Chương 7

" Kiều Nhiên, cảm giác gần đây sắc mặt cậu hồng hào có khí sắc a! Nào nào nào, để nhìn kĩ xem! Cậu xem cậu kìa, bộ dáng này quả thật là mặt đào hoa nha...."

Lâm Trúc Tùng vẻ mặt nghiêm túc mà nghiên cứu khí sắc tốt đẹp trên mặt Kiều Nhiên.

Lục Phàm vừa nghe, chạy nhanh tới xem.

" Đúng đúng đúng, Tô Kiều Nhiên, không phải cậu lén yêu đương chứ?"

Kiều Nhiên thần sắc bất động, tiếp tục nhìn vào phương trình hóa học mà làm.

" Thiệt hay giả?"

Lâm Trúc Tùng khẩn trương mà kinh hô:

" Tớ nói Tô Kiều Nhiên, cậu đây chính là manh động nha, gây án đấy..... Cậu không biết gần đây chô giáo vụ đang gắt gao tra các vụ yêu sớm? Chúng ta ban tự nhiên có thể nói dễ có vụ yêu thầm với ban nghệ thuật, đã có một đôi bị bắt gọi xuống uống trà rồi, còn có Lý Hiểu Đông ban ba cùng Tưởng Đình Đình ban tám không phải một đôi sao, u là trời, bố mẹ hai bên đều bị gọi lên trường, đây chính là gậy đánh uyên ương a, nghe nói Tưởng Đình Đình tuần sau chuyển trường, thật thảm nha....."

Kiều Nhiên không chịu nổi quấy nhiễu, đáp:

"......... Buổi chiều tiết hai sẽ đọc đệ thập lục đơn với cả nguyên từ đơn nữa"

Lâm Trúc Tùng nháy mắt câm miệng, cậu đang là đối tượng trọng điểm bị nữ ma đầu chú ý. Lục Phàm cũng tức thời mà chạy nhanh về.

Yêu đương sao? Bên này Kiều Nhiên lẳng lặng như đi vào cõi thần tiên.

Kiểm tra thể dục còn ba ngày, Kiều Nhiên đã đi theo Trình Cố Dương luyện tập đã nửa tháng. Mỗi ngày sáng 7 giờ, đúng giờ từ nhà chạy ra, hiện giờ cô có thể điều chỉnh tốc độ chậm rãi chạy đến trường. Bữa sáng đều do Trình Cố Dương chuẩn bị, có vài lần Kiều Nhiên sẽ chuẩn bị sandwich. Đôi khi bọn họ sẽ cùng nhau ăn ở sân thượng, mấy ngày gần đây phải trốn do có người kiểm tra.

Tan học, như cũ một trước một sau về nhà. Chỉ ngẫu nhiên Kiều Nhiên sẽ theo Trình Cố Dương đánh bóng, còn nếu cô lười thì sẽ ngồi sang một bên nhìn anh đánh.

Nghĩ đến bóng rổ, trên mặt Kiều Nhiên hơi hơi đỏ.

Cái hôm chạng vạng kia, cô lần đầu tiên muốn ném bóng. Liên tục vài lần không chạm được, cô có chút bực mình.

Trình Cố Dương không một tiếng động đi đến sau cô, bẻ vai cô, ngón tay dọc theo lưng cô trượt xuống bên hông, bức Kiều Nhiên nhột theo hướng ngón tay anh, thẳng đến eo. Tay anh nhẹ nhẹ đè lên hông cô, đầu gối chạm ào chân cô, làm cho cô đem trọng tâm hạ xuống, tập trung vào nơi khác. Ngay sau đó, tay anh to rộng phủ lên cô, tay cô cứ như vậy bị bao phủ bởi bàn tay to kia. Anh tay cầm tay nâng tay cô lên, làm cho phần lưng cô dán vào ngực anh, sau đó nhẹ nhàng ném bóng vào rổ.

Toàn bộ động tác đều lưu loát, phẳng phất có chút rất tự nhiên. Theo sau anh liền xoay người đi, lưu lại câu:

"Tiếp tục luyện tập"

Kiều Nhiên không thấy rõ mặt anh, lại cảm thấy bàn tay mình bị tay anh nắm có chút nóng và ướt làm cho cô sợ hãi.

Đêm đó 11:30, Kiều Nhiên nhận được " Ngủ" và theo thường lệ sẽ đáp "Ngủ ngon", lại theo thường lệ thu được hai từ "Ngủ ngon".

Tô Kiều Nhiên lần đầu tiên mất ngủ, trong chăn tim đập bùm bụp.

Mấy ngày kế tiếp gặp Trình Cố Dương, không thấy anh có điểm bất thường nào, như cũ mặt không biểu tình. Mà ngày đó động tác thân mật cũng không còn xuất hiện. Hết thẩy giống như gió phong thổi qua ngọn cây, không lưu lại một tia dấu vết.

Kiều Nhiên không biết chính là, ngày hôm sau buổi sáng Trình Cố Dương tỉnh lại, hồi tưởng qua mộng xuân, chính mình có chút thẹn, không dám làm động tác thân mật gì nữa.

Chuông học vang lên đánh gãy suy nghĩ của Kiều Nhiên, cô lấy bút nhè nhẹ gõ đầu mình, cưỡng bách chính mình tập trung vào bảng. Ai, nghĩ cái gì, vẫn nên nghe giảng mới là quan trọng.

Trước một ngày diễn ra kiểm tra thể dục, sau khi tam học, Kiều Nhiên như thường lệ theo Trình Cố Dương tới sân bóng. Mấy ngày nay đặc huấn, làm cô có chút thích vận động cùng bóng rổ, hiện giờ ném bóng rổ đều ra dáng ra hình, còn có thể ném bóng vào, thể lực cũng theo đó tăng hơn trước nhiều.

Chỉ là qua tối nay, cô không còn có lý do chơi bóng cùng Trình Cố Dương và lại chẳng có lý do chạy bộ đi học cùng anh, cùng nhau lên sân thượng, cùng ăn bữa sáng xem người dưới lầu tới tới lui lui.

Kiều Nhiên nghĩ đến đây, có chút buồn bực, đá những hòn đá nhỏ trên đường.

"Sáng mai, ăn đồ chiên được không?"

Chỉ nghe Trình Cố Dương hỏi, dường như anh không cảm thấy ngày mai có gì không giống.

Kiều Nhiên đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm mà thở dài.

Đúng vậy, bọn họ mỗi ngày đều có thể gặp mặt, anh còn ở cạnh nhà cô, mỗi ngày đi học đều chung một đường, sân bóng rổ cũng sẽ không biến mất, vô luận ngày mai thời gian như thế nào? Trường hợp, lý do gì gặp mặt, cô đều có thể thấy anh. Anh lúc nào cũng ở bên cạnh cô, có thể tiếp tục gầm gũi nhau.

Kiều Nhiên từ nội tâm phát ra tiếng cười, cởϊ áσ khoác, đoạt lấy bóng trong tay Trình Cố Dương, tiến lên lưu loát ném bóng vào rổ.

Vào tháng 5, ngày ngày nhiệt độ càng cao, sân bóng bên cạnh đã mọc ra hoa tú cầu, chỉ chờ cánh hoa nhiễm sắc lam cùng hồng.

Trên người quần áo cũng ít dần. Kiều Nhiên cởi bỏ áo khoác ngoài, bên trong là áo thun bó sát. Sơ trung dáng người còn khô quắt, hiện giờ lên cao trung thì lả lướt hấp dẫn. Thời điểm lúc cô ném bóng rổ, Trình Cố Dương dao động ánh mắt không nhìn vào bóng cô ném. Trình Cố Dương hít sâu một hơi dài, trường học không quy định nam sinh không được vây xem nữ sinh thi chạy 800m.

Trước khi ngủ, Kiều Nhiên như thường thu được tin nhắn của Trình Cố Dương, nay nhắn làm cô có chút khó hiểu.

"Ngủ. Mai chạy bộ nhất định phải mặc áo khoác"

"Tốt, ngủ ngon"

Có thể mai nhiệt độ sẽ hạ.

Phong thủy thay nhau đổi, trời xanh tha cho ai. Này lại một đêm, mất ngủ vẫn là Trình Cố Dương.

* * *

Thể dục là môn Kiều Nhiên sợ hãi thế nhưng lại tiến triển thuận lợi. Cô theo tiết tấu ngày thường, tưởng tưởng Trình Cố Dương chạy phía trước, anh một bước, cô một bước, chạy hơn phân nửa, cuối cùng dùng hết tốc độ chạy về. Xem ra huấn luyện bóng rổ rất hiệu quả khiến thể lực tăng. Cuối cùng thành tích là 3 phút 32 giây, vững vàng đạt chỉ tiêu.

Tại 3 phút 32 giây, Kiều Nhiên không ngừng nghe thấy Lâm Trúc Tùng khoa trương hò hét cố lên, rất ồn ào, "Tô Kiều Nhiên" ba chữ này bị cậu kêu vang trời. Trước mặt mọi người Kiều Nhiên chỉ cảm thấy buồn bực xấu hổ, hận không thể lập tức vọt trước mắt làm cậu im miệng. Xa xa cô nhìn thấy trình Cố Dương cũng tới, ngồi ở vạch địch phụ cận cao nhất bên là nam sinh ban nhất.

Kiều Nhiên hoàn thành quá trình, cũng không mệt như tưởng tưởng của cô, ở vạch đích giúp lão sư thể dục phân phát nước khoáng, chờ đón các bạn học khác tổ.

Thời điểm tổ 6 chạy, Kiều Nhiên rõ rang cảm nhận được xung quanh xôn xao không nhỏ. Ngồi ở vạch phụ cận nam sinh sôi nổi híp mắt nhìn vào hướng vạch đích xuất phát, thường xuyên truyền đến tiếng nói nhỏ.

"Số thứ 3 có phải hay không?"

"Số thứ 2...."

"Nhìn dáng người cả hai đều tốt, ngực chân đều ok nha...."

"Số thứ 3, số thứ 3! Cậu xem tóc cậu ấy đẹp ha"

......

Kiều Nhiên nhìn vào danh sách trên tay lão sư thể dục, liếc mắt thấy ba chữ " Lý Tình Tình". Khó trách trên mặt lão sư tràn đầy tươi cười.

Một tiếng súng vang lên, tâm lý Kiều Nhiên đã cân bằng. So sánh tiếng hét " Lý Tình Tình" thì tiếng kêu " Tô Kiều Nhiên" của Lâm Trúc Tùng như muỗi.

Giáo hoa Lý Tình Tình, không hổ danh luyện vũ đạo từ nhỏ, chạy nhẹ nhàng như long vũ, biên độ đúng chỗ. Chạy đối với cô ấy rất dẽ dàng, mấu chốt nữa là người ta đem đường chạy xem như thảm đỏ, thái độ nghiêm túc, chạy lúc nào cũng duy trì dáng vẻ "đừng cúi đầu, vương miện sẽ rớt", ném xa những người đang hô hào cùng các nữ sinh khác một giải Oscar nữa kìa.

Chờ cô ấy chạy đến vạch đích, ánh mắt nagy lập tức hiện lên sự nhu nhược, giống như đèn sắp hết pin, ngồi xổm trên mặt đất thở hổn hển.

Kiều Nhiên nhíu mày, hao tâm tốn sức đi qua nhắc nhở cô ấy:

"Lý Tình Tình, chạy xong không thể lập tức ngồi xuống, nên đi lại...."

Lời còn chưa nói xong, liền có hai nam sinh nhanh bước tới, đây chính là thời cơ cho "anh hung cứu mỹ nhân".

Lý Tình Tình ngẩn đầu lên thấy hai nam sinh đi tới, ánh mắt có chút thất vọng nhìn về phía thính phòng. Kiều Nhiên theo ánh mắt cô ấy nhìn, chính là đang nhìn bóng dáng rời đi của Trình Cố Dương.

Trình Cố Dương..... anh tới là để xem Lý Tình Tình sao?

Kiều Nhiên sắc mặ bất động có chút lãnh đạm, thời điểm cô cúi xuống nhìn Lý Tình Tình, giáo hoa người ta đã nhanh lẹ mà đứng lên kéo gân cốt rồi.

* * *

Buổi chiều là thời gian thi của nam sinh, Kiều Nhiên vốn tính toán ở lại phòng học làm đề, nhưng không chịu nổi sự cầu xin cùng đe dọa và du dỗ của Lâm Trúc Tùng, vẫn quyết định đi làm một người quần chúng vây xem.

"Cậu là tổ mấy?"

"Tổ 4, người cuối! Cho cậu nhìn xem khả năng của bổn đại thiếu gia"

Kiều Nhiên trầm tư, âm thầm tính toán. Trình Có Dương là tổ 2 chạy 1500m, xem anh chạy bộ xong rồi đi xem Lâm Trúc Tùng bơi, thời gian không có vấn đề gì, chỉ là đi lại hơi mệt. Kiều Nhiên tâm không hoảng, vẫn quyết định kệ bài thi, dù sao Trình Cố Dương cũng không có thời gian học giống cô.

Buổi chiều thi đúng giờ, Kiều Nhiên chỉ cảm thấy hành lang cực an tĩnh, người ngồi trong phòng học không có mấy người. Cô đem bút cùng từ đơn tiếng anh nhét vào trong túi, bước chân vội vàng đi ra hướng sân điền kinh.

Chờ cô đến sân, các ban nữ khác đã sớm tốp năm tốp bảy chen kín thính phòng. Nữ sinh bộn họ vốn ít, ôm them mấy đồ linh tinh ngồi trong góc, Kiều Nhiên thấy đường không đi được, dứt khoát tìm chỗ trống nào gần đứng.

Lời nói đồn đại luôn kinh người, thời điểm Trình Cố Dương đi ra, Kiều Nhiên cảm nhận được tiếng la hét so với Lý Tình Tình buổi sáng con kinh thiên động địa hơn.

"Trình Cố Dương! Trình Cố Dương! Trình Cố Dương!"

"Nam thần! Nam thần! Nam thần! Rốt cuộc còn cái gì cậu không am hiểu nữa?"

"Trời ạ! Xuyên qua áo thun có thể thấy cơ bắp nha"

"Trình Cố Dương giống như đang tìm người a?"

........

Hiện tại nữ sinh một đám đều đang xôn xao? Kiều Nhiên bị người cao bên cạnh làm cho lảo đảo, nhưng ánh mắt không dịch khỏi thân ảnh ở điểm xuất phát. Anh mặc áo thun xanh biển, không thấy anh từng mặc, hẳn là mới mua, phối với cái quần đen thường mặc khi chơi bóng cùng đôi giày thể thao cũng thế. Không có gì đặc biệt, chỉ là vóc dáng cao gầy, dáng người cân xứng, đường cong cánh tay ẩn hiện lộ ra, bả vai khoan khoái, lan da trắng, mũi cao, mặt mày anh tuấn.... Chỉ thấy ánh mắt anh nhìn về thính phòng mà tinh tế quét, ánh mắt đến đâu tiếng hét vang đến đó.....

Kiều Nhiên bĩu môi, bắt cô mặc áo khoác chạy, chính mình lại mặc thoải mái như vậy, rốt cuộc là có ý gì?

Vốn là buổi thi thể dục nho nhỏ, mà các nữ sinh ngồi trên hô hào như World Cup thế, kém chút mang bang rôn kèn ra thôi, năm lần bảy lượt đem tầm mắt của cô che mất. Bất quá, bất quá kết quả như đoán trước, có cái gì Trình Cố Dương không lấy được nhất?

Kiều Nhiên thấy Trình Cố Dương là người đầu đến đích trước, liền cảm thấy mỹ mãn mà lùi lại, chạy đi xem hạng mục bơi lội của Lâm Trúc Tùng. Tô Kiều Nhiên tuy mặt ngoài lạnh lùng, nói không nhiều lắm, bạn bè cũng không nhiều, nhưng nếu cô đã nhận định là bạn thì không gì không giúp họ. Cùng Lâm Trúc Tùng ở chung rất nhẹ nhàng, cậu làm toán học cũng rất tốt, tuy ngày thường có nhiệt tình quá mức, Kiều Nhiên khó nói Lâm Trúc Tùng có phải bạn thân ko?

So với sân điền kinh, hồ bơi quạnh quẽ rất nhiều. Lâm Trúc Tùng đang ở góc hồ bơi liếc mắt thấy Kiều Nhiên, hướng cô vãy tay.

Nam sinh thi bơi không nhiều lắm, ăn mặc thì càng ít. Kiều Nhiên không tự nhiên đến nối đối mặt với nam sinh nửa thân trần mà không đỏ mặt, liền móc từ đơn đi ra góc học, khi Lâm Trúc Tùng ra bơi mới liếc nhìn xuống xem.

Lâm Trúc Tùng có thể gọi là cao thủ, cảm giác thấy cậu như đang du ngoạn. Chờ cậu du ngoạn đủ, cách vách mấy đường bơi, lấy tư thế quỷ dị mà hăng hái chiến đấu với hạng nhì. Kiều Nhiên âm thầm nghĩ, buổi chiều hai hạng mục thi, thật không hề có trì hoãn nha.........

Lâm Trúc Tùng một lát liền lên bờ, chờ cậu lau khô thân, ăn mặc chỉnh tề, các bạn học khác mới chậm rãi đi lên, một bộ dáng cạn tinh lực.

Kiều Nhiên cùng cậu đi về phòng học. Lâm Trúc Tùng một đường vô cùng hưng phấn kể cho Kiều Nhiên nghe chính mình khi nghe thấy tiếng còi liền nhảy xuống như thế nào, như thế nào chơi đùa, bơi tới vách quay lại bỏ xa mọi người blah blah.... Kiều Nhiên nghe tai này qua tai kia, thật không thành ý.

Đi vào phòng học bằng cửa sau, Kiều Nhiên liếc mắt liền thấy cái ót quen thuộc của Trình Cố Dương. Chỉ nghe Lâm Trúc Tùng tiếp tục ồn ào hỏi cô:

"Xem thấy cơ bụng 8 múi của tiểu gia không? Thế nào? Thế nào? Ở thính phòng có phải hay không mà hét chói tai?"

Cậu chẳng xấu hổ mà hỏi chuyện nên rước lấy bao ánh mắt nhạo bang nhìn về phía cậu.

Kiều Nhiên vẫn nhìn chằm chằm cái ót không nhúc nhích của Trình Cố Dương. Được, cơ bụng Lâm Trúc Tùng có thấy được, nhưng đầu óc cô lúc ấy đang nghĩ lung tung, đều nghĩ về cái người mặc áo thun xanh biển có thân thể tốt vô cùng. Hồi tưởng một trận, mặt không hẹn mà đỏ lên, gia tăng bước chân trở về chỗ ngồi, làm một bộ dáng chuyên tâm đọc sách.

- ----------------------------------------

Hoa Quỳnh: dạo này còn phải viết truyện nữa nên không có nhiều thời gian dịch, mn thông cảm.

Drama p3 nè

Đó bạn T rất ư là biếи ŧɦái nha mn. Bạn gạ người khác show này nọ, rồi nói bọn mình lớn rồi nên tìm hiểu chứ, hay để T gửi trước nha, T thấy chuyện này bình thường mà,. U là trời chỉ có m mới thấy bình thường còn mn là bất thường nha. Chưa hết nó còn gửi link nữa kìa khϊếp cả ra. Nghe đâu có lần nó nhắn tin bảo nó khả năng có con thấp ( ý nó là vô sinh ấy), rồi nó kêu bác sĩ nói ( nó kêu nó khám onl nha) phải cần một bạn nữ giúp may ra mới cải thiện được. Wow, nó kêu con gái nhà người ta giúp, giúp kiểu gì??? Ảnh ấy còn là một chàng trai chuyên gia đêm hôm rủ con gái nhà người ta đi chơi lúc 9h 10h ấy, rồi tui hỏi nha giờ đó chơi gì??? Vẫn còn nha T ko những trap boy, biếи ŧɦái còn cực cực biếи ŧɦái. Nó đi theo dõi con nhà người ta mn ạ. Thật sự lúc nghe mà tui sốc luôn á. Theo như lời bạn của nạn nhân kể là T đi theo nạn nhân để biết nhà, mới đầu nạn nhân chưa biết, nhưng không hiểu sao linh cảm nó trổi dậy, nạn nhân ngày hôm đó kiểu có cảm giác là lạ, sau nghi nghi sao quay lại và phát hiện nhà, nạn nhân cứ thấy T đi sau mình, mình dừng T cũng vậy mà nhà T là hướng ngược lại nhà nạn nhân nha vậy mới nói T theo dõi. Nạn nhân lúc đầu hoảng không biết làm sao, mà giờ nói ra sợ người khác không tin, cái cuối cùng bình tĩnh lại, nạn nhân tìm đường cắt đuôi, rồi ở chỗ đó quan sát, T thấy mất dấu có đi tìm mà không thấy sau T chạy về và chắc T cũng biết mình bị phát hiện nên không theo nữa nhưng lúc gặp mặt trên trường hay học kèm T cứ nhìn nhìn nạn nhân ghê lắm. Má ơi, tui nghe mà sợ luôn á mn. Còn nhiều lắm nhưng kiểu đều lặp lại những nên mình sẽ ko kể tiếp, và series drama đến đây là hết rồi. À mà nghe bạn tui nói bạn bè cùng lớp T cạnh mạnh rồi, tại bạn bè cùng cmt rất nhiều nha nên người ta đi xin lỗi này nọ rồi tự thoát nhóm lớp. Còn vè bạn đạo học đăng bài vạch mặt, không phải họ ác mà là do mỗi lần gặp T nói chuyện T xin lỗi nói không tái phạm nhưng vẫn chứng nào tật nấy khiến các bạn cùng lớp đại học rất tức. Bài đó giờ cũng xóa rồi không biết do chính chủ xóa hay bị hack mà nghe đâu là bị hack hay sao ấy. Haizzz

Thôi tạm biệt mn nha.