Chương 50

Trong phòng đột nhiên không còn chút âm thanh nào.

Đây không phải là lần đầu tiên Đinh Tễ khóc trước mặt Lâm Vô Ngung, nhưng lần này cậu khóc rất không cam lòng, rõ ràng cậu không định khóc, kết quả bây giờ lại giống như một thằng ngốc.

Lâm Vô Ngung bị tiếng khóc bất ngờ của cậu làm ngây ngẩn tại chỗ, nâng tay lên cũng không biết là nên đưa ra hay nên thu về, cứng tại chỗ giống như một bức tượng sáp.

Đinh Tễ thực sự không nghĩ tới vào thời khắc mấu chốt bản thân mình sẽ có phản ứng thế này, trước khi tiếp tục khóc nhiều hơn làm bản thân thêm mất mặt, cậu xoay người đi vào trong phòng tắm, đập cửa cái rầm.

“Đinh Tễ?” Lâm Vô Ngung lập tức chạy theo.

Đinh Tễ nhanh chóng khóa cửa lại.

Lâm Vô Ngung gõ mấy cái bên ngoài: “Đinh Tễ, cậu làm gì thế?”

Cậu không lên tiếng, đứng trước gương trừng mắt nhìn bản thân.

Thật ngưỡng mộ Lâm Vô Ngung, khi chảy nước mắt mắt cũng không đỏ.

Cậu kêu lên một tiếng, lúc này cả vành mắt đều hơi đỏ, đầu mũi cũng nghẹn hồng hồng, nhìn vô cùng thảm, giống như đã gặp phải chuyện không may nào đó.

…. Cũng không có gì sai.

Đủ bất hạnh rồi.

Đinh Tễ xoay người đi tới trước bồn rửa mặt, đưa tay lau mắt, vặn mở vòi nước, không để cho Lâm Vô Ngung nghe thấy tiếng cậu rửa mặt vì khóc, cậu mở vòi nước rất nhỏ.

Rửa mặt xong cậu ngẩng đầu nhìn bản thân mình trong gương, vẫn có chút khó chịu không nói nên lời.

“Đinh Tễ!” Tiếng gõ cửa của Lâm Vô Ngung cũng càng vội vàng, “Cậu đang làm gì thế? Lên tiếng đi!”

Lên cái mông!

Đinh Tễ cắn răng, cậu biết lúc này bản thân chỉ cần lên tiếng thôi chắc chắn sẽ khóc, từ bé cậu đã như vậy, cậu quá hiểu bản thân mình, cộng thêm việc bà nội luôn để cho cậu muốn khóc thì khóc, cậu không thể nhịn nổi.

“Đinh Tễ!” Lâm Vô Ngung tiếp tục đập cửa, “Tôi bạo lực đấy!”

Bạo đi, cậu có bản lĩnh thì vặn khóa ra đi.

Đinh Tễ hít hít cái mũi.

Thời gian càng dài, cậu nghĩ càng nhiều, cũng càng không thể đi mở cửa, không thể đối diện với Lâm Vô Ngung, cậu đã không biết kết thúc tình trạng này thế nào.

Lâm Vô Ngung quả nhiên vặn khóa cửa, nhưng chỉ vặn được hai lần đã dừng.

Nơi có lương tâm nhất của chủ cho thuê chính là khóa cửa, khóa phòng tắm này không phải là dạng khóa cầu vặn một cái là có thể vặn bung, khóa là dạng thanh cong, đặc biệt chắc chắn.

Đinh Tễ hít một hơi, muốn điều chỉnh cảm xúc một chút, cậu không thể ở trong phòng tắm cả một đêm được, cuối cùng cũng phải ra ngoài.

Phải nói gì, phải làm thế nào, Lâm Vô Ngung nghĩ thế nào, có muốn nói chuyện hay không.

Cậu đều phải sắp xếp một chút.

Hai giây sau Lâm Vô Ngung lại đập cửa: “Đinh Tễ!”

Đinh Tễ quay đầu nhìn cửa, không lên tiếng.

Bây giờ cậu đang xấu hổ, khó chịu, cậu không muốn nghe thấy bản thân mình phát ra bất cứ âm thanh nào.

“Đừng đứng ở gần cửa.” Lâm Vô Ngung nói.

Muốn đạp cửa?

Đinh Tễ sửng sốt, vô thức tránh sang một bên.

Nếu như đạp cửa tổn thất có hơi lớn, cửa đang khóa, có khả năng sẽ đạp hỏng cả cánh cửa, thay cả cửa cả khung thế nào cũng phải mất một hai nghìn?

… Tiền này tính cho ai?

Liệu có tính lên khoản tiền mà cậu nợ Lâm Vô Ngung không?

Đinh Tễ bất chợt căng thẳng, Lâm Vô Ngung thực sự có thể làm ra chuyện này.

“Lâm….” Cậu nói về phía cánh cửa.

Còn chưa nói xong một chữ, cánh cửa phòng tắm đột nhiên phát ra âm thanh cực lớn.

RẮC!

Tuy rằng Đinh Tễ đã chuẩn bị tâm lý, nhưng cậu vẫn bị dọa nhảy dựng, tiếng động này không phải đạp cửa mà là… chém cửa!

Cánh cửa phòng tắm xuất hiện một khe hở, trong khe hở kẹp một con dao thái thức ăn.

“Đậu má?” Đinh Tễ sửng sốt.

Sau đó con dao biến mất khỏi khe hở.

Đinh Tễ bước lên trước một bước, muốn nhìn xem là chuyện gì.

Rắc, rắc, rắc!

Dao thái thức ăn một lần nữa xuất hiện trên cánh cửa, lại nhiều thêm một khe hở.

Đinh Tễ đột nhiên cảm thấy có chút không vui, chính là âm thanh rắc rắc này, cảm giác như một dao phá nát tất cả.

Dao thái thức ăn lại biến mất.

Đang đợi Lâm Vô Ngung chém xuống dao thứ ba, cánh cửa xuất hiện một tiếng động khác.

Bụp!

Nắm đấm của Lâm Vô Ngung xuất hiện giữa hai khe nứt trên cánh cửa, trên nắm đấm còn bọc một vòng giấy thấm dầu ở phòng bếp… đấm vào xong anh rung rung tay, rung cho giấy thấm dầu rơi xuống đất, sau đó vặn khóa từ bên trong.

Thật sự là học thần sạch sẽ, phá cửa còn phải bọc tay… đậu má! Lâm Vô Ngung sắp vào đây rồi!

Sau khi Đinh Tễ có phản ứng, toàn thân cậu từ đầu tới chân, từ tóc tới lông tơ đều đông cứng lại.

Lâm Vô Ngung đẩy cửa ra, nhìn cậu, vừa rút tay về vừa hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Đinh Tễ lắc đầu.

“Tại sao không lên tiếng?” Lâm Vô Ngung rút tay ra, tay bị kẹt trong khe cửa không rút ra được.

Đinh Tễ không nói gì, hít một hơi.

“Khóc cái gì?” Lâm Vô Ngung lại rút tay ra, tay vẫn kẹt trong khe cửa không nhúc nhích.

Chất lượng cửa rất được, tuy rằng bị chém xong lại bị đấm một cái, nhưng chỉ mở ra một khe, không bị đập một lỗ lớn, tay có thể đi vào, nhưng mà rút ra thì khó.

Điều này khiến cho Đinh Tễ nghĩ tới Lưỡi cưa.

Bởi vì không dám xem toàn bộ phim, cậu động kinh chạy tới xem bài post bách khoa toàn thư cách chết trong Lưỡi cưa…. đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

“…. Đừng khóc nữa,” Lâm Vô Ngung vòng tay kia qua sau cửa, bẻ miếng gỗ bị vỡ ra, “Giúp cái đi.”

“A.” Đinh Tễ đột nhiên tỉnh táo, vội vàng bước qua đó.

Cầm đầu gỗ kéo lên trên, cuối cùng Lâm Vô Ngung cũng có thể rút tay về.

Khung cảnh tiếp theo lại ngưng đọng.

Đinh Tễ cầm lấy mảnh gỗ không buông tay, dường như đang túm lấy cọng cỏ cuối cùng cứu mạng mình.

Lâm Vô Ngung cầm cổ tay cậu kéo hai cái, không kéo được, anh thở dài một hơi: “Không sao.”

Đinh Tễ ngước mắt nhìn anh.

“Không sao,” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ vai cậu một chút, “Cậu… tôi ra ngoài dạo một vòng trước, cậu ngồi một mình

chút đi?”

Đinh Tễ sửng sốt.

Cậu thực sự không nghĩ rằng Lâm Vô Ngung sẽ nói như vậy.

Đề nghị này kỳ thực rất tốt, toàn thân cậu khó chịu vì sự xuất hiện của Lâm Vô Ngung, đứng cũng không được, ngồi cũng không xong, khóc cũng không vui, không khóc lại không kìm nổi, lên tiếng cũng không được, không lên tiếng lại xấu hổ.

Nhưng nếu như bây giờ Lâm Vô Ngung thực sự xoay người ra cửa, căn phòng này lại quay về trạng thái mấy ngày nay khi cậu ở một mình, cậu không thể nhịn được.

“Không.” Cậu nói.

“Vậy được.” Lâm Vô Ngung suy nghĩ, vươn cánh tay ra ôm lấy cậu, “Cậu muốn khóc không? Tôi có thể giả vờ như không biết.”

Cái ôm và hơi thở của Lâm Vô Ngung có trong cái ôm này khiến cho Đinh Tễ chua xót.

Cậu và Lâm Vô Ngung không chỉ ôm một lần, nhưng lần này lại có cảm giác hoàn toàn khác.

Không bằng lòng.

Lúng túng.

Lại không nỡ đẩy ra.

Cậu cúi đầu áp đôi mắt lên vai Lâm Vô Ngung, hít vào một hơi thật sâu, muốn làm cho bản thân bình tĩnh lại.

Nhưng khi chậm rãi hô hấp, nước mắt cậu lại dâng lên.

Sau đó không thể thở nổi, biến thành tiếng khóc nức nở.

Hơn nữa bởi vì thở ra, thậm chí cậu còn cảm thấy bản thân giống như “hức” một tiếng khóc nấc lên, giống như một đứa ngốc.

Lâm Vô Ngung không nói gì, tay vẫn luôn vỗ sau lưng Đinh Tễ.

Trừ động tác an ủi này, anh cũng không nghĩ ra còn có thể làm gì nữa, dù sao anh cũng hoàn toàn không thể dự đoán được phản ứng của Đinh Tễ.

Thậm chí anh đã từng nghĩ, khi quay lại liệu Đinh Tễ có cầm hành lý bỏ đi không.

Anh nên gọi điện thoại hỏi thăm hay cứ thế bỏ qua.

Hoặc là vừa mở cửa, Đinh Tễ đã vung một đấm tới, anh nên nhận hay là né tránh….

Nhưng lại không nghĩ rằng Đinh Tễ sẽ khóc.

Còn khóc đau lòng như vậy.

Lâm Vô Ngung tính thời gian đều luôn rất chuẩn, nhưng hôm nay Đinh Tễ khóc như thế này, trong lòng anh cũng hoang mang, cũng không có lòng nào suy nghĩ rốt cuộc Đinh Tễ đã khóc bao lâu.

Chỉ biết cuối cùng Đinh Tễ không lên tiếng, còn cúi đầu áp lên vai anh ít nhất năm phút mới ngẩng đầu lên.

Anh buông lỏng cánh tay ôm lấy Đinh Tễ, không đợi nhìn rõ mặt cậu, cậu đã quay người lại, vặn mở vòi nước rửa mặt, hất nước lên mặt mình ào ào.

“Ngại quá.” Đinh Tễ vặn vòi lại, chống tay lên bồn rửa mặt, hít một hơi.

“Cậu đói chưa?” Lâm Vô Ngung nói, “Có lẽ bánh đậu vẫn còn nóng.”

“Ừ.” Đinh Tễ trả lời mang theo nặng giọng mũi.

Lâm Vô Ngung vội vàng xoay người đi về phòng khách, cầm lấy một hộp bánh đậu từ trong túi ra, mở nắp hộp, dùng ngón tay chọc chọc lên một chiếc bánh.

Phát hiện ra bánh đã nguội rồi.

“Không còn nóng nữa hả,” Đinh Tễ đi ra ngoài, mặt vẫn còn nước, “Đi cả đường mất nhiều thời gian như vậy.”

“Khi ở dưới tầng vẫn còn đang nóng,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi mua lúc vừa mới làm xong.”

“Trách tôi à?” Đinh Tễ vươn tay cầm một cái bánh, cắn một miếng, “Khóc lâu quá làm cho bánh cũng nguội hết rồi?”

“Không phải,” Lâm Vô Ngung nói, “Điều hòa thổi nguội, đặt đúng bên dưới cửa gió.”

Đinh Tễ nhìn anh, lại hít hít cái mũi.

Lâm Vô Ngung thuận tay kéo khăn giấy đưa cho cậu.

Đinh Tễ quay đầu qua: “Không cần.”

“Tay bị nước vào rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Có nên đi bệnh viện thay thuốc không?”

“Tôi tới trạm y tế khâu lại,” Đinh Tễ nói, “Tự mình mang một đống thuốc về thay, bác sĩ nói không sâu lắm.”

“Khâu rồi?” Lâm Vô Ngung bị dọa giật mình, “Nghiêm trọng vậy sao?”

“Hai mũi, trước khi khai giảng là có thể khỏi tương đối,” Đinh Tễ lại cầm một cái bánh, “Vẫn còn rất ngon.”

“Ừ, rất nhiều người mua.” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ không nói gì, nhét bánh vào trong miệng.

“Thay thuốc đi.” Lâm Vô Ngung nói, “Đừng để nhiễm trùng.”

Thay thuốc là một chuyện không tệ.

Ít nhất có thể khiến cho bọn họ không xấu hổ như vậy, không biết phải mở miệng thế nào, lại không thể không nói chuyện.

Thay thuốc cũng rất dễ làm.

Đinh Tễ ngồi xuống bên cạnh bàn trà, đặt tay lên bên trên: “Cầm cái đĩa lại đây để đựng.”

Lâm Vô Ngung do dự một lát, tới phòng bếp lấy cái đĩa đặt dưới tay Đinh Tễ.

“Mở ra, đổ nước trong cái chai trong suốt kia lên, đổ ào ào vào, sau đó lại phun thứ trong chai trắng lên, quấn lại là được.” Đinh Tễ chỉ huy anh, “Bác sĩ làm như vậy.”

“Tôi làm?” Lâm Vô Ngung cúi người xuống, nhìn tay cậu.

“Không thì tôi làm chắc?” Đinh Tễ hỏi.

“Được rồi, tôi làm.” Lâm Vô Ngung cắn răng, vươn tay nắm băng dính trên tay Đinh Tễ, nhẹ nhàng kéo ra, kéo băng gạc bao mấy vòng quanh tay xuống.

Tháo băng gạc ướt đẫm ra, anh nhíu mày khi nhìn thấy vết thương của Đinh Tễ: “Tại sao lại thành ra thế này… cậu đập dao làm gì?”

“Không biết.” Đinh Tễ buồn bực nói.

Tức giận sao?

Lâm Vô Ngung không dám hỏi, vào lúc này, Đinh Tễ mẫn cảm giống như cả tóc cũng có thần kinh, cậu vô cùng chú ý tới nội dung lời nói của mình.

Đinh Tễ thường xuống bếp giúp đỡ bà, cầm dao thái thức ăn trong tay chắc chắn sẽ không gặp sai lầm lớn thế này, cho dù là anh, người còn không biết đập dưa chuột cũng không tới mức cắt dao vào tay.

Đinh Tễ nói là đập dao, có lẽ là đập tay vào lưỡi dao.

Do tức giận sao.

Lâm Vô Ngung hơi đau lòng.

Tại sao lại tức giận?

Bởi vì nhận ra rằng mấy tháng nay mình ăn sủi cảo nhân rau thơm sao?

Hay là vì sủi cảo nhân rau thơm lại dùng cách ấy khiến cho bản thân cậu biết mình ăn cái gì….

Khi cầm cái chai trong suốt kia lên đổ xuống miệng vết thương theo yêu cầu của Đinh Tễ, tay cậu run lên, tuy rằng đã khâu rồi, nhưng vẫn có dính máu, nhìn qua có vẻ vô cùng thảm.

“Tôi đổ nhé.” Lâm Vô Ngung nhắc nhở cậu, chắc trong cái chai đó là cồn.

“Đổ đi, không đau, vẫn còn chưa hết thuốc tê.” Đinh Tễ nói, “Bác sĩ cũng thật là ác, đâm trực tiếp kim gây tê lên miệng vết thương, đau tới mức tôi gào rách họng, trẻ con bên ngoài đều bị tôi dọa khóc.”

Lâm Vô Ngung cười, đổ nửa non chai cồn xuống vết thương: “Được chưa?”

“Ừ,” Đinh Tễ gật đầu, “Chấm chấm miếng bông, sau đó phun cái kia, hình như cái kia có thể dính vết thương không bị nứt ra.”

“Được.” Lâm Vô Ngung cầm bông lên, cẩn thận không để tay mình chạm vào vết thương của Đinh Tễ.

Chấm xong lại phun thuốc làm lành vết thương lên, lúc này mới coi như hoàn thành công việc.

Quấn băng gạc dễ hơn nhiều, quấn vài vòng, dùng băng dán cố định lại.

“Được rồi,” Lâm Vô Ngung nhìn thoáng qua cái đĩa, cồn có màu đỏ thoạt nhìn hơi dọa người, “Cái đĩa này….”

“Vứt đi.” Đinh Tễ cau mày.

“Lần sau lấy cái túi bóng đựng là được rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Tổng cộng chỉ có bốn cái đĩa, chỉ đủ thay bốn lần.”

Đinh Tễ sửng sốt một lát: “Dùng cái đĩa này chuyên để thay thuốc không được sao?”

“…. Cũng đúng.” Lâm Vô Ngung cũng sửng sốt.

“Cậu làm học thần kiểu gì vậy?” Đinh Tễ nói.

“Cậu còn là thần đồng nhỏ đấy?” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ dừng một lát, dựa vào ghế bật cười.

Lâm Vô Ngung rửa sạch đĩa, đặt phía dưới bàn trà, để lại lần sau thay thuốc.

Trạng thái của Đinh Tễ nhìn có vẻ tốt hơn trước một chút, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn nhiều.

Lâm Vô Ngung quyết định ít nhất buổi tối hôm nay không thể nhắc tới nguyên nhân cậu bị thương, cũng không thể nhắc tới nguyên nhân cậu để lại chỗ trống.

“Tôi thấy nhà bếp có cánh gà và trứng muối,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu định làm cánh gà hả?”

“Ừ.” Đinh Tễ thở dài, “Bây giờ không làm nữa.”

“Hay là….” Lâm Vô Ngung đi tới cửa nhà bếp nhìn, “Cánh gà cũng không cần thái không cần chặt, cậu nói cho tôi làm thế nào đi, tôi nấu cho.”

“Được.” Đinh Tễ gật đầu, đứng dậy, bắt đầu đọc các bước, “Đầu tiên rửa sạch cánh gà, để ráo, khứa vài cái để dễ ngấm gia vị, lòng đỏ trứng muối đập vỡ, cho khoảng một cái lòng đỏ trứng đổ lên một cái cánh gà, cộng thêm lát gừng, rượu gia vị, bóp đều rồi ướp trong nửa tiếng, sau đó tẩm bột, đợi dầu sôi tầm sáu bảy phần bỏ cánh gà vào chiên vàng….”

“Đứa trẻ con hàng xóm cũng phải thèm khóc.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi chỉ nói một lần thôi,” Đinh Tễ nhìn anh, “Nghe cho kỹ.”

“Tiếp tục.” Lâm Vô Ngung gật đầu.

“Đậy nắp tầm năm phút rồi gắp ra, lại bắc chảo đổ thêm ít dầu, chiên lòng đỏ trứng tới nổi bọt, đổ cánh gà vào đảo,” Đinh Tễ nói, “Đổ ra khỏi chảo cho thêm hành.”

“Như vậy sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đã nhớ chưa?” Đinh Tễ hỏi.

“Cho tôi năm phút tôi có thể đọc ngược lại cho cậu một lần.” Lâm Vô Ngung xoay người đi vào phòng bếp.

Đinh Tễ cười, ngồi xuống phòng khách không nhúc nhích.

Cậu thật sự tin anh có thể đọc ngược lại, đối với Lâm Vô Ngung mà nói, có lẽ không có chuyện gì là đặc biệt khó, dù sao cũng là đầu óc mà Ngọc Hoàng đại đế nặn ra.

Nhưng hoàn thành cả quá trình này đối với một người không biết đập dưa chuột, có lẽ cũng không dễ dàng.

Dù sao hôm nay mấy người trong nhóm lớp nói muốn làm, toàn bộ đều thất bại, có người rán cháy, có người hầm nhừ, còn có người làm toàn bộ quá trình vô cùng tốt, cắn một miếng lại bắn ra máu, không biết làm thế nào ra được.

Lâm Vô Ngung nhất định sẽ thất bại.

Đinh Tễ có cảm giác vui sướиɠ khi trả được thù, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.

Mấy phút sau thậm chí cậu còn có thể đứng bên cánh cửa, nhìn Lâm Vô Ngung tay chân vụng về làm việc.

Lâm Vô Ngung quấn cái tạp dề Đại mạch Ngũ Thường, đứng trước bệ bếp nhìn trứng muối đang đun trong nồi.

“Cậu cũng biết trứng vịt muối còn sống à?” Đinh Tễ nói, “Tôi còn tưởng rằng cậu sẽ nghĩ cái này đã được luộc qua rồi.”

“Tôi quả thật đã cho rằng như vậy.” Lâm Vô Ngung đá thùng rác tới trước mặt cậu.

Đinh Tễ nhìn vào bên trong, một cái vỏ trứng vịt muối đang nằm trong đó: “Cứ vất đi như vậy?”

“Không vất thì làm gì?” Lâm Vô Ngung nói.

“Chưng chín rồi ăn chứ sao nữa hả anh Vô Ngung!” Đinh Tễ gào lên.

Lâm Vô Ngung nhìn cậu.

Đinh Tễ không nói gì.

Anh Vô Ngung.

Đây vốn là một xưng hô rất bình thường, tâm tình của cậu vô cùng tốt, khi cảm thấy Lâm Vô Ngung đặc biệt thú vị sẽ thích gọi như vậy.

Nhưng vào giờ phút này, một tiếng anh Vô Ngung, đột nhiên cậu lại cảm giác giống như bị lột hết quần áo.

“Tôi vừa mới thay túi rác, còn chưa vứt thứ gì khác vào,” Lâm Vô Ngung nói, “Hay là nhặt lên?”

Đinh Tễ nhìn anh, rất lâu sau mới mở miệng: “Khẩu vị của cậu tốt thật đấy?”

“Vậy không nhặt nữa.” Lâm Vô Ngung tiếp tục nhìn chằm chằm nồi.

Đinh Tễ nhìn một lát, thực sự không nhịn được, lại hỏi một câu: “Cậu chỉ biết làm chuyên một việc thôi à?”

“Hả?” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Ờ!”

Sau đó anh cầm cánh gà lên, bắt đầu khứa hoa… kỳ thực chính là tùy tiện vạch mấy dao.

Có thể nhìn ra, Lâm Vô Ngung cũng có chút không để tâm, cách sắp xếp căn bản đều cần cậu nhắc nhở.

Đinh Tễ không nói gì nữa, dựa vào cửa im lặng.

Cậu không đoán được ra là Lâm Vô Ngung đang nghĩ gì, Lâm Vô Ngung cũng rất ít khi biểu lộ cảm xúc, nhất là khi có tâm trạng, cậu biết cách nhìn người, nhưng mỗi lần nhìn Lâm Vô Ngung cậu đều có chút vất vả.

Cậu đút tay vào trong túi quần lục lọi.

Tiền đồng của bà nội vẫn ở đây.

Phải đi bói một quẻ.

… Bói gì bây giờ?

Bói Lâm Vô Ngung đang nghĩ gì? Chắc chắn là không bói ra được.

Bói tình cảm của Lâm Vô Ngung?

Hay là bói tình cảm của bản thân?

Hoặc là bói sau hôm nay, quan hệ của cậu và Lâm Vô Ngung sẽ đi về hướng nào?

Đinh Tễ nắm chặt đồng tiền trong túi, xoay người chuẩn bị quay lại phòng khách.

“Không xem nữa?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Đẹp lắm sao?” Đinh Tễ nói.

“Vậy cậu đi đâu?” Lâm Vô Ngung quay đầu nhìn cậu.

“Cậu yên tâm đi, bây giờ tôi… vẫn ổn.” Đinh Tễ cảm giác sau gáy căng thẳng, lúc này cậu không có cách nào nói chuyện gì khác với Lâm Vô Ngung ngoài chuyện làm cánh gà, chỉ có thể vội vàng đi, “Tôi không muốn nói chuyện với cậu.”

“Ờ,” Lâm Vô Ngung ở đằng sau lên tiếng, “Vậy cậu muốn ăn cơm với tôi không?”

“Cậu làm đồ ăn mà cậu đã đọc lèo lèo lưu trình đi!” Đinh Tễ gào lên.

“Vàng chiên vào gà cánh bỏ phần bảy sáu tầm sôi dầu… ” Lâm Vô Ngung nói.

Đinh Tễ sửng sốt, mất mấy giây mới phản ứng lại anh đang đọc ngược lời lúc trước.

Thần kinh!