Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Kiều Nữ Thương Hộ Không Làm Thiếp

Chương 62: Đóng gói về quê

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trở lại Thần Vương phủ, trời bắt đầu tối.

Ngày hôm sau, Tôn trắc phi lập tức sai người thu thập hành trang cho mấy người Ninh Diệu hồi Việt Thành, đối ngoại chỉ nói nương của Ninh Tố Ninh Xảo, Điền thị nhiễm bệnh muốn các nàng trở về hầu bệnh, hai người đều đi rồi, một mình Ninh Diệu không tiện lưu lại, nên cùng nhau trở về.

Ninh Diệu bị một cái chung trà của Tống Trạc ném rớt ba cái răng hàm! Thật vất vả mới ngừng chảy máu, toàn bộ miệng lại vừa sưng vừa đau. Nàng ta ngồi ở một bên trừng hai mắt, ngơ ngẩn, giống như đến bây giờ còn không có phục hồi tinh thần!

Rốt cuộc sống đến mười bốn tuổi, nàng ta ở Ninh gia vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, mỗi người đều cưng chiều nàng ta, nàng ta tựa như công chúa trong nhà, ngay cả việc hôn nhân cũng là tốt nhất trong các tỷ muội, nàng ta cũng vẫn luôn cho rằng chính mình là tốt nhất, nói trắng ra, nàng ta là ếch ngồi đáy giếng, một cái chung trà kia của Tống Trạc, hơn hai mươi mạng người, không thể nói không đả kích!

Ninh Tố Ninh Xảo ở một bên lẩm nhẩm nửa ngày, ngó ngó Ninh Diệu, liền chạy tới phòng ngủ của Ninh Khanh.

Ninh Khanh đang cho Tuyết Hoa Cao ăn, Ninh Tố Ninh Xảo đi tới kéo ống tay áo của Ninh Khanh: “Ngũ tỷ tỷ, ngươi không cần đuổi chúng ta đi.”

Ninh Khanh nói: “Tứ tỷ tỷ đã đi trở về, các ngươi cũng thuận đường về có thể chiếu ứng lẫn nhau, không phải sao? Nếu không đi một người, lưu hai người, thành bộ dáng gì? Phía dưới lại muốn cắn lưỡi căn.”

Ninh Xảo khóc ròng nói: “Ngũ tỷ tỷ, hại ngươi chính là tứ tỷ tỷ, chúng ta cái gì cũng không có làm, đến bây giờ còn không biết chuyện gì đâu.”

Ninh Tố phe phẩy tay Ninh Khanh cầu xin: “Ngũ tỷ tỷ, ngươi cho chúng ta lưu lại đi! Về sau chúng ta nhất định sẽ ngoan ngoãn nghe ngươi.”

Ninh Khanh kiên quyết nói: “Dù sao đều là phải đi, ở lâu thêm một vài ngày cũng không có gì khác nhau, chẳng lẽ các ngươi còn tưởng ở chỗ này cả đời?”

Ninh Tố Ninh Xảo liếc nhau, sau đó không lên tiếng.

Ninh Khanh nhìn bộ dáng các nàng, ngẩn ra một chút, tiếp theo nghĩ tới cái gì, cả người đều phát ngốc! Không dám tin tưởng mà nhìn các nàng. Chẳng lẽ các nàng thật sự tính toán ở chỗ này cả đời?

Các nàng muốn làm gì? Ninh Khanh nhớ tới ngày hôm qua các nàng đều nhìn chằm chằm Tống Trạc, cả người đều không tốt. Hay các nàng thật đúng là muốn lưu lại cùng nàng làm thϊếp của Tống Trạc?

Ninh Khanh lạnh lùng nói: “Các ngươi đi thôi.”

“Ngũ tỷ tỷ!” Ninh Tố Ninh Xảo khẩn trương, “Chúng ta không đi!”

Kiến thức qua sinh hoạt xa xỉ của Ninh Khanh, còn có quyền thế của Tống Trạc ngày hôm qua, sao có thể lại buông tham niệm trong lòng! Nếu như các nàng cũng gả cho Tống Trạc, là có thể sinh hoạt như vậy, là có thể được thế tử điện hạ kim tôn ngọc quý phủng ở lòng bàn tay, ai nguyện ý trở lại cái ổ chó Ninh gia kia!

Ninh Khanh nhịn không được ôm bụng cười ha hả, đột nhiên cầm lên chung trà đặt trên bàn, “phanh” một tiếng ném tới dưới chân các nàng! “Cút!”

“Ngũ tỷ tỷ……” Ninh Tố Ninh Xảo hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Ninh Khanh, chỉ thấy khuôn mặt nhỏ thanh diễm của Ninh Khanh không chút biểu tình, ánh mắt lạnh lùng trừng trừng nhìn các nàng. Các nàng sợ tới mức thân mình run lên, lại vẫn chưa từ bỏ ý định: “Chúng ta thật sự sẽ nghe lời……”

“Không nghe được cô nương kêu các ngươi cút sao?” Sơ Nhụy không thể nhịn được nữa, đột nhiên đẩy các nàng một chút. Tuệ Bình cũng tiến lên: “Các cô nương, mời trở về đi.”

Sơ Nhụy áp các nàng hồi sương phòng, một đường còn không quên châm chọc: “Cũng không nhìn một cái chính mình trông như thế nào, cũng xứng ở Thần Vương phủ chúng ta sao?”

Ninh Tố quả thực muốn xé miệng Sơ Nhụy, Tuệ Bình lại lôi kéo Sơ Nhụy xoay người đi rồi.

Hành trang thực mau liền thu thập tốt, ba tỷ muội thần sắc khác nhau bước lên xe ngựa.

Ninh Tố Ninh Xảo banh khuôn mặt nhỏ, tràn đầy đều là không cam lòng cùng oán giận, các nàng cái gì cũng không có làm, dựa vào cái gì đuổi các nàng đi?

Ninh Diệu mang khăn che mặt, oán độc liếc nhìn Thần Vương phủ càng ngày càng xa, khóe môi gợi lên cười lạnh, Ninh Khanh, hạ tiện phôi, ngươi cứ đắc ý đi! Mặt sau còn có một cái Vạn Tuyết Mai đâu! Người ta vừa ra tay, liền hại ngươi thiếu chút nữa danh tiết tẫn hủy, nếu lại ra tay, mạng nhỏ của ngươi cũng đáp đi vào!

Ai biết, nàng ta còn không có vui vẻ bao lâu, giây tiếp theo liền rớt vào vực sâu sợ hãi!

Xe ngựa ra tới Vinh Xương phố, đột nhiên ngừng lại, bên ngoài một trận ồn ào.

Ninh Tố nhịn không được vén mành nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy phía trước vây quanh một vòng người, chung quanh cũng loạn thất bát tao. Chỉ nghe mã phu hỏi người qua đường: “Phía trước phát sinh chuyện gì vậy?”

“Ngựa nổi điên!” Người qua đường nói: “Ai nha, thật thảm nha!”

“Là nhà ai?”

“Hình như là tiểu thư nhà Vạn Phó Đô Chỉ Huy Sứ, Vạn nhị cô nương!” Người qua đường lắc lắc đầu tỏ vẻ đáng tiếc: “Mới từ cửa hàng bạc đi ra, lên xe ngựa, xa phu không biết sao lại thế này, ăn xong xâu, tay run lên, cư nhiên không cẩn thận đem xâu trúc đâm vào trên người ngựa, ngựa chấn kinh nổi điên, toàn bộ thùng xe đều bị đâm nát, vạn nhị cô nương bị quăng ra ngoài, này hãy còn chưa đủ, xui xẻo chính là thùng xe đoạn rớt một cây then cư nhiên cắm thẳng vào ngực nàng, sợ là không sống được đi!”

Mã phu nghe xong thổn thức, liền vội vàng đánh ngựa đi đường vòng.

Ninh Tố Ninh Xảo nhìn nhau. Ninh Tố: “Ai, Vạn nhị cô nương, có phải là người mà chúng ta gặp được ở dưới chân núi Ngọc Chân Am hay không? Kêu Vạn Tuyết Mai!”

Ninh Xảo: “Hình như là vậy.”

“Thật xui xẻo nha!”

Sắc mặt Ninh Diệu xanh trắng, đổ mồ hôi lạnh, một đôi mắt hoảng sợ trừng lớn, run bần bật rúc ở một góc. Ninh Tố Ninh Xảo có thể không hề phản ứng, nhưng Ninh Diệu không thể! Bởi vì chỉ có nàng biết nội tình!

Là Vạn Tuyết Mai ra tay, mới làm hại Ninh Khanh ngã ngựa mất tích, thiếu chút nữa danh tiết tẫn hủy!

Hiện tại, Vạn Tuyết Mai lại cũng vì ngựa nổi điên, đột tử đầu đường!

Ninh Diệu đánh chết cũng không tin, đó là trùng hợp!

Ninh Diệu phảng phất rớt vào vực sâu vạn trượng, lúc này mới chân chính nhận thức đến, quyền quý, là thứ đáng sợ cỡ nào! Mạng người ở trước mặt bọn họ, hèn hạ như con kiến, nhưng bọn hắn đều yêu quý thanh danh, muốn lấy mạng người ta, còn không làm người khác bắt được một đinh nhược điểm của mình!

Các nàng, là tìm được đường sống trong chỗ chết đi?

Tuyệt vọng cùng không cam lòng mà nhìn về phương hướng Thần Vương phủ, Ninh Diệu thật sâu cảm nhận được, chỉ cần ở dưới cánh chim của nam nhân kia, ai cũng không thể gây thương tổn cho nàng, có thể thương tổn nàng, chỉ có chính hắn.

Mã phu đánh xe một chút cũng không ôn nhu, ra roi thúc ngựa, chỉ mười ngày liền đến Việt Thành!

Ninh lão thái thái nhìn đến ba cái cháu gái mặt mũi bầm dập, trợn mắt há hốc mồm: “Các ngươi làm sao đã trở lại?”

Trừ bỏ thời gian đi đường, các nàng ở Thượng Kinh chỉ sợ mới ngây người không đến nửa tháng! Ấn theo mong muốn của bà, ít nhất muốn ở đến ăn tết mới về!

Phương ma ma đi theo cười lạnh nói: “Này còn không phải bởi vì Ninh Tứ cô nương quá mức quan tâm Ngũ cô nương sao! Ngũ cô nương bị ngã ngựa, trắc phi nương nương của chúng ta rõ ràng đêm đó liền tìm được người cũng an trí thỏa đáng, tứ cô nương cố tình muốn nói ngũ cô nương ở bên ngoài hai ngày hai đêm, chỉ trích trắc phi của chúng ta nói dối, trắc phi của chúng ta làm gì phải nói dối? Ai, chúng ta cũng không phải trách tứ cô nương, bất quá tứ cô nương là quá quan tâm tỷ muội mà thôi. Chúng ta xem như thêm kiến thức!”

Nói xong liền trà cũng không uống, quay người đi rồi.

Ninh lão thái thái sống vài thập niên, còn có cái gì không rõ đâu, vung lên quải trượng hướng tới trên người Ninh Diệu đánh, giận dữ hét: “Làm bậy a! Ngươi cái lòng dạ hiểm độc lạn phổi tiểu tiện nhân, có người bại hoại thanh danh muội muội như vậy sao? Ngươi đừng nói ngươi không biết, ngươi không phải cố ý! Trong các tỷ muội, tự nhận là thanh cao nhất không phải ngươi sao? Tự nhận là thông minh nhất có trí tuệ nhất không phải ngươi sao? Ninh gia chúng ta dù cho là tiểu thương hộ bất nhập lưu, nhưng còn không đến mức ngay cả nữ đức cũng đều không hiểu! Ngươi còn tự xưng là ngoại tôn nữ của cử nhân lão gia đâu! Ngươi có thể không hiểu? Ngươi chính là lòng dạ hiểm độc lạn phổi cố ý hại ngũ nha đầu của ta! Làm bậy a! Ta đánh chết ngươi cái tiểu tiện nhân! Cho ngươi kiêu ngạo này! Cho ngươi giả trang thanh cao này!”

Ninh Diệu bị đánh đến kêu thất thanh, Cố thị và Điền thị ở một bên liều mạng lôi kéo: “Nương, ngài bình tĩnh một chút! Có lẽ là hiểu lầm!”

“Hai các ngươi cũng không tốt đẹp gì!” Lửa giận của Ninh lão thái thái dời đi, giơ quải trượng hướng trên người Cố thị đánh: “Ngươi, cái đại tiện nhân dạy ra nữ nhi thật tốt a! Suốt ngày trừ bỏ giả trang thanh cao chính là tìm đường chết! Tiện nhân, tự cho là cao nhân nhất đẳng, ở nhà còn chưa tính, ta cho ngươi giả trang cho no, thanh cao cho no đi! Không nghĩ tới đi ra bên ngoài! Nhiều năng lực? Cư nhiên hại muội muội nhà mình! Ngươi không phải thực thanh cao sao, cũng biết gài bẫy hại người?”

Nói rồi lại đuổi theo đánh Ninh Diệu, Cố thị khóc lóc lôi kéo. Điền thị nhìn thấy nhị phòng bị đánh, rất là vui vẻ, lại không thể không làm bộ làm tịch tiến lên khuyên: “Ai, nương……”

Ai biết một câu chưa xong, Ninh lão thái thái trở tay một cái quét ngang, Điền thị đã bị ngã trên mặt đất! Điền thị, bá nương quốc dân, nhanh chóng giải cứu nhị phòng ra khỏi côn bổng của Ninh lão thái thái! Chỉ thấy Ninh lão thái thái hung thần ác sát mà giơ lên quải trượng, uy vũ đánh lên người nàng ta, một bên đánh một bên chửi bậy ——

“Ngươi cái lão tiện nhân! Lão tao bức! Đừng cho là ta không biết ngươi đánh cái chủ ý gì! Cũng không nhìn một cái hai đứa con của ngươi là thứ gì! Cái mặt lớn lên giống hai khối bánh rán, thế mà cũng tưởng dán lên người thế tử điện hạ! Còn không có gặp qua hạ tiện vô sỉ như vậy, gấp không kịp mà khiến người trong nhà ngột ngạt!”

Ở dưới da^ʍ uy của Ninh lão thái thái, Ninh Diệu, Ninh Tố, Ninh Xảo, Cố thị và Điền thị mỗi người đều bị đánh đến mặt mũi bầm dập, cho đến khi Ninh Đại gia cùng Ninh Nhị gia xuất hiện, mới bình ổn trận phong ba này.

Nhưng ba tỷ muội Ninh Diệu vẫn cứ là bị phạt! Ở từ đường quỳ ước chừng ba ngày
« Chương TrướcChương Tiếp »