Chương 4: Liếʍ

Nhìn vẻ mặt giận dỗi ghen tuông đáng yêu của Kiều Nhu, Ôn Diễn không khỏi bật cười, anh véo nhẹ mũi cô, dỗ dành:

“Lúc đó em còn chưa xuất hiện trong cuộc sống của anh mà, có gì đâu mà phải ghen cơ chứ. Từ lúc có em, anh chỉ làʍ t̠ìиɦ với mình em thôi đấy.”

Anh bóρ ѵú cô, nói:

“Thế rốt cuộc là đến lúc nào mới có thể “chơi” em được đây? Anh sắp hết nhịn nổi nữa rồi.”

Kiều Nhu cố ý trêu anh:

“Mặc kệ anh. Em không cho anh đυ. nữa đâu!”

Ôn Diễn nhướng mày:

“Thật sao?”

“Đúng vậy đấy!”

Anh nheo mắt lại, cười nguy hiểm:

“Em chắc chưa?”

Vừa nói, hai tay anh vừa chọc lét vùng eo nhạy cảm của Kiều Nhu, trong đầu lại không ngừng hiện lên hình ảnh vòng eo nhỏ nhắn của cô uốn éo như rắn nước mỗi khi làʍ t̠ìиɦ cùng anh.

Kiều Nhu bị nhột đến mức cười chảy nước mắt, cô vội xin tha:

“Em sai rồi… Á…haha… Cho anh đυ., em cho anh đυ. mà…haha…”

Tới lúc cô sắp không chịu nổi nữa, Ôn Diễn mới chịu buông tha cho cô.

Anh giúp Kiều Nhu chỉnh sửa lại váy áo, còn cố ý đánh mông cô, mắng yêu:

“Không ngoan ngoãn chút nào! Anh muốn đυ. em thì em phải cho anh đυ., có nhớ chưa?”

Kiều Nhu bày ra dáng vẻ lẳиɠ ɭơ, cầm lấy bàn tay của Ôn Diễn luồn vào bên trong váy cô, đặt lên trên hoa huyệt mẫn cảm:

“Nhớ rồi ~... Người ta vừa hết kì kinh nguyệt rồi, hôm nay có thể đυ. rồi nha~”

Ôn Diễn sờ soạng giữa hai chân Kiều Nhu, quả nhiên đã không còn miếng băng vệ sinh mỏng kia nữa.

Anh vén đáy qυầи ɭóŧ của cô qua một bên, ngón tay thon dài miết dọc lên xuống khe huyệt ẩm ướt, trêu chọc Kiều Nhu rêи ɾỉ liên tục.

Ôn Diễn áp sát đến bên tai cô, mờ ám đề nghị:

“Vậy bây giờ anh với em đi thuê phòng khách sạn nhé?”

Kiều Nhu thở gấp, cô bị Ôn Diễn sờ soạng vuốt ve đến mức chảy nước ướt đẫm.

Thế nhưng cô vẫn giữ được một chút tỉnh táo trả lời anh:

“Về trễ quá không tốt lắm đâu, chị Lâm sẽ nghi ngờ đấy… Ah~...”

Bàn tay tà ác của Ôn Diễn vẫn chưa từng dừng lại, lúc này anh còn đút hẳn hai ngón tay vào bên trong lỗ nhỏ ướŧ áŧ của Kiều Nhu khuấy đảo, moi móc liên tục.

Cô yêu kiều rêи ɾỉ:

“Ưm~... Đợi đến tối được không?... Tối nay anh sang nhà em có được không? Hửm~... Lúc đó anh muốn chơi em như thế nào cũng được… Ah~...”

Ôn Diễn suy nghĩ một lát rồi quyết định buông tha cho Kiều Nhu.

Anh nắm lấy hộŧ ɭε của cô véo nhẹ:

“Được rồi, nghe theo ý em vậy.”

“Ah~...”

Ôn Diễn giúp cô chỉnh lại qυầи ɭóŧ.

Kiều Nhu bị cảm giác dính nhớp bên dưới làm cho hơi khó chịu, cô hờn dỗi nói:

“Tại anh cả đấy. Làm qυầи ɭóŧ người ta ướt hết cả rồi.”

Ôn Diễn hôn cái “chụt” lên mặt cô:

“Thế lát nữa anh dẫn em đi mua thêm vài bộ đồ lót “đặc biệt” nhé.”

Anh thấp giọng dụ dỗ:

“Buổi tối mặc cho anh xem.”

Kiều Nhu đỏ mặt, đánh nhẹ lên ngực Ôn Diễn:

“Anh này!”

Ôn Diễn bật cười, anh đưa ngón tay còn dính chút nước da^ʍ của cô lên miệng, chậm rãi liếʍ mυ"ŧ.

Anh nhìn Kiều Nhu, nói:

“Suốt mấy ngày không được nếm mùi vị mê người này rồi, hôm nay anh nhất định phải liếʍ cho em chảy thật nhiều nước mới được.”