ, rất nhiều người đều chỉ là thêu tượng trưng vài đường, còn lại đều là ở cửa hiệu thêu bên ngoài chế tác.

Nhưng sinh kế tiền tài trong nhà đều là Ninh Nhị gia cầm giữ, Ninh Nhị gia hận không thể một xu tiền của hồi môn cũng không chi, nơi nào sẽ cho Ninh Khanh ở bên ngoài đặt làm áo cưới.

Chỉ nói: “Chính nàng phạm tiện phải gả cho cái tú tài nghèo kiết hủ lậu, tự nhiên muốn theo cách làm của nhà nghèo. Nếu như chút khổ này cũng không muốn ăn, được a, nâng đến Tây Xương Hầu phủ làm tiểu thϊếp.”

Đương nhiên, của hồi môn cũng không nhiều lắm, chỉ chuẩn bị tám nâng, tính lên còn không đến một trăm lượng bạc, gả đến có thể nói là cực kỳ khó coi.

Ninh lão thái thái rất bất mãn, nhưng lại không dám lên tiếng. Bởi vì toàn bộ Ninh gia đều dựa vào Ninh Nhị gia, hôn sự của Ninh Khanh đã làm hắn cực kỳ bất mãn, không thể phát sinh thêm chuyện khác nữa.

Ninh Khanh ở trong phòng thêu áo cưới, Ninh Diệu lại tưởng lôi kéo Ninh Tố Ninh Xảo đi chê cười Ninh Khanh, nhưng Ninh Tố Ninh Xảo bị đánh đến sợ, không dám lại sinh sự. Hơn nữa Sơ Nhụy gắt gao đóng lại cửa không cho tiến.

Ninh Diệu thấy thế, thầm mắng một tiếng đồ nhát gan, gió chiều nào theo chiều nấy, liền chạy đến ngoài cửa sổ của Ninh Khanh ngấm ngầm hại người.

“Lần trước Tam tỷ tỷ xuất giá là có bao nhiêu sính lễ cùng của hồi môn?” Ninh Diệu nói với nha hoàn của mình.

“Sính lễ chừng hai mươi tám nâng, giá trị tám trăm lượng bạc đâu. Của hồi môn hai mươi nâng, giá trị sáu trăm lượng. Tam cô nương vẫn là thứ xuất đấy!” Nha hoàn của nàng ta nói.

“Cha mẹ ta chuẩn bị cho ta của hồi môn hơn một ngàn lượng! Nếu sính lễ không được hai ngàn lượng, ta không gả!” Nàng ta hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

Sơ Nhụy ngồi ở trong góc, đều đã tức phát khóc, này không thể được nha, nàng nhất định phải nghĩ cách thông tri thế tử!

Nhưng nàng không biết chữ, hạ nhân trong phủ cũng cơ hồ đều không biết chữ, lão tú tài ở trên đường chuyên cho người ta viết thư đã hồi hương ăn tết, đến bây giờ còn không có trở về! Làm sao bây giờ?

Tú tài? Đúng rồi, nàng trước mắt không phải có một cái tú tài sao? Sơ Nhụy nghĩ liền hai mắt sáng ngời.

Ngày hôm sau, Phương Tú Phong lại tới tặng đồ vật cho Ninh Khanh, từ trước đến nay đối với hắn cái mũi không phải cái mũi, đôi mắt không phải đôi mắt, Sơ Nhụy cười đón nhận, sợ tới mức Phương Tú Phong cho rằng nàng gặp quỷ!

“Cô gia, ngài lần này đưa thứ gì cho cô nương nhà ta vậy?”

Nghe được một tiếng cô gia, cả khuôn mặt Phương Tú Phong trướng đến đỏ bừng, thụ sủng nhược kinh mà cười cười: “Là tiểu bạch thỏ làm bằng tre trúc, không biết nàng thích hay không. Đúng rồi, cũng làm cho ngươi cùng Tuệ Bình chơi.”

“Cảm ơn ngài.” Sơ Nhụy cười nói: “Cô gia, ngài có thể dạy ta mấy chữ sao?”

“Được a.” Phương Tú Phong muốn cưới Ninh Khanh, tự nhiên tưởng lấy lòng người bên cạnh Ninh Khanh, hắn hận không thể Sơ Nhụy có cầu với hắn.

Sơ Nhụy sợ hắn hoài nghi, tả kéo hữu xả, hỏi rất nhiều chữ, cuối cùng gom đủ các chữ mà mình muốn.

“Cô gia, ta một cái tiểu nha hoàn học chữ chắc chắn bị người chê cười, ngài cũng không nên ra bên ngoài nói. Ngay cả Tuệ Bình cũng không cho nói, nếu không ta liền ở trước mặt cô nương nói xấu ngài.”

Từ sau khi đính thân, Phương Tú Phong vẫn luôn thấp thỏm bất an, sợ Ninh Khanh đột nhiên không muốn, vừa nghe lời này của Sơ Nhụy, lập tức gật đầu đáp ứng. Hơn nữa Tuệ Bình rất bận, muốn giúp đỡ Ninh Khanh thêu thùa, bình thường hắn là không thấy được Tuệ Bình, tiếp kiến hắn đều là Sơ Nhụy.

Sơ Nhụy trở lại nhà ở, lặng lẽ viết thư, không tiếc tiêu một trăm lượng bạc mà nàng ở Thần Vương phủ tích cóp được, làm người ở tin quán dùng bồ câu đưa thư cho nàng, bằng tốc độ nhanh nhất gửi đến Thượng Kinh.

Từ Việt Thành đến Thượng Kinh, ngày đêm ra roi thúc ngựa lên đường muốn mất bảy ngày, bồ câu đưa thư ba ngày là có thể đến.

Thần Vương phủ ——

Đồng Nhi đang cho Tuyết Hoa Cao ăn, một người nhị đẳng nha hoàn chạy vào: “Đồng Nhi tỷ tỷ, ngươi có thư nhà.”

“Ta từ nhỏ đã bị bán, từ đâu ra thư nhà.” Đồng Nhi trừng mắt nhìn nàng kia, tiếp nhận thư, chỉ thấy trên phong thư có hai chữ “Đồng nhi” được viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

Tên đều viết sai rồi, là cho nàng sao? Nghĩ lại một chút trong phủ giống như không có ai tên là đồng nhi, liền xoát xoát hai tiếng đem phong thư mở ra, mặt trên chỉ viết một câu ——

“Cô nương mùng tám tháng hai xuất giá.” Lạc khoản chỉ có một chữ “Nhuỵ”.

Đồng Nhi cầm thư ngẩn ra một chút, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, một hồi lâu, mới giống như bị sét đánh, đột nhiên nhảy dựng lên, nghiêng ngả lảo đảo vọt tới phòng Vũ Tình: “Vũ Tình, mau, thông tri thế tử, cô nương phải gả chồng!”

“Cô nương nhà ai phải gả chồng?” Vũ Tình cũng là không kịp phản ứng, bởi vì các nàng nằm mơ cũng không thể tưởng được Ninh Khanh sẽ gả chồng.

Đồng Nhi đem thư nhét vào trong tay nàng, Vũ Tình xem qua xong sắc mặt kịch biến: “Đi thôi, truyền tin cho thế tử. Cho dù không biết lần này là thật hay giả.”

Thần sắc của Đồng Nhi biến ảo, cô nương có bao nhiêu thích làm ầm ĩ các nàng chính là rõ ràng: “Chúng ta làm tốt việc thuộc bổn phận của chính mình là được.”

*****

Tống Trạc cùng Tống Huyền vừa đến Định Nguyên phủ, đã thu lưới bắt được Định Nguyên tri châu cùng muối thương Lưu Nhị Tân.

Tống Trạc đang cùng Tống Huyền ở thư phòng kiểm kê trướng mục cùng tài sản riêng của Định Nguyên tri châu, Thanh Ảnh ở ngoài cửa lúc ẩn lúc hiện, sắc mặt thập phần khó coi mà nhìn ngóng bên trong.

“Trạc đệ, thám tử nhà ngươi tới.” Tống Huyền nói.

Tống Trạc bỏ xuống sổ sách cầm trong tay, liền đi ra ngoài, không kiên nhẫn nói: “Chuyện gì?”

Thanh Ảnh, sắc mặt xanh mét, nhìn hắn một cái mới nói: “Biểu cô nương phải gả chồng.”

Tống Trạc ngẩn ra, não trống rỗng, một hồi lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, thẳng tắp mà nhìn chằm chằm Thanh Ảnh, ánh mắt lạnh lùng nói: “Lặp lại lần nữa!”

Không chỉ là Thanh Ảnh, Thanh Phong Thanh Hà cùng mười mấy hộ vệ tất cả đều là hô hấp cứng lại, cúi đầu xuống.

“Vừa rồi thu được tin tức của Đồng Nhi.” Thanh Ảnh toát mồ hôi lạnh: “Nói biểu cô nương ở Việt Thành đính thân, mùng tám tháng hai thành thân.”

Khuôn mặt của Tống Trạc lãnh tựa như băng tuyết ngưng tụ. Hắn hướng thư phòng ném xuống một câu: “Thái tử, Lưu Nhị Tân chạy!”

“Ai chạy!” Tống Huyền, sắc mặt xanh mét, chạy ra tới, một phen giữ chặt Tống Trạc:

“Hắn sao có thể chạy?”

“Ta đuổi theo.” Tống Trạc ném tay hắn ra.

“Này! Tống Trạc!” Khuôn mặt tuấn tú của Tống Huyền trầm xuống, Lưu Nhị Tân chính là nhân chứng mấu chốt, làm sao có thể để Tống Trạc một người đuổi theo, Lưu Nhị Tân chạy trốn lần này, nói không chừng còn có thể nhổ hết củ cải trong đám bùn! Đến lúc đó công lao……

“Nếu không ngươi đi, hử?” Tống Trạc nhíu mày, mắt phượng lạnh lùng đảo qua, lãnh giống như mang theo sát ý.

Tống Huyền nhăn nhó: “Vẫn là ngươi đi!”

Bắt lấy một ổ Lưu Nhị Tân, công lao tuy cao, nhưng cũng không có mê người bằng vơ vét gia sản của Định Nguyên tri châu a! Tống Trạc vừa đi, hắn liền có cơ hội ở trướng thượng gian lận, đến lúc đó chiếm một nửa gia sản của Định Nguyên tri châu bỏ vào túi riêng không phải là mộng!

Chỉ là, Tống Trạc này thật sự đáng giận, lại không phải buộc hắn phải đi, lạnh lùng trừng mắt nhìn mình làm gì? Cứ như bắt hắn đi đầu thai vậy!

Tống Trạc dưới chân sinh phong, một đường đi, trên mặt âm trầm dường như tích ra nước tới: “Thanh Phong, lãnh người đi giải quyết toàn bộ người của Tống Huyền đang canh giữ Lưu Nhị Tân, đem người thả ra, dẫn hắn chạy trốn về phía Việt Thành.”

“Điện hạ, cần gì như thế.” Thanh Phong nói: “Có lẽ…… Biểu cô nương lại là cáu kỉnh, để bọn thuộc hạ đi ngăn cản là được.”

Bước chân Tống Trạc dừng lại, khóe môi gợi lên ý cười tàn khốc: “Khi nào, lời nói của bổn thế tử đều thành gió thoảng bên tai?”

Sắc mặt Thanh Phong trắng nhợt: “Thuộc hạ tuân mệnh!”

“Thanh Ảnh, lập tức đi tra chuyện ở Việt Thành.”

Tống Trạc lãnh hộ vệ, cưỡi khoái mã chạy như bay về phía Việt Thành.

Tống Trạc có phương thức truyền tin riêng, tin tức truyền lại đến cực nhanh, chờ đến giữa trưa ngày hôm sau, tin tức từ Việt Thành bên kia liền truyền tới.

Ninh Khanh ở Việt Thành trải qua cái gì, đối tượng đính thân là ai, tất cả đều tra đến rõ ràng.

Khi nhìn đến hai chữ “Tú tài”, Tống Trạc thiếu chút nữa phun ra một búng máu, hung hăng xoa xoa, thư tín trong tay liền hóa thành phấn.

Nàng cư nhiên thật sự tìm cái tú tài nghèo kiết hủ lậu!

Được a Ninh Khanh! Nàng đến tột cùng là cùng hắn giận dỗi vẫn là……

Tống Trạc chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, không dám đi tưởng, cũng không muốn đi tin tưởng, lấy lại tinh thần, hung hăng vung roi ngựa, bảo mã đạp phong chạy như bay.

*****

Từ sau khi gửi thư ra ngoài, Sơ Nhụy cả ngày hoảng loạn.

Cảm thấy chính mình giống như phản bội Ninh Khanh, rồi lại sợ Tống Trạc không có thu được thư, không thể ngăn cản Ninh Khanh thì làm sao bây giờ?

Ninh Khanh mấy ngày này vội thêu áo cưới đến cơm cũng chưa ăn, nên không có chú ý Sơ Nhụy.

Ninh Khanh thêu thùa không tốt, cho đến đầu tháng hai, áo cưới của nàng mới làm xong, thêu công chỉ có thể miễn cưỡng nhập vào mắt.

Ninh Khanh cầm lấy thân áo cưới màu đỏ kia, nhẹ nhàng thở ra. Tiếp theo nàng liền bắt đầu làm hai bộ trung y cùng giày vớ cho Phương Tú Phong.

Tuệ Bình thấy đôi tay của nàng đều sưng đỏ, vội la lên: “Cô nương, nếu không dư lại để nô tỳ tới làm.”

“Không cần, ta chính mình làm.” Ninh Khanh cúi đầu chuyên tâm đẩy nhanh tốc độ, đây là trượng phu của nàng, việc thê tử nên làm, nàng sẽ vì hắn làm tốt.

Vành mắt Tuệ Bình ửng đỏ, cô nương đến nay còn không có quên thế tử, hoặc là, cả đời cũng sẽ không quên, lại muốn đè ở đáy lòng, dùng thời gian từng chút từng chút mà phủ bụi lên.

Hai mắt Ninh Khanh là trong trẻo, nàng biết chính mình đang làm gì. Chính là bởi vì nàng quá mức thanh tỉnh, Tuệ Bình mới càng thêm đau lòng nàng.

Đảo mắt liền đến mùng tám tháng hai, Ninh Khanh muốn xuất giá.

Ninh Khanh sáng sớm liền dậy để trang điểm, hôn lễ của Ninh Khanh phi thường đơn sơ, ngay cả mũ phượng đều không có, bởi vì Thiên Thịnh có phong tục, mũ phượng là nhà trai chuẩn bị, Phương Tú Phong nhà nghèo, chuẩn bị không nổi.

Ninh Khanh chỉ hướng trên đầu dán hai đóa châu hoa màu đỏ, áo cưới trang dung đều đơn giản, nhưng nàng thanh diễm tuyệt sắc, cho dù như vậy cũng lộ ra một loại cảm giác cao quý hoa lệ.

Ninh lão thái thái nhìn Ninh Khanh, nước mắt liền ở trong mắt đảo quanh, đứa cháu gái này của bà có tư dung khí độ như thế, vốn nên hưởng thụ phú quý, lại vận mệnh trêu người, cư nhiên rơi vào kết cục như vậy.

Ninh lão thái thái trộm nhét một ngàn lượng ngân phiếu cho Ninh Khanh.

Ninh Khanh trong lòng đau xót, không nói chuyện, thu. Trước làm tổ mẫu an tâm, về sau lại hiếu kính bà gấp bội là được.

“Tới! Phương công tử tới đón dâu!” Bà mối cười tiến vào, chúc mừng lại chúc mừng, ngoài cửa đã vang lên tiếng pháo.

“Tổ mẫu, ta đi rồi.” Khăn hỉ màu đỏ rơi xuống, tầm nhìn của Ninh Khanh chỉ dư lại một mảnh hồng, tiếp theo bị bà mối đỡ lên kiệu hoa.

Lên kiệu hoa, chung quanh hỉ nhạc vang lên, ồn ào đến lỗ tai ong ong.

Ninh Khanh ngồi trong kiệu hoa, nàng lại nghĩ tới Tống Trạc.

Lần này nàng không có áp lực chính mình, từ tương ngộ, sủng ái, ngọt ngào, còn có cuối cùng tuyệt tình…… Nàng đem tất cả mọi chuyện về hắn đều hồi tưởng một lần, bởi vì về sau nàng sẽ không lại nghĩ tới.

Nếu như ký ức không thể quên, cũng chỉ có thể khóa lại.

“Nàng làm sao lại khóc……” Phương Tú Phong ngồi ở trước ngựa, thời khắc chú ý trong kiệu.

“Đây là đang khóc gả nha!” Bà mối cười nói. “Tân nương tử hiếu thuận, luyến tiếc tổ tông cha mẹ thúc bá huynh đệ tỷ muội.”

“Mau lên xe, chúng ta đi đưa dâu!” Từ Ninh phủ ra hai chiếc xe ngựa, lại là bốn tỷ muội Ninh Diệu cùng Ninh lão thái thái đi theo tới Phương gia thôn.

Ninh Nhị gia cùng Cố thị đều đi, Ninh Đại gia cùng Điền thị ở nhà trông cửa. Cha ruột của Ninh Khanh Ninh Tam gia lại không có tham dự, không biết chạy đi chỗ nào lêu lổng, ngay cả nữ nhi duy nhất thành thân đều không thấy bóng dáng.

Ninh Khanh từ khi xuyên qua tới bây giờ cũng chưa gặp qua người cha tồi tệ kia, chỉ coi như hắn đã chết.

Bởi vì thanh danh Ninh Khanh không tốt, cho nên cũng không có làm lớn, chỉ thông tri nhà ngoại của Ninh Khanh Liễu gia.

Liễu lão thái thái phát bệnh, đi không được, Khang thị muốn nhìn Ninh Khanh gả cho cái người sa cơ thất thế như thế nào, liền lôi kéo hai cái nhi tử và con dâu Bùi thị cùng đi.

Nhà Phương Tú Phong chỉ có hai gian nhà tranh, đáp ở sân một cái lều dùng làm phòng bếp, bên ngoài dùng tre trúc vây lại một khoảng đất lớn làm tiền viện. Trong viện bày hai mươi bàn, người dân trong thôn đang giúp đỡ làm tiệc rượu.

“Phòng ở này còn không bằng phòng ở của hạ nhân nhà ta.” Khang thị trào phúng: “Cư nhiên coi thường nhi tử ta, xứng đáng gả cho người sa cơ thất thế như vậy!”

Ninh Nhị gia cũng là hết sức châm chọc, kêu ngươi đi làm thϊếp cho Tây Xương Hầu ngươi không đi, được thôi, xứng đáng làm thôn phụ!

Bốn tỷ muội Ninh Diệu đứng ở nơi đó, Ninh Diệu nói: “Mệt mỏi quá.”

“Tìm cái ghế dựa ngồi đi.” Ninh Tố cũng mệt mỏi.

“Dơ như vậy, không ngồi!” Ninh Diệu dùng khăn che lại mũi, “Ở nông thôn nơi nơi đều có mùi phân gà, ta muốn về nhà.”

“Ta cũng muốn về nhà.” Ninh Xảo bĩu môi.

“Muốn về lập tức cút!” Ninh lão thái thái gầm lên. Bà tức giận đến ngực thẳng phập phồng, đừng nói là mấy tỷ muội Ninh Diệu, chính là bà cũng cảm thấy hoàn cảnh quá kém! Nhưng nghĩ đến Ninh Khanh là bị Thần Vương phủ đuổi ra ngoài, thanh danh đã hủy, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

“Tổ mẫu, không trách chúng ta, ai kêu Ngũ nha đầu phải gả tới loại địa phương này.”

Ninh Diệu vui sướиɠ khi người gặp họa, “Đều oán chính nàng tự tìm đường chết, rõ ràng ở đến tốt, lại bị người ta đuổi đi.”

Ninh lão thái thái tức giận đến ngã ngửa, hận không thể tát Ninh Diệu một cái ngã trên mặt đất, nhưng nghĩ đến hiện tại là hôn lễ của Ninh Khanh, đều nhịn xuống.

“Tân nương tử hạ kiệu hoa!” Bà mối xướng một tiếng. Một đám thôn dân vây quanh lại đây, tiểu hài tử hi hi ha ha tiến lên đoạt kẹo mừng.

Phương Tú Phong khẩn trương đưa tay đi đỡ, mọi người chỉ thấy một bàn tay tuyết trắng nhu đề vươn tới, sau đó phóng tới trong tay Phương Tú Phong.

Phương Tú Phong gắt gao nắm lấy tay nhỏ mềm mại không xương của nàng, tâm đều phải hóa, cảm thấy chính mình giống như đang ở trong mơ, ngốc ngốc mà cười: “Cẩn thận……”

“Dạ.” Bao bọc tay nhỏ của nàng là một xúc cảm thô ráp xa lạ, khiến nàng muốn tránh thoát, nhưng cũng chỉ là phản ứng trong nháy mắt, nàng liền ổn định tâm tình, không cho chính mình tùy hứng như thế.

Đây là trượng phu của nàng, là người mà nàng tương lai cộng độ cả đời, nàng cần chậm rãi tiếp thu.

“Mau vào đi, bái thiên địa!” Bà mối cười, đưa lên tú cầu màu đỏ.

Hai người một tay nắm lấy dải lụa đỏ, ở mọi người vây quanh bước vào chính sảnh.

Hai người đứng ở chính sảnh, khi chuẩn bị bái thiên địa, trái tim Ninh Khanh không biết vì sao đột nhiên quỷ dị mà nhảy nhảy.

Ti nghi đã bắt đầu hô: “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu thê đối bái, kết thúc buổi lễ! Đưa vào động phòng.”

(Còn tiếp)