Chương 71: Lại không nghe lời liền ném

Duyệt Hòa quận chúa từ Đan Hà Viện một đường đi vào chỗ ở của Tôn trắc phi, Tôn trắc phi đang tra soát sổ sách.

Duyệt Hòa quận chúa ngồi xuống đối diện nàng: “Hiện tại toàn bộ vương phủ đều đang truyền Tuyết Nghiên muốn độc hại biểu muội, nên bị đuổi.”

“Chính nàng ta không có đầu óc, không đuổi nàng ta còn đuổi ai?” Tôn trắc phi nói, lại dừng một chút: “Chỉ sợ nổi bật quá thịnh, không phải chuyện tốt a!”

Vừa mới nói xong, Phương ma ma liền đi đến: “Trắc phi, Tĩnh Quốc Công phủ tới hạ thiệp, nói là nhị phòng Ngũ công tử mở tiệc rượu mừng đầy tháng cho con vợ cả tại năm ngày sau.”

Tôn trắc phi nhíu mày: “Tĩnh Quốc Công phủ năm trước mới có tang, không phải đóng cửa tránh khách sao? Lúc trước sinh hạ con vợ cả liền nói không làm, như thế nào đột nhiên thay đổi chủ ý?”

“Là thế này.” Phương ma ma nói: “Tức phụ đưa thiệp nói. Ban đầu chính là huynh đệ của Tĩnh Quốc Công, tuy rằng không phân phủ, nhưng đồ vật hai viện cũng xem như phân gia. Ngũ công tử là dòng chính của Tĩnh Quốc Công, cùng tam thái gia đã mất cách hai đời, nguyên bản chỉ thủ ba tháng hiếu là được. Nhưng Tĩnh Quốc Công niệm tình nghĩa huynh đệ đồng bào mới làm chính mình một mạch thủ gần một năm hiếu, con vợ cả của Ngũ công tử là tôn tử đầu tiên của nhị phòng bọn họ, cho nên quyết định trừ phục trước một tháng, làm tiệc rượu trăng tròn. Nhưng là không làm lớn, chỉ mời thân cận hai nhà ngồi cùng nhau ăn bữa cơm.”

“Nếu không lớn làm, kêu thế tử chính mình đi ngồi là được.”

“Tức phụ đưa thiệp nói, mời trắc phi cùng các cô nương đều đến chơi.”

Vốn dĩ quyết định thủ một năm hiếu, hiện tại lâm thời lại sửa lại. Tôn trắc phi nhíu mày, Tĩnh Quốc Công phủ đến tột cùng muốn làm gì? “Ngươi kêu người đi truyền lời cho thế tử.”

Tống Trạc nhận được thiệp, chỉ nhàn nhạt trở về câu: “Đã biết.”

*****

Tại Mộng Trúc Cư, Sơ Nhụy từ bên ngoài tiến vào: “Nghe nói qua mấy ngày quận chúa các nàng đều đi tham gia tiệc trăng tròn. Không biết chúng ta có thể đi hay không?”

“Tiệc trăng tròn nhà ai?” Ninh Khanh đang cho Tuyết Hoa Cao ăn.

“Hình như là Tĩnh Quốc Công phủ.”

Động tác trong tay Ninh Khanh khựng lại, Tĩnh Quốc Công phủ, là nhà ngoại của biểu ca. Hình như nghe nói năm trước có việc tang lễ, vẫn luôn đóng cửa tránh khách.

“Chúng ta không đi đi.” Ninh Khanh nói. Tĩnh Quốc Công phủ là nhà ngoại nguyên phối, nàng là người của nhà ngoại vợ kế, chạy tới như vậy hẳn là sẽ thực xấu hổ. Lại nói, biểu ca cũng không thích nàng ra cửa.

“Oánh Nhã cô nương tới.” Tuệ Bình vén mành lên.

Ninh Khanh ngẩng đầu, chỉ thấy Oánh Nhã mỉm cười đi đến: “Gặp qua biểu cô nương.”

Ninh Khanh ôm Tuyết Hoa Cao, chỉ ngó nàng liếc mắt một cái: “Ngươi là tới cầu tình cho Tuyết Nghiên?”

Trước kia trừ phi Tống Trạc phân phó, Oánh Nhã cùng Tuyết Nghiên đều sẽ không tới Mộng Trúc Cư. Không có việc gì không đăng tam bảo điện, Tuyết Nghiên mới bị đuổi đi, Oánh Nhã không tới cầu tình còn tới làm gì?

Khuôn mặt Oánh Nhã cứng đờ, lại nghĩ vốn là nàng có mục đích, cũng không quanh co lòng vòng: “Nô tỳ xác thật là tới vì Tuyết Nghiên cầu tình, hy vọng cô nương đại nhân đại lượng tha nàng một lần, làm nàng hồi phủ đi.”

“A, ngươi thật là hảo kì quái, đuổi nàng đi là biểu ca, ngươi muốn cho nàng trở về, đi cầu biểu ca mới đúng.” Ninh Khanh thanh âm giòn giòn nói.

“Điện hạ tình tính quạnh quẽ, nô tỳ thấp cổ bé họng, thế tử tất sẽ không nghe. Nhưng thế tử sủng cô nương nhất, nếu là với tới, cô nương cho dù muốn ngôi sao trên trời, thế tử chắc chắn vì cô nương hái xuống. Trong cảm nhận của thế tử, địa vị của cô nương tự nhiên không phải người khác có thể so.” Oánh Nhã lại khen lại tán, liều mạng mà cấp Ninh Khanh mang mũ cao, sau đó lại đe dọa: “Lại nói, hôm nay đi cái Tuyết Nghiên, ngày mai liền tới cái Băng Nghiên Thủy Nghiên, dù sao cũng phải có người tới. Cô nương sao không tìm cái quen thuộc ở chung. Cô nương giúp Tuyết Nghiên, Tuyết Nghiên tất nhớ đại ân của cô nương.”

Ninh Khanh lạnh lùng nói: “Ngươi đi đi, ta sẽ không giúp.”

Bất luận Tuyết Nghiên vẫn là Oánh Nhã, đều là tình địch của nàng, có thể thiếu một cái là một cái. Nàng làm sao có thể chính mình cấp chính mình ngột ngạt đi giúp Tuyết Nghiên.

Oánh Nhã chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, không biết vì sao có một loại cảm giác môi hở răng lạnh, trong lòng dâng lên nồng đậm không cam lòng.

Dựa vào cái gì, nàng ta bất quá là một cái tiểu thương nữ, dựa vào cái gì dẫm đến trên đầu quan gia nữ tử các nàng? Nàng đều buông tôn nghiêm cầu nàng ta, nàng ta còn lấy một loại thái độ cao cao tại thượng giống như tống cổ nô tỳ mà tống cổ các nàng!

Oánh Nhã cực lực khắc chế chính mình, nhưng ủy khuất cùng không cam lòng lại như rít gào mà ra như hồng thủy trong lòng, thổi quét lý trí của nàng ta. Nhưng nàng ta rốt cuộc khắc chế trụ, chỉ cười cười: “Nếu biểu cô nương không giúp, vậy nô tỳ liền không cần phải nhiều lời nữa, cáo từ.”

Nàng ta hành lễ, vừa mới chuyển thân, lại quay đầu lại, lộ ra một tia ý vị thâm trường cười nói: “Đúng rồi, Ngọc Hoa quận chúa của Tĩnh Quốc Công phủ sắp về tới, đó là biểu muội ruột thịt của điện hạ. Năm nay mười sáu tuổi, lần này trở về lập tức liền phải nghị thân. Thái Hậu nương nương rất thích nàng.”

Nói xong liền xoay người rời đi.

Vẻ mặt Ninh Khanh dại ra, tay ôm Tuyết Hoa Cao nắm thật chặt, chỉ cảm thấy bàn tay đau xót, Tuyết Hoa Cao cư nhiên cắn nàng, Ninh Khanh đau kêu một tiếng, buông lỏng tay, Tuyết Hoa Cao liền nhảy ra.

“Cô nương, người làm sao vậy?” Tuệ Bình đi vào hỏi.

“Không có việc gì.” Tay lại đang chảy máu.

“Cô nương như thế nào lại bị thương?” Tuệ Bình xem tay Ninh Khanh, đại kinh thất sắc, “Sơ Nhụy, Đồng Nhi, mau lấy dược tới! Đồ đáng chết, dưỡng lâu như vậy đều không thân, đến chủ nhân cũng cắn!”

Ninh Khanh cũng không kêu lên đau đớn, chỉ rớt nước mắt.

Tĩnh Quốc Công phủ? Ngọc Hoa quận chúa? Biểu muội ruột thịt? Mười sáu tuổi, trở về nghị thân, còn rất được Thái Hậu yêu thích! Biểu ca cũng vừa qua khỏi sinh nhật……

Oánh Nhã tươi cười quá mức quỷ dị cổ quái, Ninh Khanh không thể không đa nghi hiểu sai.

Chờ Đồng Nhi, Vũ Tình cùng Sơ Nhụy đi ra ngoài, Ninh Khanh mới lôi kéo Tuệ Bình hỏi: “Tuệ Bình, biểu ca có phải có cái biểu muội ruột thịt kêu Ngọc Hoa quận chúa hay không?”

“Đúng.” Tuệ Bình gật đầu. “Cô nương vì sao hỏi tới nàng?”

“Đột nhiên nghe nói…… Có chút tò mò.”

“Nói tới Ngọc Hoa quận chúa này, chính là cái nhân vật a!” Tuệ Bình nói: “Ngọc Hoa quận chúa là đích trưởng nữ của Thế Tử quá cố của Tĩnh Quốc Công.”

“Thế tử quá cố? Hiện tại thế tử quốc công là ai?”

“Là thân huynh trưởng của Ngọc Hoa quận chúa. Lão quốc công có ba người con vợ cả, Thế Tử trước chết sớm, lão quốc công không có truyền lập hai người con vợ cả khác, ngược lại lập đích trưởng tôn làm thế tử. Ngọc Hoa quận chúa thiên tư thông tuệ, xinh đẹp như hoa. Để cho người kinh diễm chính là nàng biết văn biết võ. Mười hai tuổi thơ quan kinh hoa, mười ba tuổi một thanh cầu vồng kiếm đem Thiên Thủy quốc công chúa - dùng võ lập quốc - quét hạ lôi đài, hung hăng hạ mặt mũi của Thiên Thủy quốc, cũng bởi vậy, nàng được phong hào quận chúa.”

Tâm Ninh Khanh giống như bị nắm đến khó chịu: “Nàng…… Liền không có khuyết điểm sao?”

“Có.” Tuệ Bình nói: “Trước kia hình như nghe nói nàng mệnh cách không tốt, khắc phu!”

Khắc phu? Ninh Khanh nghe vậy hung hăng nhẹ nhàng thở ra. Cổ nhân nhất tin mệnh, hơn nữa nghe nói Thái Hậu nương nương nhất mê tín, nếu là nàng ta khắc phu, liền không có khả năng gả cho biểu ca.

“Bất quá cũng có nói, đây chỉ là đồn đãi không đúng.” Tuệ Bình nói, “Ba năm trước đây, nàng đột nhiên bệnh nặng, ly kinh đi dưỡng bệnh.”

Ninh Khanh một bên lo âu, một bên lại an ủi chính mình, có thể là chính mình suy nghĩ nhiều, biểu ca chưa chắc liền thật sự cùng Ngọc Hoa quận chúa này có cái gì.

Cho đến buổi tối, Tống Trạc tới ăn cơm. Tống Trạc nắm tay nàng xem: “Đây là làm sao vậy?”

“Tuyết Hoa Cao cắn.” Sơ Nhụy nói.

Tống Trạc lạnh lùng quét Tuyết Hoa Cao liếc mắt một cái, Ninh Khanh lập tức lôi kéo hắn nói: “Huynh không cần đánh gϊếŧ nó, ta thích nó.”

“Nó cắn muội, muội cũng thích nó?” Tống Trạc nhíu mày.

Huynh cũng cắn ta, ta cũng thích Huynh nha, làm sao bây giờ? Ninh Khanh bĩu môi tự mình bới bới cơm trắng. Nghĩ nghĩ liền nói: “Bỏ đói ba ngày, lại không nghe lời liền ném.”