Chương 4

Kỳ nghỉ đông ngắn ngủi qua đi, học kì mới lại bắt đầu. Tô Kiều Nhiên vốn đã muốn tham gia thi đua tuyển chọn, không chừng năm lớp 11, 12 sẽ là học sinh tàng long ngọa hổ, thế nhưng lại không báo danh để đủ số học sinh cao nhất. Lâm Trúc Tùng tự nhiên sẽ vui mừng, an tâm.

* Tàng long ngọa hổ: Ngọa hổ tàng long chỉ những nơi tiềm tàng rất nhiều nhân vật, yếu tố chưa có thể cân đo đong đếm được, kiểu như cao thủ ẩn mình, đến khi xuất hiện là kinh hồn bạc vía, xoay chuyển càng khôn ( nguồn: tra gg)

Tô Kiều Nhiên vẫn như cũ vùi đầu học tập, vô luôn có tổ chức đại hội thể thao hay thi đấu kịch nói, cô đều không cảm thấy hứng thú, mông vẫn dính trên ghế như thường.

Thầy Hạ chủ nhiệm lớp dạy hóa, thân hình hơi béo, hơi có chút giống mấy ông chú Địa Trung Hải đầu hói, nói lưu loát tiếng phổ thông, kích động thì phun nước miếng như mưa. "Hạ lão cha" chính là biệt danh của thầy Hạ, khi đó thầy nhất thời nói sai " lão sư" thành " lão cha", các bạn học từ đây liền kêu thầy " Hạ lão cha", các nam sinh mặc kệ là trước mặt hay sau lưng đều kêu, xem như gọi cho thân thiết vậy.

Tô Kiều Nhiên am hiểu nhất chính là hóa học, trong miệng " Hạ lão cha" thường xuyên nhắc đến tên cô. Thầy thường lấy cô làm ví dụ để giáo dục học sinh, thường nói chính là:

" Các em nhìn xem bạn học Tô Kiều Nhiên, thành tích hóa học vững như Thái Sơn a.... Các em cho rằng em ấy có thể nhiều lần thi hạng nhị là thiên phú dị bẩm a? Người ta chính là nỗ lực lại nỗ lực! Mỗi một điểm đều dung sự vất vả cần cù cùng mồ hôi để đổi lấy...."

Mỗi lần " Hạ lão cha" bắt đầu lặp lại đoạn tán dương đầy tình cảm này, Lâm Trúc Tùng đều nhịn không được quay sang làm mặt quỷ trêu Tô Kiều Nhiên, cười đến gian tà.

Tô Kiều Nhiên mặt tự nhiên bình tĩnh như nước, trong lòng thì sóng gió to lớn, âm thầm hung tợn mà nguyền rủa Trình Cố Dương vạn lần.

Tùy rằng Kiều Nhiên không có hứng thú chuyện gì, nhưng gần đây nhất có chuyện làm cô có chút để bụng.

Buổi chiều thứ bảy, bố mẹ Trình ở nhà nàng " Bính", " Ăn", "Hổ", kêu đến vui vẻ vô cùng, Trình Cố Dương lại không xuất hiện. Này là lần thứ ba trong tháng không đến, hơn nữa trước mấy tháng, học kỳ này Trình Cố Dương xuất hiện ở nhà cô chỉ đếm trên đầu ngón tay đổ lại.

Bố mẹ Trình chắc rằng có giải thích với bố mẹ Tô, chỉ là bố mẹ cô không nói cho cô, cô da mặt lại mỏng, cũng không tìm được thời cơ để hỏi, thế nên hoàn toàn không biết nguyên nhân Trình Cố Dương không đến.

Kiều Nhiên cầm bút có chút như đi vào cõi thần tiên, miệng cô mở nhưng không nói, trong lòng thì âm thầm suy đoán, hiện giờ xem ra có hai loại khả năng, thứ nhất, Trình Cố Dương cùng cô quyết định quyết đấu, bỏ buổi chiều thứ bảy xem TV, tránh ở một góc nào đó học, chuẩn bị cho học kì này cách xa cô 30 điểm. Một loại khả năng khác, Kiều Nhiên không tự chủ nhéo nhéo tay cầm bút, nhớ tới lần ăn tết thấy Trình Cô Dương cùng Lý Tình Tình sóng vai đi qua góc tường đó. Anh, có thể hay không, đã cùng Lý Tình Tình ở bên nhau? Lại đi chỉ cô ấy đàn dương cầm sao? Vẫn là.....

Mười mấy năm qua truyền thống đã bị đánh vỡ, Kiều Nhiên trong lòng có nghi ngờ, bên ngoài vẫn như thường vang lên tiếng mạt chượt cùng tiếng cười, cô thất thần, lòng có chút bực bội, phương trình hóa học trước mắt càng xem càng giống vẽ bùa quỷ.

Trong ngăn kéo tiếng điên thoại vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Kiều Nhiên. Tuy rằng trường học quy định cấm mang điện thoại, nhưng ai lại chịu bỏ điện thoại ở nhà, Kiều Nhiên thì chính là học sinh ngoan hiền nhưng đều sẽ trộm bỏ điện thoại vào cặp, chỉ cần không bị phát hiện, trường học cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua. Như ngày thường, Kiều Nhiên đang làm bài tập sẽ không liếc xem di động, hôm nay cô lại không có tâm trạng học, liền kéo ngăn lấy điện thoại xem.

Lâm Trúc Tùng gửi tinh nhắn tới:

" Kiều Nhiên! Giang hồ cấp cứu! Giang hồ cấp cứu!"

" Phiền ngài tự cứu"

Kiều Nhiên trả lời nhanh, suy nghĩ một lát, lại gửi đi

"Chuyện gì"

Cứu cái gì, tiểu thiền tài toán học đi ôm đùi mới là đại sự.

" Nữ thần học bá xinh đẹp nóng bỏng Kiều Nhiên! Hôm nay là sinh nhật em gái tớ, tớ nhất thời quên, cái gì cũng không chuẩn bị, hai giờ nữa là tổ chức tiệc sinh nhật. Tớ nào biết các tiểu cô nương thích gì a, giúp tớ chọn quà đi! Làm ơn làm ơn! Em gái tớ chính là bá vương!"

Kiều Nhiên nhìn điện thoại xem xét, vốn tính từ chối, nhưng ngoài phòng vang lên tiếng mạt chượt khiến cô có chút phiền lòng, liền trả lời:

"Ở đâu?"

Bên kia đáp trong giây lát:

"Ở khu quảng trường gần tiệm trà sữa. Chờ cậu"

Sau câu còn thêm hình trái tim sến súa. Kiều Nhiên nhìn chằm chằm tin nhắn có một tâm hồn thiếu nữ bạo phát, lại nghĩ đến Lâm Trúc Tùng thân cao gần 1m9 cùng đường cong rõ rang, lan da ngăm đen, nhịn không được mà rùng mình một cái.

" Mười phút"

Trả lời xong, tùy ý mà mặc vào một cái áo khoác, Kiều Nhiên không bận tâm chải chuốt mà ra chào hỏi mọi người rồi đi.

Kiều Nhiên không nhanh không chậm đi đến điểm hẹn, Lâm Trúc Tùng cầm hai ly trà sữa, ở trong gió lạnh đứng ngốc nhìn về phương xa.

Tuy rằng đã là tháng tư, nhưng năm nay rét tháng ba đột nhiên mạnh, nhiều ngày lại tiếp tục hạ nhiệt độ, thành phố H lại là vùng duyên hải, ẩm ướt cùng gió lạnh nhắm thẳng vào cổ mà thổi. Kiều Nhiên vội vã ra ngoài nên khăn quàng cổ, bao tay và mũ không mang theo, một đường đi này chỉ biết run rẩy, mặt thì đông lạnh đến đỏ, mắt rưng rưng đón gió.

Lâm Trúc Tùng thấy thế chạy nhanh đến đưa trà sữa hướng vào tay Kiều Nhiên, giây tiếp theo, trên vai Kiều Nhiên xuất hiện một cái khăn quàng cổ màu xanh biển, khăn quàng cổ mang theo sự mềm mại, ngoài ra còn mang theo cả nhiệt độ cơ thể của Lâm Trúc Tùng, truyền đến hơi thở nhàn nhạt nam tính, và còn có cả mùi nhân dân tệ nữa. Kiều Nhiên nhìn cậu ăn mặc khá đơn giản, đang muốn từ chối, Lâm Trúc Tùng cao to che chắn gió, đau khổ cầu xin:

"Bà cô ơi, ngài đừng tính toán nữa. Đi nhanh đi nhanh, bằng không tớ sợ là sẽ bị em gái mình ăn tươi nuốt sống mất"

* mình xin phép đổi danh xưng của Lâm Trúc Tùng là từ cậu ta thành cậu nha

Kiều Nhiên chỉ đành đi nhanh làm chính sự. Một phen dò hỏi xong, Lâm Trúc Tùng đem những gì cậu biết về em gái mình nói hết ra. Em gái cậu tên là Lâm Trúc Lan, năm nay vừa mới 8 tuổi, tính tình khá là tiểu thư khuê các, lại còn không sợ trời không sợ đất, sở thích thì đa số thích búp bê Tây Dương, nhãn dán, trang sức nhập không được em gái để mắt tới. Ghét nhất màu hồng phấn, chán ghét Disneyland, thích hết toàn bộ những bộ môn vận động bên ngoài. Chạy bộ, bóng đá, bơi lội, tennis, nhảy cao đều am hiểu, điểm này thực sự giống cậu. Gần đây lại mê Tae Kwon Do, cho nên Lâm Trúc Tùng mỗi lần thấy em gái đều đi đường vòng.

Kiều Nhiên nghe xong, tự động nghĩ Lâm Trúc Tùng nói về em gái có phần bạo lực có hơi khoa trương, lập tức hướng về sở thích vận động của em gái

" Mua bóng rổ đi?"

" Nhà tớ có tới 3 trái rồi"

"Tennis"

"Mới vừa đổi bộ mới"

"Giày chạy bộ"

"À.... Cái đó.... Cậu có biết bé gái 8 tuổi chân lớn bao nhiêu?"

"....."

"Tớ?"

"..... Tớ sợ em ấy hướng đến đầu tớ mà đạp"

Hai người bọn họ đi dạo khu vận động nửa ngày cũng không tìm được quà gì thích hợp, đang chuẩn bị chiến đấu ở khu khác tiếp. Cách đó không xa nhìn thấy áo tắm nháy mắt đã hấp dẫn ánh mắt Kiều Nhiên. Kiều Nhiên nhất thời kích động, nắm tay Lâm Trúc Tùng kéo về phía trước.

Khu áo tắm cho trẻ em, kiểu dáng có chút điệu, làn váy nhỏ xanh biển tram nếp gấp, làn váy dài khá đẹp, có vẻ mang đến sức sống, cũng không làm người khác thấy quá trẻ con. Phân vai, phần lưng cùng trước ngực đan xen màu xanh trắng theo kiểu hải quân, chợt nhìn giống trang phục áo thủy thủ, áo tắm này ở dưới nước cũng có thể thu hút sự chú ý, lên bờ thì càng hút hơn. Không tồi không tồi, chính Kiều Nhiên còn có chút động tâm, đáng tiếc là áo tắm trẻ em.

Kiều Nhiên cầm lên, cẩn thẩn sờ chất liệu vải, vải co dãn, quay đầu nhìn Lâm Trúc Tùng hỏi:

" Cái này thế nào? 140 cũng không quá mắc?"

Lâm Trúc Tùng chỉ một mực nhìn chằm chằm cô, ánh mắt không dám hướng đi đâu nhiều, gương mặt ngăm đen lộ chút ửng hồng.

Kiều Nhiên mới phát hiện, bọn họ bất tri bất giác đi vào khu nội y, trừ bỏ góc đặt áo tắm trẻ em, xung quanh hang loạt màu sắc hình dạng khác nhau. Bikini ở giá bên cạnh là loại áo quần riêng kiểu màu trắng, hồng, đen, ren.....

Kệ để hang sau tấm poster, là người mẫu Âu Mỹ mặc nguyên bộ nội y màu đỏ sẫm, lộ ra làn da trơn bóng, mông cong cao cao, hai tay trước ngực, áo tắm màu đỏ khó khăn che lấy vòng 1 trong trịa, lộ ra vẻ mệ người, ánh mắt mê ly, đôi môi khẽ nhếch.

Kiều Nhiên tuy là con gái, vẫn là biểu tình có chút bình tĩnh, nhưng rốt cuộc cô cũng không rành về việc này. Mỗi lần mua nội y cô đều nhanh chóng mua, xem xong kiểu dáng, nhìn them cũng không dám, trực tiếp mua rồi chạy đi, lúc trước nhân viên cửa hang hướng cô về phòng thử đồ để thử đã để lại chút bóng ma tâm lý. Mà hôm nay cô đứng ở nơi này, bên cạnh còn có tiểu tử mặt đỏ bừng đôi mắt không biết hướng nơi nào, nhân viên thấy hai người họ còn để cho không gian tự do, ánh mắt tràn ngập chuyện xưa...

Cô ngày thường bình tĩnh bao nhiêu thì giờ trực tiếp tiến vào trạng thái ngây ngốc.

"... Khụ khụ...."

Lâm Trúc Tùng cuối cùng cũng phản ứng, khuôn mặt vẫn đỏ

" Nhân, nhân, nhân viên! Cái áo tắm này bao nhiêu tiền?.... Tớ tớ tớ..... tớ đi tính tiền trước"

Giây tiếp theo chỉ thấy thân hình cậu chạy như bay.

Kiều Nhiên máy móc mà tiếp nhận túi đồ nhân viên đưa, chờ Lâm Trúc Tùng chạy như bay đến đưa giấy tờ, hai người vội vàng đi ra bên ngoài.

Trải qua này một vụ, hai người nhất thời không nói gì, không khí có chút mất tự nhiên. Kiều Nhiên thường ngày ít nói, không ai mở miệng nói chuyện cũng đã quen, tự lo cho mình rồi đi về phía trước. Đáng thương Lâm Trúc Tùng suốt ngày lảm nhảm. một đường trầm mặc làm cho cậu có chút mất tự nhiên, lòng mày hơi nhíu, vài lần muốn mở miệng, hơi há miệng thì lại nuốt trở vào.

Trình Cố Dương nhìn thấy chính là cảnh tưởng nam nữ một trước một sau đi tới, không khí có chút xấu hổ có chút vi diệu, nam thì trên mặt tựa hồ còn có thể nhìn thấy chút ửng đỏ chưa kịp rút.

Anh cúi đầu nhìn mặt đất, long mi dài che đậy ánh mắt ảm đạm, không tự chủ mà nhấp nhấp miệng, đứng tại chỗ, chờ cô đi tới gần. Tiểu khu này đi nhất định phải đi qua chỗ ngoặt, anh sớm đã kết thúc hoạt động biểu chiều, vội vàng trở về, không nghĩ tới cô gái kia vốn nên ngồi ngay ngắn trong phòng thì lại xuất hiện ở nơi này.

Lâm Trúc Tùng tiện đường qua đây, Kiều Nhiên cùng cậu chào tạm biệt, liền xoay người hướng vào chỗ ngoặt đi. Lâm Trúc Tùng nhìn bóng nàng một hồi lâu, chỉnh lại cổ áo, đi chậm về hướng nhà mình.

Kiều Nhiên phát hiện Trình Cố Dương đang đứng ở chỗ ngoặt. Thấy hai tay anh trống trơn, không có cặp sách gì, bài trừ khả năng lém chạy đi học. Trình Cố Dương hôm nay so với bình thường có chút không giống nhau, khó có khi không mặc đồ thường cùng giày chơi bóng, nay mặc một cái áo sơ mi trắng cùng cái áo khoác mỏng bên ngoài, dưới chân chính là đôi giày da mới hồi tết, tóc thì cẩn thận chải qua, nhìn kĩ quả thật có hơi sáng chói. Trên người anh không còn vẻ non nớt, hôm nay nhìn có chút trưởng thành, thiếu niên mang theo khí chất thành thục. Kiều Nhiên nhìn như thế nào cũng cảm thấy giống như là chuẩn bị để hẹn hò.

" Cậu...."

Kiều Nhiên khóe miệng có chút cứng đờ, vốn muốn hỏi anh buổi chiều đi đâu, tới miệng thì thành:

" Tới nhà tớ xem TV sao?"

"Ừm"

Trình Cố Dương mặt vô cảm đáp, cuối cùng bổ sung thêm một câu:

"Buổi chiều trong thành phố có hoạt động, tớ đi để đàn dương cầm"

Kiều Nhiên gật đầu, trong lòng có chút cảm giác quái lạ, lại không thể nói lên lời. Trộm nhìn mắt anh có trang điểm, cảm thấy so với lúc mới nhìn thấy có chút thuận mắt hơn nhiều.

"Cậu...."

"Hả?"

"......"

Trầm mặc trong giây lát.

"Không có gì. Lên lầu đi"

Dứt lời Trình Cố Dương tự mình đi lên, để lại Kiều Nhiên đứng ở cửa cầu thang trong lòng tràn đầy dấu chấm hỏi, anh vừa rồi muốn hỏi cái gì?

Vào cửa nhà Tô gia, Trình Cố Dương chào hỏi các trưởng bối, xong đi đến sô pha xem TV, so với nhà mình còn tự nhiên hơn.

Kiều Nhiên cởi giày mới phát hiện ra trên cổ mình còn quấn khan quàng cổ của Lâm Trúc Tùng, không biết trà sữa rơi lúc nào trên khăn, tạo ra một vệt nhạt. Kiều Nhiên sờ sờ chất vải, sợ là khăn vải nhung, cô nhanh kéo khan tìm nhãn hiệu, một chuỗi tiếng anh, đó là nhãn hiệu cô không biết. Tìm mãi mới xác nhận cách giặt, cô dùng sữa tắm gội cho lên khan quàng rồi xoa nhẹ nhàng, treo thật cẩn thận ở ban công, sau về phòng tiếp tục chiến đấu hang hái với hóa học.

Ba Trình từ bàn mạt chượt ra phòng khách lấy nước ấm, đến gần cảm thấy sô pha bị bao phủ bởi khí lạnh, khí lạnh ngày càng tăng đến đáng sợ.

+++++++++++++++++++++++++++++++++++++

Hoa Quỳnh: vừa mới làm quả đầu mới có chút hài hài. Chán thật.