Chương 70: Một chút cũng không lo lắng

Tống Trạc lập tức sai người chuẩn bị một chiếc xe ngựa, đưa Tuyết Nghiên vào cung.

“Nương nương, Tuyết Nghiên cô nương cùng Dung Song cô nương tới.” Thu ma ma nói.

“Tuyết Nghiên tới. Dung Song? Dung Song nào? A…… Nguyên lai là nàng nha!” Kính Nhân Thái Hậu suy nghĩ một hồi liền nhớ ra.

Dung Song là đại nha hoàn đứng đầu trong đám người hầu đông đảo bên cạnh Tống Trạc, trước kia đều là nàng ta tiến cung truyền lời cho Kính Nhân Thái Hậu. Nhưng từ ba năm trước đây sau khi Kính Nhân Thái Hậu đem Tuyết Nghiên Oánh Nhã ban cho Tống Trạc, có chuyện gì đều là Tuyết Nghiên cùng Oánh Nhã tới truyền lời. Cho nên Kính Nhân Thái Hậu đều sắp có chút nhớ không nổi Dung Song.

Dung Song lớn lên có một gương mặt tròn thảo hỉ, thanh thanh tú tú, khóe miệng luôn cười, là nữ hài khiến người nhìn liền thoải mái.

“Nô tỳ gặp qua Thái Hậu nương nương.” Dung Song lấy động tác tiêu chuẩn mà hành lễ: “Là thế này, điện hạ sai nô tỳ tiến cung là vì đem Tuyết Nghiên cô nương đuổi về tới.”

Sau đó liền đem sự tình tiền căn hậu quả nói một lần. Tuyết Nghiên quỳ gối một bên sốt ruột, lại không dám nói chen vào.

“Điện hạ nói, tuy rằng việc Phương Châu không có chứng cứ, nhưng rốt cuộc là Tuyết Nghiên cô nương tác động. Sự bất quá tam, Thần Vương phủ thật sự dung không được nàng. Nàng là người của nương nương, thế tử không dám quản giáo, liền đem nàng đuổi về.”

Chỉ thấy Kính Nhân Thái Hậu cười cười: “Ai gia đã biết, ngươi trở về trấn an thế tử, nếu hắn không thích, dung không được, liền đuổi về đây đi.”

“Tạ Thái Hậu nương nương.” Dung Song hành lễ liền cáo lui.

Dung Song vừa đi, sắc mặt Thái Hậu liền biến đổi, hung hăng trừng mắt nhìn Tuyết Nghiên đang cúi đầu.

“Thái Hậu, oan uổng nha, nô tỳ……” Tuyết Nghiên khóc đến thê thê thảm thảm.

“Ngươi còn không thừa nhận?” Thái Hậu cười lạnh.

Bà lăn lộn trong hậu cung mấy chục năm, cái dạng tính kế gì việc xấu xa gì mà chưa thấy qua, vừa nghe việc Phương Châu hạ dược, liền biết là Tuyết Nghiên hướng dẫn! Trên đời nào có nhiều trùng hợp như vậy! Tuyết Nghiên muốn khóc muốn oán giận, ở trong phòng làm gì không oán giận cho đủ! Cố tình đêm hôm khuya khoắt chạy đến nơi hẻo lánh kia oán giận làm người nghe thấy! Này không phải tính kế tốt thì là cái gì?

“Đúng, là nô tỳ làm.” Tuyết Nghiên biết chống chế không được, đành phải thừa nhận, khóc lóc kể lể lên: “Từ đầu năm, sau khi biểu cô nương tới, thế tử liền chuyên sủng biểu cô nương, có cái gì tốt cũng hận không thể đều dọn tiến Mộng Trúc Cư. Nô tỳ ở vương phủ làm hạ nhân, không thể so biểu cô nương là chủ tử, không dám oán giận. Nhưng điện hạ sinh nhật xong, cư nhiên nói trước khi biểu cô nương se mặt chúng ta đều an phận chút! Nô tỳ mới nhất thời hồ đồ…… Cầu Thái Hậu nương nương làm chủ cho nô tỳ a!”

Nói xong liền khóc không thành tiếng.

Tuyết Nghiên liều mạng mà mách lẻo với Kính Nhân Thái Hậu, nhưng sắc mặt của Kính Nhân Thái Hậu lại trầm xuống, hét lớn một tiếng: “Làm càn! Ngươi là thứ gì? Bất quá là một cái thϊếp! Một cái hạ nhân! Chẳng lẽ thế tử muốn sủng ái ai còn cần ngươi đồng ý? Ngươi đã cảm thấy ủy khuất, lúc trước liền cho người ta làm chính thê nha! Ngươi nếu lựa chọn thấy người sang bắt quàng làm họ làm thϊếp cho người quyền quý, cho dù quỳ cũng phải chịu! Hậu viện tranh sủng, ngươi tranh không bằng người ta, là chính ngươi không có bản lĩnh!”

“Kêu ai gia làm chủ? Ngươi muốn ai gia cho ngươi làm chủ như thế nào? Chỉ vì ngươi là người ai gia ban cho, liền đem thế tử gọi tới, buộc hắn đem cái biểu cô nương kia đuổi đi? Dùng thân phận trưởng bối, thân phận Thái Hậu buộc hắn lại tiếp thu ngươi?”

Tuyết Nghiên súc thân mình quỳ gối trước mặt Thái Hậu, không dám lên tiếng, nàng xác thật là có ý tưởng này……

Thái Hậu lạnh lùng cười nói: “Ngươi cũng không lấy cái gương soi một chút xem mình là thứ gì? Chỉ bởi vì ngươi, cũng xứng làm hại ai gia cùng Trạc Nhi ly tâm?”

Khuôn mặt Tuyết Nghiên trắng bệch, cả người xụi lơ trên mặt đất.

“Người tới, Vạn Tuyết Nghiên dĩ hạ phạm thượng, vả miệng ba mươi, tước đi quan chức, vĩnh thế không được vào cung!”

Tuyết Nghiên đã sớm ngây người, liền giãy giụa cũng không dám tránh, trực tiếp bị người kéo đi xuống.

“Trước kia nhìn có vài phần thông minh, hiện tại mới biết được là cái ngu xuẩn!” Kính Nhân Thái Hậu tức giận hừ một tiếng.

“Đúng vậy.” Thu ma ma biết rõ hạ hỏa một người không phải khuyên đối phương bớt giận, mà là liều mạng phụ họa!

“Thϊếp, là cái gì? Bất quá là đồ chơi của nam nhân! Ai gia đem nàng ban cho Trạc Nhi, là vì để nàng hầu hạ Trạc Nhi cho tốt, nàng nếu làm không tốt, liền đem vị trí giao cho người có bản lĩnh ngồi! Nàng khen ngược, chính mình không bản lĩnh còn oán người ta được sủng ái! Đúng rồi, cái biểu cô nương kia là như thế nào?”

Đã sớm ở nửa năm trước Kính Nhân Thái Hậu liền biết Thần Vương Phi mang theo chất nữ nhà mẹ đẻ trở về, Kính Nhân Thái Hậu luôn nhìn Thần Vương Phi không vừa mắt, vừa thấy nàng mang đến cái chất nữ, liền biết có ý định làm thϊếp cho tôn tử của bà!

Kính Nhân Thái Hậu lúc ấy liền nổi giận, Ninh thị lúc trước cũng bởi vì may mắn mới có thể làm con dâu của bà! Bà tuy rằng nghe Viễn Chân đại sư nói, cảm thấy Ninh thị có thể mang đến chỗ tốt cho tôn tử của mình, nhưng lại cực nhìn không được Ninh thị! Mặt sưng mày xỉa, xem như thế nào đều không vừa mắt!

Ninh thị này may mắn được làm Vương phi, cư nhiên còn không an phận, còn dám đem chất nữ đê tiện của mình mang vào phủ, ý đồ đưa cho tôn nhi của bà. Kỳ thật, bà không ngại Tống Trạc có bao nhiêu thϊếp, ngược lại càng nhiều càng tốt, nhưng Ninh thị, nàng còn chưa đủ tư cách nhét người cho Tống Trạc!

Sau lại bà giận dữ, liền tống cổ Ninh thị đến trong chùa cầu phúc. Cái tiểu thương nữ kia, lấy đầu óc của Tôn thị hẳn là sẽ biết ý mà đóng gói đưa trở về. Ai biết tiểu thương nữ kia cư nhiên lưu lại! Nghe Oánh Nhã nói còn rất được sủng ái.

Kính Nhân Thái Hậu mặc dù có chút khó chịu, nhưng nghĩ đến tôn tử luôn lạnh nhạt lại đối với một cái nữ tử có nhiệt tình —— trước kia bà thấy Tống Trạc từ trước đến nay đối với nữ nhân luôn là không có mấy hứng thú, bà vẫn sợ Tống Trạc nghẹn quá thành bệnh. Cho nên biết được Tống Trạc chủ động lưu lại người, bà cũng liền không khó chịu.

“Nương nương, nô tỳ ở nửa năm trước khi cấp Vương phi truyền lời có gặp qua biểu cô nương một lần.” Thu ma ma nói: “Quả thực, nàng kia lớn lên thật là dung mạo tuyệt hảo thế gian khó thấy.”

“Nhìn xem, đã là cái mỹ nhân tuyệt sắc được sủng ái không phải bình thường sao?” Kính Nhân Thái Hậu lại nghĩ tới Tuyết Nghiên, “Chính nàng lớn lên không xinh đẹp bằng người ta, không có thủ đoạn như người ta, còn dám kêu oan.”

“Chính là, nghe cách nói của Tuyết Nghiên, thế tử vì biểu cô nương mà hiện tại còn không có chạm qua nữ nhân?” Thu ma ma kinh ngạc nhìn Kính Nhân Thái Hậu.

“Ai gia không tin.” Kính Nhân Thái Hậu lắc lắc đầu, “Nam nhân háo sắc, ai gia còn không biết? Đừng nói là hoàng thân quốc thích hậu duệ quý tộc, chính là hán tử hương dã nghèo hèn còn tưởng nạp phòng thϊếp thất đâu! Không nói tiên hoàng, liền nói cha của Trạc Nhi, thật là một cái phong lưu! Có cha như vậy, Trạc Nhi chỉ cần giống hắn một phân liền không có khả năng nhẫn được.”

“Vậy vì cái gì không nâng Tuyết Nghiên cùng Oánh Nhã……”

“Hắn nếu sủng, tự nhiên là vì thảo nàng niềm vui. Trong phòng không nữ nhân, không đại biểu bên ngoài không có! Trừ phi hắn, mười tám năm nghẹn quá thành bệnh……”

Nói đến đây Kính Nhân Thái Hậu mặt cứng đờ, “Sẽ không thật nghẹn thành bệnh đi?”

“Sẽ không!” Thu ma ma vội vàng an ủi: “Viễn Chân đại sư là người nào a, như thế nào hồ đồ đến hại thế tử! Cho nên nhất định không có việc gì.”

“Đúng.” Kính Nhân Thái Hậu đối với Viễn Chân đại sư tín nhiệm đến trình độ não tàn, năm đó bởi vì Viễn Chân đại sư một câu đề điểm, bà mới có may mắn lên làm thái tử phi, lại đi bước một lên làm Hoàng Hậu rồi Thái Hậu! Cho nên bà tin tưởng vững chắc Viễn Chân đại sư không có khả năng sẽ hại Tống Trạc!

“Bất quá, thế tử điện hạ có thể hay không đối với Ninh biểu cô nương quá mức để bụng chút?”

“Nam nhân nào không yêu mỹ nhân. Chờ hắn sủng một đoạn thời gian, mới mẻ qua đi, liền sẽ ném xuống.” Kính Nhân Thái Hậu lại nghĩ tới phi tử nào đó nhảy nhót đến nhất hoan, tiên hoàng năm đó còn không phải là chuyên phòng chi sủng sao? Kết quả đâu? Tân mỹ nhân tiến cung, liền chết thẳng cẳng! Cho nên bà một chút cũng không lo lắng Tống Trạc.