Tống Trạc giấu diếm chuyện mình bị thương, nhưng thùng pháo hoa nổ tung động tĩnh quá lớn, vẫn là có người truyền đi ra ngoài, nói lúc ấy Thần Vương thế tử ở bên trong cửa hàng.
Tuy rằng không truyền ra hắn bị thương, Kính Nhân Thái Hậu cũng là mày nhăn lại, Thu ma ma nói: “Thần Vương phủ một chút dị thường cũng không có, hẳn là không bị thương.”
“Gọi Oánh Nhã tới cho ai gia.” Kính Nhân Thái Hậu vẫn là không yên tâm.
Chỉ chốc lát sau, Oánh Nhã tới, cười nói: “Điện hạ cũng không có trở ngại, trên người một chút thương cũng không có, nương nương cứ yên tâm đi.”
Tống Trạc đã giao đãi với nàng không được phép nói cho Thái Hậu, nàng tự nhiên không dám nói. Hơn nữa vết thương kia tuy có chút sâu, nhưng thật sự cũng không đáng ngại.
“Nghe nói lúc ấy là cùng Ngọc Hoa ở bên nhau……” Bởi vì Kính Nhân Thái Hậu mê tín, sẽ luôn nghĩ đến phương diện kia.
Oánh Nhã quýnh lên, nàng không nghĩ đổi chủ mẫu! Ngọc Hoa quận chúa dễ ở chung!
Đến nỗi chuyện khắc phu, nàng cho rằng nếu đèn sửa mệnh không bị tắt, tất nhiên chính là sửa mệnh thành công, lần này hẳn là ngoài ý muốn.
Nhưng nàng cho là ngoài ý muốn, nhưng Thái Hậu cũng sẽ không cho là như vậy! Làm sao bây giờ?
Oánh Nhã nghĩ nghĩ, liền nói: “Điện hạ hình như là vì chúc mừng sinh nhật cho biểu cô nương mới đi đặt mua pháo hoa.”
Sau khi Tống Trạc ra cửa, Oánh Nhã đi Mộng Trúc Cư đi tìm Tống Trạc, Vũ Tình nói hắn nhắc mãi một câu mùng mười tháng tư liền đi rồi. Oánh Nhã vốn cẩn thận, tất nhiên biết mùng mười tháng tư là sinh nhật của biểu cô nương.
Sau đó liền đi cửa hàng pháo hoa, không phải đặt mua cho biểu cô nương thì còn cho ai?
Kính Nhân Thái Hậu nghe vậy ánh mắt hiện lên một tia tàn bạo, lại là cái tiểu tiện nhân kia! Một lần lại một lần tai họa Trạc Nhi nhà bà!
Nguyên bản, Kính Nhân Thái Hậu cũng không phải dung không được Ninh Khanh, một cái tiện thϊếp mà thôi, cậy sủng mà kiêu liền cậy sủng mà kiêu, tôn nhi hiện tại thích, tùy hắn đi, không thể trách bà ngay cả một cái thϊếp của hắn cũng dung không được, bừa bãi tìm đường chết như vậy, thất sủng là chuyện sớm hay muộn, khiến cho tiểu thương nữ kia nhảy nhót một chút, dù sao bà nhàm chán coi như xem diễn.
Ai biết, tiểu thương nữ này một lần lại một lần tai họa Trạc Nhi, cái này làm cho bà khó mà chịu đựng.
“Nương nương, Chung Ly phu nhân đã tới.” Thu ma ma đột nhiên thông báo.
Chung Ly phu nhân là mẫu thân của Chung Ly Ưu, tuy rằng là vợ thương nhân, nhưng bởi vì không phải thương hộ bình thường, mà là hoàng thương cùng nhà giàu số một, mỗi lần trong triều có tai hoạ chiến sự đều mạnh mẽ quyên tiền, Hoàng Thượng liền ban cho phụ thân của Chung Ly Ưu một cái chức suông - quan văn tam phẩm, Chung Ly phu nhân cũng có phong hào phu nhân tam phẩm, tuy rằng không phải chức vụ thực quyền, nhưng nói lên cũng dễ nghe, không phải sao?
“Tham kiến Thái Hậu.” Chung Ly phu nhân cùng Chung Ly Ưu có năm phần tương tự, nhưng lại hồng nhuận khỏe mạnh, tươi cười ấm áp, cực có lực tương tác.
“Chung Ly phu nhân mau đứng lên.” Kính Nhân Thái Hậu đang muốn tu sửa hoàng từ, như thế nào cũng phải nhường Chung Ly gia hiếu kính một chút mới được! Tươi cười càng thêm thân thiết. Đồng thời kêu Oánh Nhã rời đi.
Oánh Nhã nhún người hành lễ sau liền đi rồi.
“Gần đến cuối năm, thần thϊếp tới đưa năm lễ, mong rằng Thái Hậu không cần ghét bỏ.”
Kính Nhân Thái Hậu cười nở hoa: “Chung Ly phu nhân khách khí.”
Chung Ly phu nhân cùng Kính Nhân Thái Hậu hàn huyên hơn nửa canh giờ mới cáo từ, lúc gần đi nói: “Đúng rồi, con thứ của thần thϊếp ở Việt Thành quản lý việc buôn bán gởi thư, có nhắc tới, sủng thϊếp của Thần Vương thế tử Ninh cô nương hồi Việt Thành ăn tết, càng kỳ quái chính là, cư nhiên có lời đồn đãi nàng đang được làm mai.”
Kính Nhân Thái Hậu nhăn mày: “Việc này là thật sự?”
“Hình như là thật sự.” Chung Ly phu nhân nói, “Tuy rằng không phải mỗi người đều biết, nhưng con thứ của thần thϊếp vừa lúc biết được việc này. Nói là Ninh cô nương bị đuổi ra Thần Vương phủ, Ninh gia đang thu xếp bà mối làm mai, muốn đem nàng gả đi ra ngoài. Nhưng danh tiết của nàng đã hủy, nàng mỹ mạo như thiên tiên, không biết sẽ tiện nghi cái dưa vẹo táo nứt nào.”
Nói xong, âm thầm lắc đầu, đi rồi.
Kính Nhân Thái Hậu, vẻ mặt cổ quái, nhìn Thu ma ma: “Ngươi nói có phải thật sự hay không?”
“Nương nương, không bằng phái người tìm hiểu một chút.”
Kính Nhân Thái Hậu gật đầu, “Bất luận là thật hay giả, trước ngăn chặn Trạc Nhi, đừng cho hắn do thám biết được việc ở Việt Thành.”
Cái tiểu thương nữ khiến người khó chịu kia, nếu không cần bà ra tay đối phó là tốt nhất, nếu không lúc bà ra tay, bị Tống Trạc biết, làm hại bà cháu ly tâm.
Tuy rằng khoảng cách giữa Việt Thành và Thượng Kinh ra roi thúc ngựa cũng mất hơn mười ngày, nhưng còn có bồ câu đưa thư đâu! Cho nên bà cần tìm việc cho Tống Trạc, làm hắn bận đến không rảnh bận tâm việc ở Việt Thành mới được.
*****
Trình Ngọc Hoa cùng Tĩnh Quốc Công phu nhân đi chùa Phổ Tuệ, phương trượng của chùa Phổ Tuệ nhìn bát tự của Trình Ngọc Hoa và Tống Trạc xong liền lắc đầu: “Thí chủ, hai người các ngươi nơi chốn tương khắc, tội gì một hai phải kết hợp đâu?”
Khuôn mặt của Trình Ngọc Hoa trắng bệch, ngầm cắn răng.
Nàng mới không tin! Thiên hạ có sự tình trùng hợp như vậy! Cố tình là nàng thích hắn, chỉ muốn gả hắn, nhưng lại là mệnh cách tương khắc! Lại còn có nơi chốn đều khắc!
“Nhưng có phương pháp hóa giải?” Tĩnh Quốc Công phu nhân cầu xin.
“Có.”
Trình Ngọc Hoa cùng Tĩnh Quốc Công phu nhân đều là hai mắt sáng ngời: “Xin hỏi là phương pháp gì!”
“Thắp đèn sửa mệnh!”
Khuôn mặt của Trình Ngọc Hoa trắng bệch, xụi lơ trên mặt đất, lại là đèn sửa mệnh!
“Trừ bỏ đèn sửa mệnh ……” Tĩnh Quốc Công phu nhân lôi kéo áo cà sa của phương trượng chùa Phổ Tuệ.
“Không còn cách nào khác.”
“Đèn sửa mệnh có thể thắp bao nhiêu lần?” Nếu có thể sửa, lại thắp ba năm cũng không sao!
“Chỉ có thể thắp một lần.” Phương trượng Phổ Tuệ lắc lắc đầu, “Thời cơ sửa mệnh của vị nữ thí chủ này đã qua.”
“Nếu như không thay đổi mệnh, mà thành thân thì……”
“Trước khi kết hôn liền xuất hiện huyết quang, bái đường xong chết bất đắc kỳ tử.”
Trình Ngọc Hoa chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, suýt nữa ngất xỉu đi. Tĩnh Quốc Công phu nhân vẫn là chưa từ bỏ ý định: “Thật sự không có giải pháp sao? Chỉ cần có thể giải, bao nhiêu tiền đều có thể.”
Ánh mắt phương trượng Phổ Tuệ chợt lóe: “Không có cách giải, nhưng…… có thể áp xuống.”
“Áp như thế nào?” Tĩnh Quốc Công phu nhân giống như bắt được một cây rơm rạ cứu mạng.
Phương trượng Phổ Tuệ híp híp mắt, cúi người ở bên tai Tĩnh Quốc Công phu nhân nói: “Dùng mai rùa khắc lên sinh thần bát tự của hai bên, mỗi năm ngâm trong máu tươi của một người đồng tử sáu tuổi, cung phụng ở trước mặt Thấp Bà bảy bảy bốn mươi chín ngày, sẽ bảo đảm một năm vô lự.”
Đó chính là mỗi năm phải gϊếŧ một người nam đồng? Tĩnh Quốc Công phu nhân trước mắt tối sầm, ngã vào trên người Trình Ngọc Hoa. Trình Ngọc Hoa vội vàng đỡ nàng: “Tổ mẫu! Tổ mẫu, ngài làm sao vậy? Phương trượng, ngài đến tột cùng tổ mẫu của ta nói mê sảng gì đó?”
Phương trượng Phổ Tuệ lắc lắc đầu, xoay người rời đi.
Tĩnh Quốc Công phu nhân giãy giụa đứng dậy, vẫy vẫy tay với Trình Ngọc Hoa:
“Phương trượng…… Nếu như chiếu theo phương pháp của ngài, thật sự có thể áp xuống sao? Áp xong còn có nỗi lo về sau hay không?”
“Tất nhiên có thể áp xuống, áp được liền sẽ không tương khắc, lại còn có có thể tương hợp tương thuận.”
“Tổ mẫu, đến tột cùng là cái phương pháp gì?” Trình Ngọc Hoa vội la lên.
“Ngươi đừng động.” Tĩnh Quốc Công phu nhân nắm tay Trình Ngọc Hoa, vui mừng mà cười: “Chỉ cần có phương pháp giải quyết là được. Ngươi nha, liền an tâm gả cho Trạc Nhi, trở thành Thần Vương thế tử phi đi!”
Bất quá là mỗi năm một cái đồng tử mà thôi! Tuy rằng thủ pháp có chút tàn nhẫn, nhưng một cái đồng tử dễ đến, cũng có thể không đáng tội, trong nhà hạ nhân có rất nhiều hài tử như vậy, cũng có thể mua trở về, dù sao là nô tài, đánh gϊếŧ lại như thế nào!
Chỉ là ngày hôm sau, khi Tĩnh Quốc Công phu nhân mang theo một cái nam đồng lên núi, phương trượng Phổ Tuệ nhìn thoáng qua liền lắc lắc đầu: “Không thể là tiện mệnh!”
Tĩnh Quốc Công phu nhân chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, may không ngất xỉu đi!
Không thể là tiện mệnh! Vậy ít nhất phải là dân thường! Là bá tánh bình thường đi! Nếu như bị bắt được, kia chính là tội lớn!
Nhưng nghĩ đến hôn sự của Trình Ngọc Hoa, Tĩnh Quốc Công phu nhân liền cắn chặt răng, bá tánh liền bá tánh đi, dù sao Tĩnh Quốc Công phủ bọn họ thế đại, gϊếŧ chết một cái dân thường, chỉ cần làm được ẩn nấp, cũng không tính cái gì.
*****
Ba ngày qua đi, chính là năm mới, Tống Trạc mỗi năm đều có thể cùng một đám anh em bà con, quý tộc công tử chơi đến rất vui vẻ. Nhưng năm nay hắn ngày ngày nghĩ Ninh Khanh, làm gì cũng không thấy hứng thú.
Mùng một đầu năm, Tống Trạc tiến cung chúc tết, uống nhiều hai ly rượu, ở trong cung nghỉ tạm, đang ở bên trong ngủ, một trận làn gió thơm ập vào trước mặt, Tống Trạc bỗng nhiên mở mắt ra, chỉ thấy một người thiếu nữ mặc sa mỏng cơ hồ nửa thân trần dán sát vào hắn.
Tống Trạc theo bản năng dùng một chân đem người đá văng ra, thiếu nữ kia hét lên một tiếng liền phun ra một búng máu tươi.
“Từ đâu ra da^ʍ phụ?” Tống Trạc chán ghét nói.
Thiếu nữ kia nuốt xuống một búng máu, ngẩng đầu kêu lên: “Nô tỳ là Thái Hậu nương nương…… an bài tới thị hầu thế tử……”
“Cút đi, không cần ngươi hầu hạ!” Tống Trạc lạnh lùng nói.
Cung nữ kia che lại ngực đau đớn, nghiêng ngả lảo đảo chạy đi ra ngoài. Tống Trạc ngã ngồi ở trên giường, mệt mỏi xoa ấn đường.
Không đến mười lăm phút, Kính Nhân Thái Hậu liền tới rồi: “Trạc Nhi, ai gia an bài mỹ nhân chẳng lẽ không hợp tâm ý ngươi sao?”
“Tôn nhi tạ hoàng tổ mẫu ân điển, nhưng chuyện phòng the tôn nhi đều có an bài.”
Kính Nhân Thái Hậu nhíu nhíu mày: “Ai gia nghe nói, ngươi muốn sau khi tiểu thương nữ kia se mặt mới lại cho nữ tử khác se mặt, phải không?”
Kính Nhân Thái Hậu nguyên bản là không tin, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy, lại bắt đầu cảm thấy Tống Trạc đối với tiểu thương nữ kia quá để bụng, có thể hay không là……
“Hoàng tổ mẫu suy nghĩ nhiều.” Tống Trạc vội vàng nói: “Sang năm chính là đại hôn của tôn nhi, lập thϊếp nâng di nương cần gì nóng lòng nhất thời, muốn thật nâng cũng chờ đại hôn xong lại nâng. Đến nỗi người hầu hạ, tự nhiên là có.”
Kính Nhân Thái Hậu nghe vậy vui mừng mà cười: “Không sai, chờ ngươi đại hôn xong lại nâng di nương cũng là đối với Ngọc Hoa một phần yêu thương.”
Hắn nếu nói có người hầu hạ, vậy hẳn là có, bà cảm thấy nam nhân đều là nhịn không được. Đừng nói tiên hoàng, chính là Thần Vương, chỉ cần Tống Trạc giống Thần Vương một phân, cũng là cái phong lưu!
“Chỉ là mỹ nhân vừa rồi …… Ai gia nếu đưa ngươi, ngươi để cho nàng hầu hạ, trước không nâng danh phận cũng được.”
Tống Trạc nhăn mày: “Tôn nhi không thích loại không biết xấu hổ không liêm sỉ này.”
Kính Nhân Thái Hậu cương một chút, tôn tử của bà thật đúng là kén ăn! Chẳng lẽ hắn thích loại phụ nữ có vẻ ngoài đàng hoàng? Bà chưa thấy qua Ninh Khanh, nếu như gặp qua tuyệt đối sẽ không cho rằng Tống Trạc thích phụ nữ có vẻ ngoài đàng hoàng! Bởi vì Ninh Khanh cùng vẻ ngoài đàng hoàng hoàn toàn không liên quan!
“Hoàng tổ mẫu, ngài không cần lại nhét người cho tôn nhi. Nếu như bên người ngài có người tốt, tôn nhi cũng coi trọng, sẽ tự nói với ngài. Đến lúc đó hoàng tổ mẫu đừng luyến tiếc mới được.”
Kính Nhân Thái Hậu bị chọc cười, “Được rồi.”
Kính Nhân Thái Hậu đi rồi, Tống Trạc liền nằm ngửa trên giường.
Có khi chính hắn cũng không biết chính mình muốn là cái gì, hắn là nam tử bình thường, đặc biệt là hắn còn thủ thân mười tám năm, có nhu cầu sinh lý mãnh liệt …… ừm, ít nhất hắn mỗi đêm đều nghĩ Ninh Khanh…… nghĩ đến cả người nóng bỏng, trằn trọc.
Hắn nỗ lực làm chính mình không cần tưởng, nhưng không nghĩ liền không thích hợp, giống như trứ ma trúng độc, không khống chế được.
Hắn cũng có nghĩ tới tìm nữ nhân khác giải quyết, đặc biệt là lúc Ninh Khanh gần đi nói lời như vậy, khơi dậy ngạo khí trong lòng hắn, Tống Trạc hắn, cũng không phải không có Ninh Khanh nàng thì không thể.
Nhưng khi nhìn đến nữ nhân khác liền khó chịu, càng đừng nói đến chuyện lăn giường.
Loại trạng huống này nhiều, hắn cũng liền không rối rắm, nếu khó chịu liền bỏ qua, không cần làm chính mình khó chịu.
*****
Vừa rồi khi Tống Trạc trở về nghỉ tạm, Trình Ngọc Hoa đang ở bên người Kính Nhân Thái Hậu, cũng biết được chuyện Tống Trạc đuổi mỹ nhân kia đi.
Kính Nhân Thái Hậu lôi kéo tay nàng nói: “Trạc Nhi nói trước khi thành thân không nâng thϊếp thất di nương, xem ra hắn thật ngưỡng mộ ngươi.”
Trình Ngọc Hoa mày nhảy nhảy, ngưỡng mộ nàng? Nàng lại cảm thấy…… Không phải bởi vì nàng! Mà là cái tiểu thương nữ kia!
Trình Ngọc Hoa yêu Tống Trạc sâu nặng, cho nên chú ý nhất cử nhất động của Tống Trạc, trực giác của nữ nhân đều thực chuẩn, nàng cảm giác Tống Trạc yêu Ninh Khanh! Hơn nữa vẫn là cái loại sâu không thể rút này!
Đến tột cùng dùng cái phương pháp gì mới có thể đem tiểu thương nữ kia từ trong lòng hắn nhổ ra?