Chương 17

Lão Lục còn là khách mời quay video sao?

Đinh Tễ thiếu chút nữa đã tin rồi, nhưng ánh mắt khi Lão Lục chạy qua đây túm lấy quần áo của cậu khiến cậu lập tức hiểu ra, đây là thật.

Lão Lục không có kỹ năng diễn xuất cao như vậy.

Tuy rằng trước giờ chưa từng tham gia vào tất cả những tranh chấp không biết bao nhiêu quy tắc ở quảng trường nhỏ, nhưng dù sao từ bé cũng đã lăn lộn ở đó, Đinh Tễ lập tức phản ứng lại, trong tình huống này tuyệt đối không thể dùng thân phận người quen của Lão Lục đứng ở đây.

Nếu không tối nay cậu và Lâm Vô Ngung nhất định sẽ bị đánh, bị đánh cũng không nhẹ.

Lâm Vô Ngung còn phải ôn tập, hiện tại chính là giai đoạn nước rút thi vào đại học.

Huống hồ cậu cũng không thân với Lão Lục.

Cậu nhanh chóng lùi về sau mấy bước, tránh khỏi bàn tay vươn về phía góc áo cậu của Lão Lục.

Nhưng phản ứng và tiếng kêu cứu kia của Lão Lục, đã làm cậu bại lộ.

Bốn người đàn ông xông từ trong ngoài đường vào, trong vòng một giây từ khi quay đầu lại, ánh mắt đã tập trung về hướng bọn họ.

Mấy người đàn ông rất cường tráng, trong đó còn có một người đầu trọc, cổ to tới mức gần như không có, Đinh Tễ đã từng thấy, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày cho dù là ngày hay đêm hắn đều đeo kính màu vàng.

Đinh Tễ chưa từng tiếp xúc với hắn, duy nhất đã từng nghe nói chuyện hắn cướp tiền của ba học sinh cấp hai.

Nếu như không phải bây giờ không có thời gian, cậu thật sự muốn giới thiệu cho Lâm Vô Ngung một chút, nhìn xem, như thế mới chân chính là tên vô công rồi nghề chuyên lừa đảo, như tôi là học sinh lớp mười hai.

“Con mẹ mày còn gọi người sao?” Đầu trọc trừng mắt nhìn về phía bọn họ, mang theo vẻ mặt không thể tin nổi.

“Không, tôi không… ” Lão Lục xua tay với đầu trọc.

“Còn chối cái gì!” Người đằng sau đầu trọc rống lên một câu.

Lúc này Đinh Tễ mới giật mình tỉnh táo lại, quay đầu nhìn phía sau, mấy đại ca đầu undercut vẫn còn đang ở đó, giờ đây cũng đều kinh ngạc đứng tại chỗ.

Có lẽ là diễn quá sâu, cánh tay vẫn đang để trần.

Đối với nhóm đầu trọc, quả thực là khıêυ khí©h giành đất diễn.

“Quan tâm chó gì bọn nó là ai!” Đầu trọc rống lên một tiếng.

Khi giọng nói của hắn còn chưa dứt Đinh Tễ đã túm lấy tay Lâm Vô Ngung, mạnh mẽ kéo anh về sau: “Chạy!”

Lâm Vô Ngung không do dự, xoay người chạy theo.

“Đánh hết cho tao!” Lúc này tiếng gào thứ hai của đầu trọc mới vang lên.

Bọn họ chạy xa bảy tám mét, mấy đại ca đầu undercut mới bắt đầu chạy, ngay sau đó truyền tới âm thanh hỗn chiến.

Tiếng mắng, tiếng kêu thảm, tiếng giải thích.

Lâm Vô Ngung vừa chạy điên cuồng với Đinh Tễ, vừa bớt thời gian quay đầu liếc mắt về phía sau.

Có chút kinh ngạc phát hiện ra vậy mà lại có người chạy theo, hơn nữa còn là hai người, một trong hai còn đạp chiếc xe đạp dùng chung!

Quét mã từ khi nào?

“Đừng nhìn! Chú tâm chạy!” Đinh Tễ đè thấp giọng, “Đằng trước rẽ trái!”

Lâm Vô Ngung rẽ trái ở đường giao phía trước, chạy vào trong một ngõ nhỏ, chuẩn bị rẽ phải theo sự chỉ huy của Đinh Tễ, ra ngoài chính là đường cái.

Nhưng vừa mới đi xuyên vào ngõ, người đằng sau đã đuổi tới rồi.

Lâm Vô Ngung nghe thấy tiếng xe đạp đằng sau.

Anh nhanh chóng liếc mắt nhìn Đinh Tễ một cái, muốn chạm mắt nhau xem tình huống hiện tại nên làm gì, nhưng Đinh Tễ không nhìn anh, nháy mắt khi anh quay đầu, cậu vươn tay đẩy anh một cái.

“Cậu… ” Lâm Vô Ngung bị đẩy một cái lảo đảo suýt nữa thì ngã.

Xe đạp đã tới phía sau rồi, người trên xe vung gậy về phía Đinh Tễ.

Lâm Vô Ngung lập tức phản ứng tại sao Đinh Tễ lại làm thế.

Anh cảm thấy phản xạ cả đời của mình có lẽ đều tập trung vào giây này, anh ôm lấy Đinh Tễ cố gắng xoay nửa vòng nhỏ sang bên cạnh.

Gậy sắt vốn sẽ đập lên đầu Đinh Tễ sượt qua tai cậu, đập lên vai, không biết đầu gậy có thứ gì, vạch một nhát lên mặt Lâm Vô Ngung.

Không đau.

Nhưng anh biết chắc chắn có vết thương.

Phía sau Lâm Vô Ngung không có gì để chống đỡ cả, lực của gậy nện xuống và sức nặng của Đinh Tễ làm anh lùi về sau hai ba bước, đập vào tường.

Người trên xe đạp nhảy xuống.

Lâm Vô Ngung sờ sờ bên tường, muốn tìm thứ gì đó để đối phó.

Đinh Tễ đứng ổn lại nhìn lướt qua mặt anh, xoay người vọt về phía người nọ.

Lâm Vô Ngung giơ tay muốn kéo cậu lại, nhưng lại quơ vào khoảng không.

Tốc độ của Đinh Tễ nhanh kinh người, người nọ còn chưa kịp vung gậy lên, cậu đã xông tới trước mặt, trực tiếp xô vào người kia.

Sức lực tương đối đủ.

Người nọ lùi về sau một bước còn chưa kịp đứng vững, Đinh Tễ đã túm lấy ngực áo hắn, chỉ vào mũi hắn: “Tốt nhất mày nên nhìn rõ tao là ai!”

Người nọ nhíu mày sững sờ.

“Cho mày ba mươi giây.” Giọng nói của Đinh Tễ có chút khàn khàn, “Gọi điện thoại cho anh Thắng, hỏi xem nếu như Lão Lục gọi người tới thì có gọi được tao hay không!”

Lâm Vô Ngung nhìn sườn mặt Đinh Tễ.

Khí thế dữ tợn như hung thần.

Cảm giác nếu như không phải anh tự mình nhìn thấy mấy cái tên mà Trần Mang gửi tới, không phải anh tận mắt nhìn thấy tên của hạng nhất chính là Đinh Tễ, anh tuyệt đối sẽ tin tưởng vào giờ phút này Đinh Tễ chính là một tên lưu manh có tiếng.

“Con mẹ nó mày là ai?” Người kia vẫn nhíu mày, không buông gậy xuống, nhưng không ra tay.

“Triệu Sơn Hà.” Đinh Tễ nói xong buông cổ áo hắn, đập một cái vào ngực đẩy hắn ra, “Gọi điện thoại hỏi!”

Người kia nhíu mày, nhìn chằm chằm cậu có chút do dự.

“Không có số điện thoại của anh Thắng?” Giọng Đinh Tễ lạnh lùng, lấy điện thoại của mình ra, “Có cần tao gọi giúp không?”

“Không cần,” Người kia do dự rút điện thoại ra, “Tao có.”

Đinh Tễ không để ý tới hắn nữa, xoay người đi tới trước mặt Lâm Vô Ngung.

“Làm sao… ” Lâm Vô Ngung vừa mở miệng đã bị Đinh Tễ ngắt lời.

“Đi với tôi.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói. “Đi từ từ.”

Không đợi Lâm Vô Ngung trả lời, cậu lại xoay người trừng người kia.

Người kia cũng đang nhìn về phía này, bị cậu trừng như vậy, vội vàng lấy điện thoại ra, nhìn về góc bên kia, hô một tiếng với người chạy qua đây cùng hắn: “Con mẹ nó sao lại thế này?”

“Sao thế!” Người kia bước nhanh về phía hắn.

“Đi.” Đinh Tễ vừa cầm điện thoại gọi điện, vừa đi về phía trước.

Lâm Vô ngung đi sau cậu, hai người một trước một sau rẽ phải ở đường giao phía trước.

“Này?” Đinh Tễ bắt đầu nói chuyện với điện thoại đang cầm trên tay, “Đậu má tao Triệu Sơn Hà! Mày có biết đầu trọc từ đâu tới không! Hôm nay nó làm cái khỉ gì vậy! Con mẹ nó có bệnh sao! Thấy người là đánh! Không uống thuốc đã thả ra ngoài rồi phải không!”

Khi Đinh Tễ nói ra cái tên Triệu Sơn Hà này, Lâm Vô Ngung đã biết thằng nhóc này đang lừa người, không biết đối phương có thể bị lừa hay không, anh vẫn luôn chú ý tới động tĩnh của hai người bên kia.

Bọn họ cách đường rẽ phải chỉ còn ba bốn mét, thấy chẳng còn mấy bước nữa, nhưng dưới tình huống như thế này đường đi tới đó quả thực có hơi dài.

Cũng may là Đinh – Triệu Sơn Hà – Tễ đi rất trấn định tự nhiên còn mang theo vài phần kiêu ngạo.

Vào giờ phút này Lâm Vô Ngung vẫn đang đắn đo rốt cuộc nên đóng vai trâu ngựa của Đinh – Triệu Sơn Hà – Tễ hay là anh em của Đinh – Triệu Sơn Hà – Tễ.

Không đợi đắn đo xong, Đinh Tễ đã rẽ vào đường giao: “Nhanh!”

Lâm Vô Ngung cũng nhanh chóng chạy theo.

“Chạy, chạy, chạy, chạy!” Đinh Tễ thấp giọng vừa kêu một chuỗi vừa chạy về phía trước.

Lâm Vô Ngung cũng chạy theo.

Khi chỉ còn mấy bước nữa thôi là ra đường lớn, đầu trọc và anh em của hắn nhận ra là đã mắc mưu liền đuổi theo.

Vì thế hai người bọn họ phải nhân dịp này kéo dài khoảng cách tiếp tục chạy.

Chạy ra khỏi đường giao, xuyên qua đường lớn, ngang qua siêu thị, chạy vào trong một khách sạn rồi lại đi ra từ cửa sau… cuối cùng không biết đi vòng qua những đường nào, từ cửa bên của bệnh viện chạy vào khu chính.

“Ôi tôi sắp đau sốc hông rồi.” Đinh Tễ đặt mông ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, chống đầu gối thở gấp.

Lâm Vô Ngung cũng thở gấp, sau khi ngồi xuống bên cạnh Đinh Tễ, anh bắt đầu cảm thấy trên mặt có hơi rát.

“Cậu đợi tôi một chút.” Đinh Tễ thở mấy hơi lại đứng dậy, “Tôi qua phòng y tá một lát.”

“Làm gì?” Lâm Vô Ngung hỏi.

Đinh Tễ nhíu mày chỉ mặt anh.

Lâm Vô Ngung xác định xong rằng không có ai đuổi theo mới đi tới bên cửa, nhìn khuôn mặt mình trên kính thủy tinh.

Có thể nhìn thấy một vết rách nghiêng, còn có chút máu đang chảy ra.

“Cậu ngồi đây đi,” Đinh Tễ mang một y tá tới, “Chị này sẽ sát trùng cho cậu.”

“Rạch bằng thứ gì đấy?” Y tá kiểm tra mặt của Lâm Vô Ngung, lấy tăm bông và lọ nhỏ từ trong túi ra, bắt đầu giúp anh sát trùng vết thương, “Vết thương vẫn ổn, không phải quá sâu….”

“Có để lại sẹo không?” Đinh Tễ rất căng thẳng đứng bên cạnh hỏi.

“Cái này khó mà nói được,” Y tá nói, “Vết thương này nếu như sâu hơn một chút chắc chắn sẽ để lại sẹo, hiện tại như thế này có một số người sẽ để lại chút dấu vết.”

Y tá giúp anh sát trùng xong lại dặn dò tốt nhất là lấy số thứ tự để bác sĩ xem cho.

“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung cười cười gật đầu.

Sau khi y tá đi, Đinh Tễ ngồi bên cạnh cúi đầu, một lúc lâu cũng không nói gì.

“Triệu Sơn Hà là ai?” Lâm Vô Ngung hỏi.

“Cậu đã xem Cổ Hoặc Tử chưa,” Đinh Tễ nói, “Anh Gà Rừng tên là Triệu Sơn Hà.”

“Chưa từng xem,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Cậu còn xem phim cổ như vậy sao?”

“Chồng cô tôi thích xem, đọc lời kịch làu làu, còn có cả truyện tranh, tôi cũng đọc theo.” Đinh Tễ cười quay đầu qua, nhìn thấy mặt anh nụ cười lại nháy mắt biến mất.

“Không sao.” Lâm Vô Ngung nói, “Thể chất của tôi không dễ để lại sẹo, sẽ không có sẹo đâu.”

“Ai mà biết được,” Đinh Tễ cau mày, “Lỡ như… hôm nay tôi không nên nói đến bệnh viện rồi mới gọi xe cho cậu! Không nên đi đường nhỏ! Tôi… tôi nên tính một quẻ.”

Lâm Vô Ngung bật cười: “Cậu bị bệnh nghề nghiệp sao?”

“Có đau không?” Đinh Tễ nhìn mặt anh.

“Bây giờ không đau nữa rồi,” Lâm Vô Ngung nói, “Vết thương cũng chẳng to bao nhiêu.”

“Thôi đi, bố tôi tát tôi một cái còn chưa rách da đâu mà còn đau cả buổi tối,” Đinh Tễ vươn tay nắn nắn bả vai mình, có lẽ là nắn đến nơi bị đập, cậu cau mày nhe răng, “Lúc nãy cậu gạt tôi ra à.”

“Không.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vào thời điểm như thế đừng giả anh hùng rồi không thừa nhận.” Đinh Tễ chậc một tiếng.

“Không phải là tôi gạt cậu ra,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu nặng như thế, đâm vào người tôi, tôi có thể gạt được cậu ra sao? Là tôi dùng sức đẩy cậu ra.”

Đinh Tễ cúi đầu cười hì hì vui vẻ mấy tiếng.

“Lần tới đừng lao vào như vậy,” Lâm Vô Ngung nhìn cậu, “Nếu như bị đập vào đầu thì làm sao.”

“Không nghĩ nhiều như vậy,” Đinh Tễ nói, “Tôi cảm thấy chuyện này không liên quan gì tới cậu cả, dù sao cũng không thể khiến cho cậu tự nhiên lại bị đập, sắp thi đại học rồi, tư thái của cậu thế nào cũng phải thi thủ khoa, tôi nghĩ lại mà sợ, thủ khoa suýt chút nữa đã bị tôi làm hỏng mất.

“Nói linh tinh,” Lâm Vô Ngung nhìn vai cậu, “Cậu không để chị y tá xem giúp một chút sao?”

“Không có cảm giác gì,” Đinh Tễ nói xong dừng lại một chút, “Tôi rất nặng sao? Không thể nào, khoảng thời gian này tôi gầy đi không ít.”

“Cậu đâm vào,” Lâm Vô Ngung nhanh chóng dùng ngón tay ngoắc lấy cổ áo cậu, kéo xuống một chút, nhìn bả vai của cậu, “Chắc chắn sẽ rất nặng… “

“Làm gì đấy!” Đinh Tễ trừng mắt nhìn anh.

Lâm Vô Ngung buông lỏng cổ áo: “Tím một mảng lớn rồi, thật sự không có cảm giác gì sao?”

“Một mảng lớn? Lớn đến mức nào?” Đinh Tễ nhanh chóng nhảy tới trước cửa kính thủy tinh, kéo cổ áo xuống nhìn, “Đậu má, cái này sẽ dọa bà tôi.”

Cậu lại xoay người: “Không kéo cổ áo xuống có thể nhìn thấy không?”

“Không thể.” Lâm Vô Ngung nói.

“Vậy thì tốt.” Đinh Tễ thở ra một hơi.

“Cậu vào phòng bệnh với bà đi,” Lâm Vô Ngung nói, “Lỡ như mẹ cậu còn ở đó, muộn nữa lại cãi nhau?”

“Tôi gọi xe cho cậu trước đã.” Đinh Tễ lấy điện thoại ra.

“Tôi tự gọi,” Lâm Vô Ngung ấn tay cậu lại, “Tôi đi đây.”

“Cậu thế này… ” Đinh Tễ rất do dự.

“Luyến tiếc tôi à?” Lâm Vô Ngung nói.

“Được, cậu tự gọi đi.” Đinh Tễ lập tức xoay người đi về phía phòng bệnh, vừa đi vừa dặn dò, “Có chuyện gì thì gọi cho tôi, gọi xe ở ngoài cửa, đừng đi xa, lỡ như gặp phải bọn đầu trọc… “

“Biết rồi, giống y như ông già,” Lâm Vô Ngung thở dài, “Dong dài như vậy.”

Phán đoán của Đinh Tễ về mẹ cậu rất chính xác, khi cậu về phòng bệnh của bà nội, mẹ cậu đang đen mặt đứng trên hành lang gọi điện thoại.

Nhìn thấy cậu đi từ thang máy ra, mẹ cậu cúp máy, nhìn chằm chằm cậu: “Ăn cơm lâu như vậy?”

“Bọn con nói chuyện một lát.” Đinh Tễ đi vào trong phòng bệnh.

“Nói chuyện?” Mẹ cậu ở phía sau nói, “Vừa uống bia vừa nói? Con mở mồm ra là nói dối sao?”

“Con nói rồi, trước khi thi vào đại học con sẽ không nói chuyện với bố mẹ, không cãi nhau,” Đinh Tễ nói, “Con không muốn ảnh hưởng tới tâm tình ôn tập của mình, bây giờ con về, lập tức bắt đầu ôn tập, ban nãy con ăm cơm có uống rượu hay không, có nói chuyện hay không, bây giờ có tranh luận cũng chỉ làm lỡ thời gian của con chứ chẳng có ý nghĩa gì.”

Đinh Tễ nói xong đi vào trong phòng bệnh, bà nội cậu đang nhắm mắt, không biết đã ngủ hay chưa.

Cậu nhẹ nhàng đi tới bên giường, cúi người xuống, bà nội cười cười, nhắm mắt chậm rãi nhỏ giọng nói: “Cháu trai bảo bối của bà, ăn cơm rồi, cũng uống bia rồi, làm không tốt lại còn đánh nhau.”

“Bà tính được?” Đinh Tễ hỏi.

“Ngửi được.” Bà nội nói.

Đinh Tễ chậc một tiếng, kéo áo lên ngửi ngửi: “Không có mùi mồ hôi mà?”

“Người ống rượu rồi mũi đều bị nghẹt,” Bà nội mở mắt ra, “Y tá vừa đi, cháu vội vàng tới, đi tắm trước đi, thằng nhóc thối.”

Khi Đinh Tễ cầm quần áo vào trong nhà vệ sinh phòng bệnh tắm rửa, mẹ cậu nghiêm mặt đi vào, cậu khóa cửa nhà vệ sinh lại.

Nhanh chóng tắm rửa xong đi ra, mẹ cậu đã đi rồi.

Đinh Tễ thở ra một hơi: “Cháu đi đọc sách bà nhé.”

“Ừ.” Bà nội đáp một tiếng.

Đinh Tễ rút quyển đề tiếng Anh ra, nhẹ tay nhẹ chân đi ra ngoài hành lang.

Kỳ thực ôn tập ở bệnh viện cũng được, chỉ cần không ngồi ngốc ở hành lang mấy phòng bệnh là được rồi, không thì rất ồn, một lát lại có người ấn chuông gọi y tá, một lát lại có người ho, còn có người không ngủ được nói chuyện, người bị ồn tỉnh mắng mỏ.

Cậu sẽ đi lên sân thượng, sau đó đi từ sân thượng xuống đại sảnh.

Hôm nay cậu đi ngược lại, đi xuống đại sảnh trước.

Mỗi ngày đều lên trước xuống sau, không biết tại sao hôm nay cậu lại muốn xuống trước lên sau.

Nhưng khi nhìn thấy Lâm Vô Ngung vẫn còn ngồi ở ghế ở đại sảnh, cậu lập tức hiểu ra.

Cậu chỉ muốn nhìn một chút xem Lâm Vô Ngung đã đi chưa, nhưng lại bị một câu “luyến tiếc tôi” của Lâm Vô Ngung kí©h thí©ɧ, cho nên phải tìm một lí do mới xuống dưới.

Tuy rằng cậu đi xuống chỉ muốn nhìn xem Lâm Vô Ngung đã đi hay chưa, nhưng Lâm Vô Ngung thực sự chưa đi, cậu lại cảm thấy rất bất ngờ.

Ngoài bất ngờ ra còn có chút vui vẻ, pha lẫn cảm giác thân thiết kì lạ.

Cảm giác thân thiết này rất dễ dàng sinh ra, cùng nhau trải qua một lần bị đánh rồi bỏ chạy là đủ, nhưng cũng không dễ dàng sinh ra, dù sao như tình huống bình thường cả đời cũng chưa chắc đã bị đánh một lần.

Lâm Vô Ngung nhìn thấy cậu cũng không thấy bất ngờ, chỉ cong khóe môi cười cười: “Tôi đã nói rồi.”

“Cậu nói cái mông,” Đinh Tễ đi qua, “Sao vẫn còn chưa đi? Không có tiền?”

“Tôi sợ mẹ cậu không tin lời cậu, ngồi đây đợi làm chứng cho cậu.” Lâm Vô Ngung nói, “Hoặc là lại cãi nhau một trận, khi cậu tức giận bỏ đi tôi có thể kéo cậu lại.”

“Không cãi nhau,” Đinh Tễ nói, “Chỉ đôi co mấy câu, bà ấy đi rồi.”

“Tắm rồi?” Lâm Vô Ngung nhìn quần áo trên người cậu.

“Ừ, bà nội vừa nói tôi hôi,” Đinh Tễ chậc một tiếng, “Bảo tôi đi tắm trước… tôi cũng cảm thấy bản thân mình hôi…”

Cậu vừa nói vừa dựa lại gần Lâm Vô Ngung.

Lâm Vô Ngung nhanh chóng đứng dậy né tránh, túm lấy áo mình: “Tôi tự ngửi trước.”

Đinh Tễ cười không dừng nổi: “Có hôi không?”

“Không ngửi thấy.” Lâm Vô Ngung nói.

“Tôi ngửi thử,” Đinh Tễ lại lại gần, lúc này Lâm Vô Ngung không trốn nữa, mũi cậu dính lên vai Lâm Vô Ngung, “Không hôi… có phải cậu còn xịt nước hoa không? Quần áo cũng thơm.”

“Có lẽ là dầu thơm, nước ở ký túc xá của chúng tôi,” Lâm Vô Ngung nói, “Toàn bộ đều có mùi này.”

“Ồ.” Đinh Tễ đáp lời.

Trả lời xong lại tạm thời rơi vào im lặng.

Lời này của Đinh Tễ có lẽ là do uống rượu, trong năm giây không tìm được đề tài khác.

“Vậy tôi… ” Lâm Vô Ngung chỉ chỉ cánh cửa, “Tôi về đây, cậu ôn tập nhé.”

“Cậu về trường đọc sách hả?” Đinh Tễ lập tức hỏi.

“Chưa biết được,” Lâm Vô Ngung nói, “Có thể là mệt nên ngủ luôn, khoảng thời gian trước khi thi tôi không muốn thức khuya.”

“Vậy hay là,” Đinh Tễ nghĩ ngợi, “Tôi mời cậu ăn kem nhé, tôi ăn nướng xong có hơi khát.”

Lâm Vô Ngung nhìn cậu cười lên: “Cậu cứ nói thẳng bây giờ cậu không muốn ở một mình, bảo tôi ở đây nói chuyện một lát là được.”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cổ Hoặc Tử: Là một bộ phim Hồng Kông về đề tài xã hội đen của đạo diễn Lưu Vĩ Cường được công chiếu lần đầu năm 1996. Với dàn diễn viên chính gồm Trịnh Y Kiện, Trần Tiểu Xuân, Ngô Chấn Vũ, Lê Tư, Nhậm Đạt Hoa. Trong đó Triệu Sơn Hà (Gà Rừng) do Triệu Tiểu Xuân thủ vai.