Sau đợt kiểm tra thể dục, Kiều Nhiên biết mình đã có cái nhìn khác đối với Trình Cố Dương. Trước đây đơn thuần là người cạnh tranh có quan hệ bất đồng, giống như mỗi người một tín ngưỡng, thế mà người này lại có thể giúp cô thuận lợi qua môn thể dục này, hoàn toàn có thể gọi là ân nhân cứu mạng.
Trừ bỏ giống như một ngôi sao đối với đại thần ra thì Kiều Nhiên cảm thấy còn có cái gì đó, nhưng lại không thể nói tới. Ít ra thì quan hệ hai người cũng hòa hoãn, bang tan không ít.
"Chào"
"Chào"
Đây là lần thứ 5 Kiều Nhiên gặp Trình Cố Dương đang chuẩn bị đi học rồi. Huấn luyện thể dục đã qua hơn nửa tháng, nhưng Kiều Nhiên như cố ý hoặc vô tình mà bắt đầu xuất phát từ nhà lúc 7 giờ, như vậy vừa đúng lúc có thể làm "đảo lộn" thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Trình Cố Dương.
"........Ngày hôm qua đề thi thật khó a!"
Bọn họ cũng không hề một trước một sau không nói gì, Kiều Nhiên lặng lẽ phối hợp bước chân với Trình Cố Dương, ngẫu nhiên nỗ lực tạo đề tài nói chuyện.
"Còn tốt"
"......"
Ừm, tuy rằng cô nỗ lực, nhưng đều là cô nhận ấm ức.
* * *
Kiều Nhiên nội tâm hỏa giận ngọ ngoe rục rịch, còn chưa kịp phát ra ngọn lửa, đã bị một bát nước lạnh tạt tấu tim gan, chính tức tuyên cáo kết thúc kỳ thi cuối kì, Kiều Nhiên chỉ đạt hạng 19 cách hạng nhất Trình Cố Dương 40 điểm.
Được dán trên bảng vàng trong danh sách 50 người, ở trong mắt Kiều Nhiên, căn bản chính là bảng sỉ nhục. Màu đỏ lóa mắt như đang âm thầm sỉ nhục cô, hai mắt Kiều Nhiên đỏ lên. Cô chỉ cảm thấy tức giận đan xen, nhìn Trình Cố Dương với ánh mắt vô cùng kịch liệt, phẳng phất như muốn đem anh ăn tươi nuốt sống.
Bảng vàng được dán vào buổi chiều, nữ sinh siêu cấp ngoan ngoãn Tô Kiều Nhiên lần đầu bị Hạ lão cha gọi nói chuyện. Ước định thời gian, định buổi chiều tiết 3 thi đua phụ khóa.
"Trời, hiện tại gặp lão sư còn có hẹn trước?"
Lâm Trúc Tùng một bên hô to gọi nhỏ:
"Sẽ không có chuyện gì chứ?"
Kiều Nhiên tâm tình khó chịu, tất nhiên là không để ý tới cậu.
Thi cuối kỳ xong, đúng là các lão sư đang muốn cùng học sinh nói chuyện thật tốt, rèn sắt khi còn nóng, càng về sau sẽ tìm thời điểm tính sổ.
Hạ lão cha quen dùng kịch bản, đều lấy trình độ nghiêm trọng từ cao đến thấp nói. Đều sẽ nói vấn đề nghiêm trọng ra sao, bài thi giận lận này kia, vấn đề tác phong; tiếp đến chính là ẩu đả đánh nhau, yêu sớm, có ví dụ yêu sớm, thành tích giảm xuống rõ ràng....
Thời gian bị nói, chẳng mấy người nghe, Hạ lão cha dùng thể lực cùng miệng lâu cũng sẽ giảm vì mệt.
Kiều Nhiên ngày thường không phạm chuyện gì, âm thầm đánh giá Hạ lão cha có tính lo xa, muốn cùng cô tâm sự thành tích lần này. Nhưng có thể hay không...... Cũng có khả năng..... Là bởi vì yêu sớm a?
Bên này Kiều Nhiên còn tự mình rối rắm, ở phòng học đã nổ tung rồi.
"Các cậu có nghe nói không? Trình Cố Dương cùng Lý Tình Tình bị Hạ lão cha cùng Lưu lão sư kỷ luật khẩn cấp gọi lên văn phòng!"
"Không phải đâu? Kí©h thí©ɧ thế? Hai người bọn họ..... Đây là có gì?"
"Tớ nghĩ tám chín phần, lúc trước bọn họ không phải đi cùng nhau sao? Này là ngồi cùng nhau, nắm tay, thường xuyên qua lại, tớ nghĩ khả năng rất cao là...."
"Để tớ nói, chính là! Tớ nói Lý Tình Tình ngày thường vì sao không có việc gì lại tới cửa lớp chúng ta!"
"Chính là, một người là học bá cao lãnh, một người là giáo hoa kiều diễm, chúng ta nghĩ cũng biết!"
.....
Kiều Nhiên ngồi không yên, "phanh" một tiếng đứng lên, sắc mặt tái mét hướng văn phòng Hạ lão cha mà đi.
"A, Kiều Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên Nhiên, cậu tiết sau mới phải đi nói chuyện mà!"
Lâm Trúc Tùng ở phía sau cô hô to.
Lời nói còn chưa xong, bóng dáng cô đã biến mất, không mấy phút liền ở trước cửa phòng Hạ lão cha.
Cửa văn phòng bằng kính, Kiều Nhiên liếc mắt liền thấy Trình Cố Dương cùng Lý Tình Tình, Hạ lão cha cùng Lưu kỷ luật ngồi bắt chéo chân trước mặt họ, đối với Kiều Nhiên họ là hai ông chú "Địa trung hải". Một đôi song kiếm hợp bích, nam cao lãnh, nữ diễm lệ động lòng người. Trình Cố Dương như cũ chính là bộ dạng không biểu tình, mơ hồ, giống như có chút không tình nguyện; Lý Tình Tình, mí mắt cong cong, cười nhu tình như nước. Chỉ thấy Hạ lão cha vỗ ai Cố Dương, lại vỗ vai Lý Tình Tình, không biết nói thầm cái gì. Từ góc độ của Kiều Nhiên, ánh mắt, thái độ kia, chính là kiểu nhìn thiên kim bảo bối cùng chàng rể hiền.
Thời buổi này, chẳng lẽ trường học cổ vũ học sinh thành tích tốt, cùng tài hoa hơn yêu đương sao? Bất quá nhìn hai người họ giống như..... Cũng không phải như vậy.
Kiều Nhiên tuy có 99 phần xúc động, dư lại 1 phần lý trí. Tô Kiều Nhiên một bên xem xét cùng quan sát xem, Trình Cố Dương hẳn là, đại khái, khả năng, có lẽ tạm thời không có ái muội với hồng nhan tri kỉ gì, càng miễn bàn là có bạn gái, rốt cuộc không ai chịu nổi cái tính lạnh băng của anh.
"Tô Kiều Nhiên"
Hạ lão cha nhanh mắt phát hiện ra Kiều Nhiên ở trước cửa. Trong nháy mắt, tất cả ánh mắt nhìn chằm chằm Kiều Nhiên quang minh chính đại nhìn lén.
Kiều Nhiên ở cửa đứng hình chốc lát, lý trí ngày thường cũng đã về, trả lời hợp tình hợp lý:
"Hạ lão sư, lớp trưởng nói lão sư tìm em"
".....À, thầy.... Là có việc tìm em"
Hạ lão cha sờ sờ thái dương, có chút ấp úng, nghĩ thầm không phải tiết sau sao?
Lưu kỷ luật nhìn bên này không mấy sai biệt, dùng ánh mắt thông báo cho Hạ lão cha liền hướng cửa đi, đi tới chỗ Tô Kiều Nhiên, dừng chân, biểu tình cùng ánh mắt nghiêm túc.
"Em là Tô Kiều Nhiên đúng không? Thầy thấy em ở học kỳ 1 vẫn còn hạng 2, học kỳ này sao lại thế? Hả? Có phải không bỏ tâm tự vào việc học? Sắp sang cao nhị, đem tâm tình thu lại! Học hành cho tốt!"
Dứt lời cho Kiều Nhiên ánh mắt hận không thể rèn sắt, chắp tay sau lưng thở dài đi ra khỏi văn phòng.
Tô Kiều Nhiên tâm trạng run lên bai hồi, ủa nhiên, cái gì tới vẫn sẽ tới, Hạ lão cha còn chưa bắt đầu niệm kinh, để cho Lưu kỷ luật lên tiếng cho toàn cao nhất sợ hãi.
"Tô Kiều Nhiên em vào đi"
Hạ lão cha quay lưng lại với Trình Cố Dương và Lý Tình Tình nói:
"Hai em có thể trở về, mấy ngày nay chuẩn bị thật tốt. Trình Cố Dương, em về phòng học, gọi Lâm Trúc Tùng đến đây"
"........Hiện tại sao?"
Trình Cố Dương hỏi, lúc này mới nghĩ, giờ đang là thi đua học vật lý.
"Đúng vậy, kêu em ấy lập tức tới đây"
Trình Cố Dương gập đầu liền xoay người đi, còn Lý Tình Tình cho Kiều Nhiên một ánh mắt ý vị thâm tình.
Bên này Kiều Nhiên nghĩ mãi vẫn không hiểu, Hạ lão cha lải nhải lôi kéo cô đi vào trong văn phòng, thẳng đến chỗ không còn lão sư khác, mới mở miệng nói:
"Tô Kiều Nhiên, em là một học sinh phi thường ưu tú........"
Kiều Nhiên nghìn lần cũng không nghĩ tới dạo đầu của Hạ lão cha lại như vậy, cô sửng sốt không thôi.
"Cái kia.... Thầy, đến cùng thầy muốn nói. Phiếu điểm của Lâm Trúc Tùng em đã xem chưa?"
"Chưa ạ"
Kiều Nhiên đáp đúng sự thật.
"Thật không giấu giếm gì, Lâm Trúc Tùng là đứa cháu trai bên ngoại thầy nhìn từ nhỏ đến lớn...."
Kiều Nhiên có chút giật mình, nhưng vẫn như cũ bất động thanh sắc, chỉ nghe Hạ lão cha tiếp tục nói:
"Thằng bé thân là cháu ngoại, ta hiểu nó. Từ nhỏ chính là tiểu thiên tài toán học, vật lý cùng hóa học miễn cưỡng nhìn được, còn lại chính là khoa văn đi....... Haizz, lần này điểm ngữ văn không đạt tiêu chuẩn, tiếng anh thì thi kém 20 mấy điểm, thầy thân làm cậu, liền phải cho mẹ thằng bé một lời giải thích....... Thành tích, nhân phẩm của em, thấy rất yên tâm. Lần này thi cuối kỳ bài em thầy cũng xem qua hết. Toán cùng vật lý câu cuối không viết hết, điểm kém một chút, mặt khác đều không có gì, cho nên thầy liền cân nhắc....."
Hạ lão cha lải nhải nửa ngày, Kiều Nhiên xem như cũng nghe ra. Lâm Trúc Tùng điểm khoa văn xem như hỏng, Bố mẹ Lâm tìm thầy khắp nơi, một bên miễn cưỡng, một bên dụ, tóm lại là dùng hết biện pháp, nhưng Lâm Trúc Tùng chính là không hề hứng thú, căn bản không chịu học.
Hạ lão cha liền nghĩ nên tìm bạn học quan hệ tốt với Lâm Trúc Tùng để chỉ dạy cậu, có lẽ đứa cháu ngoại này sẽ tương đối nghe lời đi. Vì thế, thầy liền nhìn trúng Tô Kiều Nhiên, điểm khoa văn tốt, làm việc ổn thỏa, an bài hai người bọn họ ngồi cùng bàn. Một tháng kế tiếp không có thi đua phụ đạo, sở giáo dục lại nghiêm khắc cấm các trường không được học bổ túc, Hạ lão cha có ý, là khiến Tô Kiều Nhiên dịp nghỉ hè, giúp Lâm Trúc Tùng học.
Lúc này Lâm Trúc Tùng vừa lúc tiến vào, vừa nghe Hạ lão cha đề nghị, miệng liền đáp ứng, còn hướng Tô Kiều Nhiên thề hứa sắc son đảm bảo, toán học của cô giao cho cậu. Kiều Nhiên cũng không còn lựa chọn, chỉ đành gật đầu đáp ứng, chuyện này liền định như thế.
Hôm nay là thứ sáu, toàn trường nhận thành tích tháng, cũng là ngày cuối cùng thi đua phụ đạo, các bạn học vui vẻ ngân đón một tháng nghỉ hè. Vào buổi chiều, đa số mọi người ngồi không yên, sớm đã thu thập các chồng bài tập hè, chuông tan học vừa vang lên, liền thấy các bạn học như tổ ong chạy ra ngoài.
Tô Kiều Nhiên cùng Trình Cố Dương trước sau như một bước ra khỏi phòng học, liền thấy Lý Tình Tình đeo cặp hồng nhạt đứng trước cửa chờ:
"Cố Dương, việc tuần sau, tớ cùng cậu thương lượng cẩn thận. Bây giờ tiện không?"
Kiều Nhiên vừa nghe, tức thời nháy mắt ra hiệu với Trình Cố Dương, rồi chính mình đi xuống lầu.
Chạng vạng, Kiều Nhiên đang nghiên cứu câu sai đề cuối của cuốn toán học cuối kỳ, nhận được tin nhắn của Trình Cố Dương:
"Phong thái sinh hoạt của cao trung cả nước, sẽ phải đi để huấn luyện"
Sau khi kiểm tra thể dục kết thúc, Kiều Nhiên không thường cùng Trình Cố Dương nhắn "Rời giường" cùng "Ngủ ngon" nữa, vì thế cô không có thói quen ngủ sớm nữa.
Anh đây chính là giải thích tình huống lúc chiều, thuận tiện báo một chút về hành tung sau này sao?
Kiều Nhiên hồi phục nói:
"Cùng Lý giáo hoa sao?"
"Trường học chọn"
Tốt, thái độ đoan chính, thanh minh quan hệ, Kiều Nhiên rất vừa lòng, không tự giác mà tâm tình tốt lên, trêu chọc nói:
"Trai tài gái sắc, một đôi đẹp, trường học có mắt nhìn. Đi bao lâu?"
"Một tháng"
Theo sau liền bổ sung thêm:
"Không muốn đi, nhưng không có biện pháp tránh"
Cùng Lý Tình Tình huấn luyện một tháng với nhau, Kiều Nhiên trong lòng âm thầm nói, tâm tình có chút không tốt. Bất quá nghĩ lại, lần trước thi cuối kỳ như ngựa mất móng trước, có thể lợi dụng cơ hội này để đuổi theo, nhanh hồi phục tâm tình nói:
"Rất tốt, tớ đây có thể phong bế học tập một tháng"
".........Chúc cậu thành công"
Kiều Nhiên cầm điện thoại, nhìn đoạn đối thoại với Trình Cố Dương hai lần, cảm giác anh không ít lời như trước. Nhất thời không biết đáp lại gì, liền đem chú ý thả vào đề toán.
Bên kia Trình Cố Dương cũng đang cầm điện thoại, nhìn đi nhìn lại số lượng tin nhắn không nhiều của bọn họ, vài phút vẫn chưa thấy Kiều Nhiên trả lời.
Trình Cố Dương thở dài một hơi, cô thật sự, không muốn giải thích gì với mình sao?
- ----------------------------------------------
Hoa Quỳnh: lúc tui dịch tui không phân biệt được đâu là thầy đâu là cô, tại tác giả chỉ nói ghi họ nên tui không phân biệt được, tui đành để thành "lão sư", còn ở chương này do một số hoàn cảnh VD: như Hạ lão cha nói không lẽ xưng "lão sư" tui thấy nó kì kì nên đổi thành "thầy" và tui nghĩ về sau vẫn sẽ rối loạn giữa "lão sư" với "thầy" nha. Mn thông cảm.