Chương 75

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Còn hai ngày nữa mới tới sinh nhật của Đinh Tễ, sau khi xác định muốn tặng quà gì, Lâm Vô Ngung lập tức hành động, nếu không sẽ không kịp.

Hơn nữa, để đảm bảo Đinh Tễ sẽ ngạc nhiên mừng rỡ dưới tình huống cậu biết chắc chắn anh sẽ tặng quà cho mình, anh phải nghiêm túc làm tốt công tác bảo mật.

“Cậu đi đâu đấy?” Đinh Tễ túm lấy tay anh, “Lát nữa không đi tự học?”

“Cậu đi đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi có việc.”

“Làm gì?” Đinh Tễ nói, “Mua quà cho tôi hả?”

“Ừ.” Lâm Vô Ngung trả lời.

“Tôi cũng đi.” Đinh Tễ nói.

“…Ở đâu ra kiểu người như cậu vậy?” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi là thế đấy,” Đinh Tễ nói, “Từ bé tới lớn, tôi đều tự chọn quà sinh nhật cho mình.”

“Bạn học tặng quà cậu cũng chọn à?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Cậu là bạn học của tôi hả?” Đinh Tễ nói, “Còn nữa, bạn học của tôi không biết sinh nhật tôi, tôi không đón sinh nhật với bạn học.”

“Tôi muốn cho cậu chút bất ngờ nho nhỏ,” Lâm Vô Ngung nói, “Không cho bất ngờ lớn được, nhưng mà có thể cho bất ngờ nhỏ.”

“Cậu đừng dùng máy bay treo quà mang cho tôi nhé,” Đinh Tễ nhỏ giọng nói, “Nam sinh hay tỏ tình với nữ sinh kiểu ấy, hiệu quả rất chấn động, không thích hợp với hai chúng ta.”

“Cậu không nói thì căn bản tôi cũng không nghĩ tới.” Lâm Vô Ngung nói.

“Chẳng lãng mạn gì cả,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Thôi cậu đi đi, tôi không theo nữa, bất ngờ nhỏ chứ gì, cậu nói đấy, không bất ngờ thì cậu chờ đấy.”

Lâm Vô Ngung vốn không định nói một khái niệm rõ ràng như “bất ngờ” nhỏ, nếu như không nói, vậy sự chú ý của cậu sẽ không đặt ở chỗ có bất ngờ hay không, mà là “cậu ấy tặng tôi một món quà thú vị”, bây giờ xác định rõ ràng như vậy, trọng điểm toàn bộ đặt ở “bất ngờ”, cho dù anh đã rất chú ý sử dụng từ “nhỏ”.

Lỡ như không bất ngờ thì sao, bất ngờ nhỏ cũng không có luôn.

Lâm Vô Ngung cảm thấy áp lực lớn dần.

Đây không phải là món quà đầu tiên anh tặng Đinh Tễ, thậm chí cũng không phải là quà tặng thủ công, nhưng đây là quà sinh nhật, đây là ngày thuộc về riêng Đinh Tễ.

Vừa ra khỏi cổng trường anh đã lấy điện thoại, gọi cho Lâm Trạm.

“Tới rồi?” Lâm Trạm hỏi.

“Chưa, em vừa mới ra khỏi cổng trường.” Lâm Vô Ngung nói.

“Sao vậy?” Lâm Trạm hỏi.

“Thì chỉ nói là em ra ngoài rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“…. Không cần nói cho anh em ra rồi, em đến rồi nói cho anh là được.” Lâm Trạm nói.

Lâm Vô Ngung phì cười: “Em có hơi căng thẳng.”

“Đừng căng thẳng.” Lâm Trạm an ủi một câu hoàn toàn không có ý nghĩa.

Lâm Trạm gửi địa chỉ cho anh, đây là địa chỉ phòng làm việc của Lâm Trạm, cách căn phòng thuê không xa, là một tòa nhà lớn kết hợp thương nghiệp và nhà ở.

Lâm Vô Ngung chưa từng tới phòng làm việc của Lâm Trạm.

Không biết Đinh Tễ đã tới phòng làm việc của anh Trạm nhà cậu chưa, có lẽ là cũng chưa, nếu không đã sớm chém gió tới rồi.

Anh còn chưa nói với Lâm Trạm cụ thể anh muốn làm gì, chẳng qua anh không chỉ muốn làm mỗi một quyển sách thu nhỏ, nền trắng chữ đen, anh muốn làm thêm một số thiết kế nho nhỏ.

Anh không làm được sổ ghi chép, hơn nữa Đinh Tễ sẽ nhìn thấy, anh chỉ có thể tìm Lâm Trạm, cho dù Lâm Trạm không biết làm, bên chỗ Lâm Trạm cũng có người biết.

Tìm anh mười năm, dùng anh một ngày.

….

Nghe có vẻ kỳ quái, gần đây trong đầu anh không giỏi suy nghĩ mọi việc, luôn nghĩ lung tung.

Tìm anh mười năm, dùng anh một giờ.

Lâm Vô Ngung tới đại sảnh tòa nhà, đang muốn lấy điện thoại nhìn xem địa chỉ mà Lâm Trạm gửi cho anh là tầng mấy, bên cạnh đã có người gọi anh: “Vô Ngung.”

Anh quay đầu qua: “Anh Miêu?”

“Đi,” Có vẻ như là anh Miêu đặc biệt đứng ở ngoài cửa đợi anh, vẫy vẫy tay với anh, “Dùng thang máy phía sau, mấy cái ở đại sảnh đông người lắm.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung theo anh ta đi xuyên qua hành lang vào dùng thang máy phía sau.

“Trước đây chưa từng tới đây nhỉ?” Anh Miêu nói.

“Em chưa từng tới,” Lâm Vô Ngung nói, “Bình thường bọn anh đều quay video ở đây ạ?”

“Đúng,” Anh Miêu gật đầu, “Có hơi loạn, cậu phải chuẩn bị tâm lý.”

Lâm Vô Ngung bật cười.

Phòng làm việc của Lâm Trạm không đối ngoại, cho nên không có bảng hiệu cũng không có bất cứ dấu hiệu nào, chỉ là một cánh cửa đôi, ván cửa ngược sáng rất có khuynh hướng cảm xúc.

Khi vào cửa, Lâm Vô Ngung búng nhẹ lên cánh cửa, phát hiện ra phía ngoài có một lớp kim loại.

“Tới rồi.” Anh Miêu đi vào bên trong, nói một tiếng.

Lâm Vô Ngung đi theo vào bên trong nhìn, ban đầu còn không thấy gì, nhưng sau đó anh kinh ngạc dừng bước chân.

Có lẽ khái niệm “loạn” của anh Miêu và anh có chút khác biệt.

Vị trí phòng khách khi vào cửa là một phòng triển lãm, ở giữa còn có một đài triển lãm, bày một mô hình hình cầu thu nhỏ, 360 độ xung quanh đều là những hình ảnh, chủ đề cơ bản rất có cảm giác tương lai.

Trừ đài triển lãm này, bốn mặt tường, nóc nhà, tất cả đều là thủy tinh, đằng sau kính thủy tinh đóng kín đều là tác phẩm của Lâm Trạm, có to có nhỏ, thậm chí khi anh cúi đầu còn phát hiện sàn nhà cũng là thủy tinh, bên dưới là các loại tác phẩm cần nhìn bao quát….

“Vào bên trong xem đi.” Một cô gái đi từ phòng bên cạnh ra.

Lâm Vô Ngung nhận ra đây là cô gái mà ngày ấy Đinh Tễ nhét số điện thoại cho.

“Hoan nghênh tham quan phòng làm việc của anh trai em.” Cô gái cười cười với anh, đưa tay ra. “Chị là Tôn Mẫn Mẫn, gọi chị Đại Tráng là được.”

“… Đại Tráng?” Lâm Vô Ngung bắt tay với cô.

“Ý chính là vô cùng cường tráng,” Anh Miêu ở bên cạnh giới thiệu một chút, “Chị Đại Tráng vô cùng tài giỏi, là tổng quản của phòng làm việc này, nhận hết mọi việc, liên lạc bên trong, bên ngoài, tài vụ.”

“Tên của anh trai em ban cho.” Tôn Mẫn Mẫn bổ sung một câu.

“Ồ.” Lâm Vô Ngung cảm khái, trình độ đặt biệt danh cho người khác của Lâm Trạm giống như một thẳng nam tiểu học.

“Phòng này là văn phòng, làm video, sửa chữa hình ảnh gì đó đều ở đây.” Anh Miêu tiếp tục giới thiệu, “Phòng đối diện là phòng họp, còn có hai phòng dùng để quay phim.”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, theo hai người vào phòng.

Lâm Trạm đang ngồi trên sô pha, vẫy tay với anh: “Ngồi đây.”

Lâm Vô Ngung nhìn căn phòng, còn có một người ngồi sau máy tính, nghiêng đầu qua cười cười, gật đầu với anh: “Lâm Trạm nói em muốn tới đây làm đồ chơi?”

“Vâng,” Lâm Vô Ngung nói, “Tặng quà cho bạn.”

“Đàm Duy Vũ,” Có lẽ công việc của anh Miêu là hướng dẫn viên du lịch, tiếp tục giới thiệu, “Những việc kỹ thuật đều là cậu ta làm, hôm nay cậu muốn thiết kế gì đều có thể nhờ cậu ta giúp.”

“Phiền anh rồi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Không phiền,” Đàm Duy Vũ xua tay, “Nói trước đi, em muốn làm gì?”

Nói thật, ý ban đầu của Lâm Vô Ngung là làm mấy tờ giấy kèm mấy thiết kế nho nhỏ, bên trên viết mấy chữ, sau đó đóng thành một quyển, xuyên sợi dây vào thành trang sức tặng cho Đinh Tễ.

Chỉ hi vọng Lâm Trạm có thể giúp anh tùy tiện làm một chút, tựa tựa như vậy là được.

Kết quả bây giờ cảm thấy nhân viên trong phòng làm việc đều sắp tập trung tại đây cả, mọi người đều cắm cọc ở đây, đều nhìn chằm chằm anh, anh không biết phải truyền đạt ý muốn “kỳ thật em chỉ muốn làm tờ giấy nhỏ in hoa văn” thế nào.

“Chính là… ý tưởng ban đầu của em là làm vài trang giấy in hình vẽ và chữ, in thu nhỏ thành… ” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, học theo Lưu Hạo Đông giơ ngón tay vòng lại, “Lớn như vậy, sau đó đâm thủng một lỗ…”

“Làm thành dây chuyền?” Lâm Trạm hỏi.

“Đúng.” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn anh, không hổ là anh ruột.

“Làm vậy xấu lắm,” Lâm Trạm nói, “Thưởng thức của em kiểu gì vậy?”

“Sẽ bị cong lên,” Đàm Duy Vũ cười nói, “Nhưng mà anh có thể hiểu được đại khái.”

“Làm cho nó một bản thăng cấp.” Lâm Trạm nhìn Đàm Duy Vũ, “Trang giấy bằng kim loại, cắt bằng tia laser là được?”

“Được.” Đàm Duy Vũ suy nghĩ, “Hay là thế này, bốn tấm, mỗi tấm một chữ, chữ chạm rỗng, phần khác đặc ruột, sau đó để ra vị trí trống, rồi xếp lại, chữ chạm rỗng có thể hợp lại thành một câu… được không?”

“Được không?” Lâm Trạm nhìn Lâm Vô Ngung.

“Có long trọng quá không?” Lâm Vô Ngung không ngờ thứ đồ này lại đột nhiên trở thành như vậy.

“Không long trọng em cũng sẽ không chạy tới tìm anh,” Lâm Trạm nói. “Bắt đầu đi.”

Cũng may người thực tế làm việc chính là Đàm Duy Vũ, anh Miêu và Tôn Mẫn Mẫn không có ở văn phòng, đi làm việc của mình rồi, nếu không Lâm Vô Ngung sẽ thực sự cảm thấy xấu hổ, anh rất ít khi cảm thấy xấu hổ, nhưng nếu như tất cả mọi người ở đây nhìn lời yêu thương của anh cho Đinh Tễ, anh sẽ thực sự xấu hổ.

“Đầu tiên quyết định màu sắc và hình dạng đi,” Đàm Duy Vũ ấn chuột, “Nhưng mà không nhiều lựa chọn, trong tay của bọn anh chỉ có màu vàng, màu bạc và màu đen.”

“Màu bạc đi.” Lâm Vô Ngung nói.

“Được.” Đàm Duy Vũ gật đầu, “Hình dạng thì sao?”

“Hình vuông.” Lâm Vô Ngung nói.

“Em muốn viết gì?” Đàm Duy Vũ lại hỏi, “Đề nghị đừng quá nhiều trang, nhiều nhất là bốn tấm là được, nhiều hơn sẽ rất dày, cũng sẽ nặng.”

“Em… nghĩ đã.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tặng bạn gái à?” Đàm Duy Vũ nghiêng đầu nhìn cậu, “Làm cái này chắc chắn cô ấy sẽ thích.”

“Không phải.” Lâm Vô Ngung nhìn Lâm Trạm.

“Bạn trai.” Lâm Trạm vừa nghịch điện thoại vừa nói.

“Ồ.” Đàm Duy Vũ lên tiếng, “Là cậu bé lần trước nhét số điện thoại cho Đại Tráng hả?”

“Đúng.” Lâm Vô Ngung cười cười.

“Trẻ con thật thú vị,” Đàm Duy Vũ kích chuột, “Em nghĩ bốn chữ trước đi, anh chỉ định vị trí chữ trước đã, những cái khác em từ từ nghĩ sau.”

“Sổ tay nuôi gà.” Lâm Vô Ngung nói.

Đàm Duy Vũ và Lâm Trạm đều sửng sốt, đồng loạt ngẩng đầu nhìn anh.

“Chính là nó.” Lâm Vô Ngung rất chắc chắn.

“Biệt danh của Đinh Tễ là gà con hả?” Lâm Trạm cười.

“Không phải,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu ấy không cho gọi cậu ấy như vậy.”

“Em thiếu đánh à,” Lâm Trạm nói, “Cứ làm như nó nói đi, Sổ tay nuôi gà.”

“Được.” Đàm Duy Vỹ cười đồng ý.

Đinh Tễ nằm bò ra bàn trong phòng học, trước mặt đặt một quyển sách, chưa giở được mấy trang, so với bạn bè xung quanh đang vùi đầu học tập, quả thực là kiểu hình không gương mẫu.

Bình thường cậu cũng sẽ không thế này, dù sao Lâm Vô Ngung ngồi ở bên cạnh, cậu có thể tĩnh tâm đọc sách, tuy rằng chỉ qua mấy phút lại mất tập trung, nhưng sẽ không mất tập trung toàn bộ quá trình thế này.

Cho tới khi Lý Thụy Thần ôm sách ngồi xuống bên cạnh cậu, dòng suy nghĩ không biết đã bay tới khe núi nào rồi của cậu mới bị kéo lại, cậu quay đầu lại nhìn Lý Thụy Thần.

“Lâm Vô Ngung không tới hả?” Lý Thụy Thần nhỏ giọng hỏi.

“Ừ.” Đinh Tễ đáp lời.

“Chẳng trách cậu lại sắp ngủ tới nơi rồi.” Lý Thụy Thần cười cười, giở sách ra.

Đinh Tễ không nói gì.

“Cậu thích màu gì?” Lý Thụy Thần hỏi.

“Hả?” Đinh Tễ sửng sốt.

“Cậu nói một màu mà cậu thích đi.” Lý Thụy Thần nói.

“Màu đen.” Đinh Tễ nói.

“Được.” Lý Thụy Thần gật đầu.

Đinh Tễ đoán cậu ta muốn chuẩn bị quà sinh nhật cho mình, đột nhiên cảm thấy thái độ của mình ngay từ đầu đã lạnh lùng, lại nhớ tới hai lần Lý Thụy Thần cứu nguy cho mình, cảm thấy có chút ngại.

Vừa mới định nói thêm gì đó, Lý Thụy Thần lại nhỏ giọng hỏi một câu: “Là vì Lâm Vô Ngung hả, quần áo, túi sách, hay mấy thứ khác của cậu ấy đều là màu đen, đồ đạc của cậu lại rất nhiều màu sắc.”

Tuy rằng Đinh Tễ không biết bản thân vừa muốn nói gì, nhưng bây giờ cậu không muốn nói gì cả.

Lý Thụy Thần quả nhiên còn chưa hết tâm tư gian xảo.

“Tôi bói cho cậu nhé.” Đinh Tễ nhìn cậu ta.

“Được đấy,” Lý Thụy Thần cười cười, “Nghe nói cậu rất giỏi.”

“Bói rất chuẩn,” Đinh Tễ vỗ vỗ vai Lữ Nhạc ở đằng trước, “Đưa tôi mấy cây tăm.”

Lữ Nhạc lấy ra một gói tăm trong hộp bảo bối của mình đưa cho cậu: “Xỉa răng à?”

“Khó chịu rồi.” Đinh Tễ nói.

Lữ Nhạc mờ mịt sửng sốt mấy giây, quay đầu lại tiếp tục đọc sách.

“Cậu có ý kiến gì với tôi à?” Lý Thụy Thần cười cười.

“Đừng lo lắng,” Đinh Tễ rút ba cái tăm ra bẻ gãy, sau đó quăng lên trên bàn, “Tôi chưa bao giờ tỏ thái độ.”

Lý Thụy Thần nhìn cậu không nói gì.

Quăng được mấy vòng, Đinh Tễ cầm giấy bút vạch mấy vạch.

Cậu không bói thật, chỉ làm ra vẻ thôi, cho dù bói ra cái gì, lời cậu muốn nói cũng sẽ không thay đổi.

“Quẻ lỗi, đại hung.” Đinh Tễ nói.

“Có ý gì?” Lý Thụy Thần hỏi.

“Phải tự mình hiểu lấy,” Đinh Tễ nhìn cậu ta, “Thận trọng làm việc, thận trọng từ lời nói tới hành động, đừng có tham vọng không chính đáng, tốn công vô ích.”

Lý Thụy Thần không nói gì, nhìn cậu một lát, bật cười.

“Còn có giải,” Đinh Tễ nói, “Muốn nghe không?”

“Cậu nói đi.” Lý Thụy Thần gật đầu.

“Sau này còn có thứ tốt hơn,” Đinh Tễ nói, “Kiên trì đợi thêm.”

Lý Thụy Thần bật cười, cúi đầu cười rất lâu mới quay đầu nhìn cậu: “Cậu thực sự…”

“Tôi không quan tâm kỳ thực cậu có suy nghĩ với Lâm Vô Ngung hay không, có suy nghĩ gì, muốn hay không muốn làm gì, có định làm gì hay không,” Đinh Tễ thấp giọng nói, “Tôi nói cho cậu biết, đừng quá đáng.”

“…. Tôi biết rồi.” Lý Thụy Thần nói.

“Tốt nhất cậu nên biết.” Đinh Tễ nói.

Lý Thụy Thần cười cười: “Tôi thực sự biết rồi, tôi sẽ chú ý.”

“Không phải chú ý,” Đinh Tễ nói, “Mà là ngồi đúng vị trí, chúng ta là bạn học, là bạn chung ký túc xá, còn là bạn bè, tôi cảm ơn cậu mấy lần trước đã giải vây giúp cho tôi, nhưng chúng ta không phải là mối quan hệ “cần phải chú ý” mới có thể duy trì, cậu hiểu không.”

“Hiểu rồi,” Lý Thụy Thần nhìn cậu, “Lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu thế này.”

“Cậu chọc đúng chỗ ngứa của tôi.” Đinh Tễ nói.

“Như vậy đúng không?” Lâm Vô Ngung đứng trước mặt máy cắt laser, dùng kỹ thuật anh học được trong nửa tiếng, cắt một miếng mảnh từ khối kim loại xuống.

“Đúng.” Lâm Trạm dựa vào bên bàn gật đầu.

“Vui không?” Đàm Duy Vũ hỏi.

“Rất thú vị,” Lâm Vô Ngung nói, “Như này khắc chữ sẽ đơn giản hơn.”

“Em có gì cần khắc có thể mang qua đây,” Đàm Duy Vũ nói, “Vô cùng đơn giản, cài đặt vị trí là được, không cần em phải động tay.”

“Cốc giữ nhiệt,” Lâm Vô Ngung nói, “Khắc chữ, học thần chuyên dụng.”

“Nuôi gà chuyên dụng cũng được.” Đàm Duy Vũ nói.

“Đúng.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Hai người làm chuyện chính đi được không.” Lâm Trạm nói.

“Nào,” Đàm Duy Vũ đẩy anh tới trước máy tính, “Quyết định cuối cùng vị trí chữ ở đâu nào,

còn có hoa văn, đảm bảo mỗi chi tiết đều là em tự tay làm.”

“Được.” Lâm Vô Ngung nói.

Lâm Vô Ngung vốn định làm theo suy nghĩ của Đàm Duy Vũ, bốn chữ trạm rỗng có thể dùng phương pháp ghép chữ đầu, mỗi lớp lộ ra một chữ, mở ra là có một câu nói.

Nhưng khi thực hiện ý tưởng này lại rất khó, anh không phải là người văn vẻ, không thể nghĩ ra gì trong khoảng thời gian ngắn như vậy.

Lâm Trạm còn tìm công cụ làm thơ ghép chữ đầu cho anh, “Sổ tay nuôi gà” dần hình thành.

“Sổ có chuyện chiến tranh, tay cầm quạt lông trắng, nuôi binh sĩ vụng về, gà đâm gục người cao.” Lâm Vô Ngung đọc cũng không trôi chảy, “Đây là máy lấy tùy tùy chọn câu thơ trong hệ thống…”

“Thôi bỏ đi.” Lâm Trạm nói.

“Bỏ đi.” Lâm Vô Ngung nói.

Vì thế vẫn chỉ đơn giản là mỗi trang kim loại khắc một chữ, trừ trang có chữ “Gà”, ba trang kia đều rất đẹp.

Vì diện tích nhỏ nên nội dung nuôi gà của mỗi trang cũng không quá nhiều chữ, đều chỉ có mấy chữ thôi.

Nhưng mấy chữ này, cũng tốn không ít tâm tư của Lâm Vô Ngung.

Cuối cùng anh còn tự mình ngồi thao tác trước máy tính, nhìn máy khắc chữ, làm được bốn phiến sách mỏng bằng bạc.

Hình vuông nho nhỏ, góc bên phải có một cái lỗ, có thể dùng dây xuyên qua, khi ghép lại với nhau có thể nhìn được bốn chữ ở mỗi góc, mở từng miếng ra, ở giữa mỗi miếng đều có mấy chữ, là anh viết ra trong tiếng cười cố kìm nén của Đàm Duy Vũ.

Hi vọng Đinh Tễ có thể hài lòng.

“Để chị tìm cho em cái hộp.” Tôn Mẫn Mẫn nhìn thấy mặt dây chuyền đã sắp thành hình, “Khéo léo thật đấy, hoa văn xung quanh là rồng nhỏ sao?”

“Vâng.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Cậu ấy tuổi rồng.”

“Em vẽ hả?” Tôn Mẫn Mẫn lại hỏi.

“Dùng máy tính,” Lâm Trạm nói, “Nó vẽ được ra còn nhờ tôi chắc.”

“Cũng phải.” Tôn Mẫn Mẫn vui vẻ cười, “À, chị đi tìm hộp cho em đã.”

Làm mãi mới hoàn thành món quà, mất mấy tiếng đồng hồ, khi anh Miêu về nhà tiện đường lái xe đưa anh tới trước cổng trường.

Xuống xe, anh lấy điện thoại ra nhìn, phát hiện Đinh Tễ không liên lạc gì với anh, vô cùng bình tĩnh.

Đang muốn gửi tin nhắn cho Đinh Tễ hỏi xem cậu có muốn đi ăn khuya hay không, điện thoại của anh đột nhiên có cuộc gọi tới, là bố anh.

Lâm Vô Ngung đứng tại chỗ một lúc lâu, cảm giác da đầu tê dại, cuối cùng anh ấn vào màn hình, ấn hủy cuộc gọi.

Sau đó điều chỉnh điện thoại thành im lặng, gọi điện thoại cho Đinh Tễ.

“Ơi,” Đinh Tễ nghe điện thoại, giọng nói có chút lười biếng, “Cuối cùng cậu cũng nhớ tới tôi à.”

“Xuống ăn khuya không anh gà.” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Không ăn khuya.” Đinh Tễ nói, “Nhưng tôi có thể đi ăn với cậu.”

“Xuống nhanh.” Lâm Vô Ngung cười, tắt điện thoại.

Sau đó anh để điện thoại vào trong túi, anh không chắc là bố anh có gọi lại hay không, nhưng anh không muốn ghe điện thoại, cũng không muốn giọng nói của bố anh làm cảm xúc của anh thụt xuống.

~~~~~~~~

Hình minh hoạ cho sổ tay nuôi gà:)))Kiêu Ngạo - Chương 75Nguồn: Weibo Ashin阿睿
分享此文: