“Tìm hiểu rõ ràng sao?” Tại khách điếm, Thủy Kinh Niên nhìn Bình Hưng với vẻ mặt ngưng trọng.
“Đều tìm hiểu ra rồi!” Bình Hưng nói: “Ở Điềm Vị Thiên Hạ vào mỗi mùng một cùng mười lăm, người khai sáng món điểm tâm ngọt sẽ đều tự tay làm một món đồ ngọt mới, các khách nhân ai ra giá cao thì được. Chính là sau năm ngày nữa!”
“Nếu người nọ tới làm đồ ngọt, nói không chừng gia sẽ tìm được người đó.” Hai mắt Thủy Kinh Niên sáng bừng, khẽ quát một tiếng: “Mọi người nghe lệnh!”
Chỉ thấy hắc quang chợt lóe, chung quanh Thủy Kinh Niên không biết khi nào có thêm hai ba mươi hắc y nhân, tất cả đều quỳ một gối xuống đất, cúi đầu chờ lệnh.
“Buổi tối mười lăm tháng chín, vây chặt mười trượng xung quanh Điềm Vị Thiên Hạ, nhớ kỹ tất cả người có bộ dạng khả nghi!”
“Dạ, hoàng tử điện hạ!” Thân mình chợt lóe, phòng lại lần nữa trống rỗng.
“Bổn hoàng tử cũng không tin, ta thật sự tìm không thấy!” Khuôn mặt yêu diễm của Thủy Kinh Niên tràn đầy quang hoa, khí phách hăng hái cười nói: “Nếu mười lăm tháng chín tìm không thấy, còn có mùng một tháng mười, mười lăm tháng mười! Một ngày nào đó ta sẽ tìm được!”
--
Ninh Khanh đáp ứng Tống Trạc không ra khỏi cửa, cho nên thực ngoan mà ngốc tại trong nhà.
“Nhưng qua mấy ngày nữa chính là mười lăm tháng chín, ta đã nói mỗi tháng mùng một cùng mười lăm đều sẽ làm một món điểm tâm ngọt.” Ninh Khanh có chút buồn rầu.
“Cô nương yên tâm đi, Đặng mụ tay nghề cao siêu, giao cho nàng tới cũng giống nhau.” Vũ Tình cười ngâm ngâm, nói.
Ninh Khanh gật đầu: “Nàng làm còn tốt hơn ta.” Nghĩ nghĩ, lại nói: “Mỗi tháng mùng một cùng mười lăm làm món điểm tâm ngọt, xong tháng này liền hủy bỏ đi.”
Ngay từ đầu là nghĩ tới một khi qua tay thành nghiện. Nàng nguyên bản vẫn luôn cho rằng làm đồ ngọt là mộng tưởng của mình, nhưng đến lúc thực hiện xong nàng phát hiện, kia cũng không phải mộng tưởng của nàng, bất quá chỉ là tâm lý phản nghịch vì muốn làm trái ý mụ mụ mà thôi.
Ninh Khanh cũng không phải người thích làm ra vẻ, nghĩ thông suốt, cũng liền buông xuống, coi như thành một mâm sinh ý đi kinh doanh.
“Bắt đầu là vì làm mánh lới, nhưng lâu rồi khách nhân liền sẽ không chịu thua. Trước mắt cửa hàng cũng đi vào quỹ đạo, không cần mánh lới này đó.” Ninh Khanh nói.
“Ngũ tỷ tỷ!” Ninh Tố cùng Ninh Xảo cười chạy vào, Ninh Diệu chầm chậm theo sau.
Tỷ muội Ninh Diệu đã thay y phục mới, đều là kiểu dáng lưu hành trong giới tiểu thư quý tộc ở Thượng Kinh, Ninh Tố Ninh Xảo đeo đồ trang sức là bộ mà Ninh Khanh đưa kia.
Chỉ có Ninh Diệu trên đầu mang cây trâm do Tôn trắc phi đưa, lại thêm một đóa đôi sa hoa, đảo có vài phần thanh đạm chi mỹ.
“Ngũ tỷ tỷ, hôm nay chúng ta cùng nhau đi lên phố được không?” Ninh Tố nói.
Ninh Khanh sớm biết các nàng đi vào Thượng Kinh không lý do không lên phố, nhưng nàng đã đáp ứng biểu ca không thể đi, đành phải nói: “Các ngươi hôm qua mới đến, trước nghỉ một lát, qua mấy ngày ta mang bọn ngươi đi Ngọc Chân Am chơi.”
Ngọc Chân Am? Đó là cái am ni cô? Kia có cái gì thú vị? Các nàng từ thật xa chạy tới Thượng Kinh, thế mà Ninh Khanh lại đưa các nàng đi loại địa phương nhàm chán này.
Ninh Tố Ninh Xảo trong lòng thầm oán giận, nhưng thấy mấy cái đại nha hoàn bên người Ninh Khanh ở một bên như hổ rình mồi, không dám nháo, Ninh Tố nhịn không được lẩm bẩm lên: “Ngũ tỷ tỷ, chúng ta không mệt.”
Đồng Nhi âm thầm trừng mắt, cười nói: “Là cô nương chúng ta thân mình không dễ chịu, đêm qua bị lạnh, muốn nghỉ ngơi mấy ngày.”
Ninh Khanh không nghĩ các nàng mất hứng, nghĩ nghĩ liền nói: “Nếu không để Bát muội muội mang bọn ngươi đi ra ngoài, lại cho Sơ Nhụy Tuệ Bình đi theo, được không?”
Ninh Tố Ninh Xảo hai mắt sáng ngời: “Được!”
Ba người nói xong liền trở lại sương phòng đi chuẩn bị. Tỷ muội đều ở tại Mộng Trúc Cư, các nàng muốn cùng nhau nói chuyện, liền ở chung một cái sương phòng.
Đóng cửa lại, Ninh Diệu thấy Ninh Tố Ninh Xảo vẻ mặt hưng phấn, liền hừ lạnh một tiếng: “Nhìn các ngươi vui vẻ cái gì!”
“Vì cái gì không vui? Chúng ta có thể dạo Thượng Kinh a!” Ninh Tố nói.
“Chỉ là dạo không đi!” Ninh Diệu cười lạnh: “Ngũ muội muội khôn khéo, nàng sợ chúng ta tiêu tiền của nàng, tìm một cái lý do lại một cái lý do! Trước lừa dối chúng ta, nhưng lừa dối không xong liền giả vờ bệnh, sai cái nha hoàn cùng Bát cô nương đi theo.”
Ninh Tố Ninh Xảo lập tức ngơ ngẩn, tất cả hứng thú đều hạ xuống. Các nàng nguyên bản liền mong chờ cùng Ninh Khanh đi dạo phố, muốn mua gì đều kêu Ninh Khanh mua cho. Hiện tại lại đi cùng Tống Khởi Vu, vậy ai cho các nàng mua đây?
Ninh Diệu cũng tâm sinh giận hận, vốn là chủ ý làm cô mẫu đặt mua một ít của hồi môn có thể diện cho nàng! Nhưng ai biết cô mẫu không ở nhà! Cái ngũ nha đầu này hẳn sẽ tính kế cùng keo kiệt, một chút chỗ tốt cũng không cho các nàng dính!
Mấy người Ninh Diệu cùng Tống Khởi Vu và Sơ Nhụy đang muốn ra cửa, vừa vặn đυ.ng phải Duyệt Hòa quận chúa. Hai mắt Ninh Diệu sáng ngời, tiến lên ra dáng ra hình mà chào hỏi: “Quận chúa cũng muốn ra cửa sao?”
Duyệt Hòa quận chúa hướng phía sau các nàng nhìn liếc mắt một cái, liền cười nói: “Ta hẹn người, muốn đến nhà nàng bây giờ, để lần sau lại cùng nhau dạo chơi.”
Nói rồi đi. Khuôn mặt nhỏ của Ninh Diệu trướng đến đỏ bừng. Nàng cố ý muốn cùng quận chúa cao quý thân cận, nhưng Duyệt Hòa quận chúa rõ ràng xem không được các nàng, vừa rồi một cái liếc mắt kia, Ninh Diệu thực mẫn cảm mà cảm thấy, Duyệt Hòa quận chúa là xem Ninh Khanh có đi cùng hay không!
Tống Khởi Vu mang ba người đến Thượng Kinh dạo phố. Thượng Kinh phồn hoa há là Việt Thành có thể so sánh! Mấy tỷ muội lập tức liền mê hoa mắt, các nàng vốn cho rằng sẽ chỉ xem mà sờ không được, lại không nghĩ, Tuệ Bình trên người mang theo tiền, rất nhiều thứ mà các nàng coi trọng, đều cho các nàng mua tới.
Ninh Tố Ninh Xảo cảm thấy mỹ mãn, chỉ có Ninh Diệu sắc mặt càng thêm âm trầm, bởi vì mấy thứ này đều kém hơn một cây trâm trên đầu Ninh Khanh!
Kỳ thật mua đồ vật đều rất không tồi, đặt ở Việt Thành đã là cực hảo, nhưng đích xác so ra kém trên đầu Ninh Khanh mang. Ninh Khanh bất luận là mặc trên người, mang trên đầu, một y một sức, ăn một lần dùng một chút, mỗi thứ đều là Tống Trạc tỉ mỉ an bài.
Ninh Diệu lại nghĩ tới Thần Vương Phi không ở đây, mà các nàng lại được đưa đến, ngay từ đầu tất cả mọi người đều nghĩ lầm là Thần Vương Phi nhớ các nàng, nhưng sự thật lại là Thần Vương Phi không ở đây!
Như vậy chỉ có một nguyên nhân, là Ninh Khanh! Các nàng đến bất quá là vì Ninh Khanh giải buồn!
Dựa vào cái gì nàng phải cấp ngũ nha đầu giải buồn mà giống như cái hạ nhân bị nàng ta quát mắng?
Nhớ rõ trước kia ở Ninh gia, đương gia là nhị phòng các nàng, vì trong nhà kiếm tiền cũng là nhị phòng các nàng!
Đại phòng thường thường dung dung, còn có thể trợ thủ cho cha nàng, mà tam phòng, quả thực chính là sâu mọt! Tam thẩm chết sớm, tam thúc cả ngày tìm hoa hỏi liễu, chỉ biết bại họa tiền bạc trong nhà!
Ngũ nha đầu trước kia mặc đều là nhặt nàng dư lại, mang cũng là nàng không cần! Sau đó lại còn bị đưa đi làm tiện thϊếp cho người ta. Nàng vui sướиɠ khi người gặp họa không biết bao nhiêu lần, có vài người, mệnh chính là tiện!
Nàng nguyên bản còn nghĩ, tốt xấu làm tỷ muội một hồi, ngũ nha đầu nghèo túng, nàng liền đem đồ vật chính mình không cần đều cho nàng ta, làm nàng ta không cần sống đến gian nan như vậy!
Ai biết, ngũ nha đầu này, nàng nguyên bản cho rằng sống thực bi thảm, lại là, ăn mặc lăng la tơ lụa, mang đá quý phỉ thúy, gọi kim nô bạc tì! Rõ ràng chính là một cái tiện thϊếp, lại giống như thiên kim tiểu thư được người cung phụng! Còn có thế tử điện hạ tôn quý như vậy dỗ dành nàng ta.
Trừ bỏ một khuôn mặt trứng, nàng ta nào còn điểm gì so được với nàng! Nàng ta dựa vào cái gì mà sống tốt hơn nàng?
(Red: Ninh Diệu là một trong hai nhân vật nữ đáng ghét và bệnh thần kinh nhất truyện này! Xuyên suốt cả truyện đều ghen tị với Ninh Khanh, lúc nào cũng muốn trèo cao mà không biết tự mình hiểu lấy mình. Còn nhiều chuyện phát sinh về sau nữa ah!)