- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kiêu Ngạo
- Chương 10
Kiêu Ngạo
Chương 10
Lần này Lâm Vô Ngung bỏ nhà ra đi, có lẽ là rất đột ngột.
Khi Đinh Tễ hỏi anh lát nữa chuyển mấy thứ này đi đâu, mới phát hiện ra anh căn bản không có đích đến.
Im lặng mấy giây, Lâm Vô Ngung lại thở dài, dựa vào bên bàn: “Thôi bỏ đi.”
“Gì cơ?” Đinh Tễ còn đang vùi đầu nhét đồ nạp điện của một thứ đồ chơi không biết tên.
“Không cầm theo những thứ này nữa.” Lâm Vô Ngung nói.
Con mẹ nó cậu đang chơi tôi đấy à?
Đinh Tễ ngẩng đầu nhìn anh, lời muốn nói lại không thể nói ra khỏi miệng.
Biểu tình của Lâm Vô Ngung có chút mờ mịt, là dạng biểu tình phát ra khi khó chịu.
Đinh Tễ không nói nữa, lại vùi đầu lấy tất cả những thứ vừa bỏ vào vali ra, để từng cái, từng cái vào chỗ cũ.
Đợi khi cậu làm xong, Lâm Vô Ngung mới lại nói một câu: “Trí nhớ cậu tốt thật, đồ của tôi tôi còn không thể để lại vị trí cũ.”
“Làm tôi mệt chết, đừng tưởng rằng khen tôi mấy câu tôi sẽ không giận.” Đinh Tễ nói.
“Không có mấy câu, chỉ khen một câu,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Cần thuốc bổ không?”
“Không cần,” Đinh Tễ nói, “Tính tình tôi tốt.”
Lâm Vô Ngung chỉ cầm một chút quần áo theo.
Sách, các loại figure, mấy máy bay điều khiển, còn có một đống thiết bị liên quan đều để ở nhà.
Đinh Tễ lái xe đưa anh về trường trung học phụ thuộc.
Vali hành lý không nhiều, nhưng phương tiện giao thông của bọn họ chính là một chiếc xe điện, cho nên có chút tốn sức.
Ý tưởng của Đinh Tễ là, một chiếc vali cũng không nặng bao nhiêu, ngồi phía sau xách tay là được rồi, nhưng Lâm Vô Ngung lấy lý do không an toàn, sẽ đâm phải người, mạnh mẽ nhét vali vào giữa hai người.
“Tôi nói với cậu,” Đinh Tễ rất không thoải mái, “Ở bên này không gặp phải người quen tôi, tôi không so đo với cậu, nếu như ở chỗ tôi, nhìn sống lưng tạo hình như trứng chiên này của tôi, tôi cũng chẳng cần xe này nữa, tự cậu lái về cho xong.”
“Trứng chiên?” Lâm Vô Ngung đằng sau vali lặp lại một lần, “Chiên trứng gì? Chiên kiểu gì?”
“Chiên tôi này!” Đinh Tễ hét, “Cậu nói xem chiên thế nào! Ép xuống rồi chiên chứ sao!”
Lâm Vô Ngung dừng một chút sau đó bắt đầu cười như điên, cười tới mức xe cũng lắc lư.
“Cười đi, cười đi,” Đinh Tễ nói, “Cười một cái trẻ mười năm, tranh thủ cười tới mức quay về bụng mẹ luôn, cũng không cần phải cãi nhau với bố mẹ cậu rồi bỏ đi.”
“Vậy không được,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi đã tới đây rồi.”
Lời nói rất tùy ý, nhưng trong ngữ khí lại có sự kiêu ngạo chỉ có thể ngầm hiểu, Đinh Tễ không nhịn được quay đầu lại nhìn anh một cái.
Không nhìn thấy biểu tình của Lâm Vô Ngung, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt anh để lộ ra trên chiếc vali, ánh mắt bình tĩnh.
Còn rất kiên định.
Vừa nhìn đã biết không dễ chọc.
Khi cầm hành lý quay lại ký túc xá, không chạm mặt ai, cuối tuần đa phần mọi người đều về nhà rồi, những người không về nhà lúc này cũng ở nhà ăn hoặc trong phòng học.
Lâm Vô Ngung cầm sách của Đinh Tễ lên, quay đầu về cổng trường.
“Cảm ơn.” Anh đưa sách cho Đinh Tễ.
Đinh Tễ nhận lấy sách, khi nhìn thấy bọc sách, cậu ngẩn người: “Bọc sách này để làm gì?”
“Sợ cậu làm bẩn.” Lâm Vô Ngung nói, “Đồ gia truyền nhà cậu mà.”
“Đọc xong rồi?” Đinh Tễ cười bỏ sách vào trong hộp đựng phía sau xe điện.
“Xem hai lần,” Lâm Vô Ngung nói, “Xem xong thứ này cùng với việc hiểu được nó là hai việc hoàn toàn khác nhau, tôi xem tay của mình, cũng không so sánh được.”
“Ngại không dám xem tay của bạn học cậu sao?” Đinh Tễ cau mày, đưa tay tới trước mặt anh, “Xem của tôi này.”
“Tôi mời cậu ăn chút gì nhé.” Lâm Vô Ngung cười cười, đẩy tay cậu ra, “Bận rộn nãy giờ, vất vả cho cậu rồi.”
Chuyện phải về nhà đúng giờ so với chuyện quyết tâm ôn tập thì Đinh Tễ dễ dàng dao động hơn nhiều.
Tuy rằng hôm nay cậu ra khỏi trường trước giờ là vì có thể lấy sách xong rồi về nhà đúng giờ, tránh việc mâu thuẫn gia đình lại thăng cấp, nhưng đưa Lâm Vô Ngung về nhà lại đưa anh quay lại, cậu không hề do dự.
Giúp người làm vui mà, không sao hết.
Lâm Vô Ngung mời cậu ăn gì cậu cũng không từ chối.
Dù sao cũng đã muộn rồi, nợ nhiều không áp thân.
Đinh Tễ âm thầm thở dài, tìm nhiều lý do như vậy, đơn giản chỉ là không muốn về nhà.
Hơn nữa ăn cơm xong mới về, có thể tránh được mấy lời dạy dỗ trên bàn ăn làm hao mòn thân thể.
“Tôi có thể ăn mì, ăn đồ ăn nhanh, cái gì cũng được.” Đinh Tễ nhỏ giọng nói.
Lâm Vô Ngung dẫn cậu tới một quán ăn nhỏ cách trường trung học phụ cận mấy con đường, đằng sau quán ăn còn có hồ nhân tạo vô cùng ra vẻ, lớn không khác gì so với bể bơi.
“Cậu muốn ăn mì hả?” Lâm Vô Ngung nói.
“Không muốn ăn mì, cậu mời tôi ăn cơm tôi cũng không từ chối.” Đinh Tễ nói.
“Cậu nghĩ hay lắm.” Lâm Vô Ngung nói.
“Ngồi bên hồ sao?” Đinh Tễ đi theo sau anh vào bên trong, “Giờ này chắc có muỗi rồi, tôi thấy bên kia lộ thiên, còn trồng nhiều cây như vậy.”
“Không có.” Lâm Vô Ngung trả lời đơn giản.
Sau khi hai người ngồi xuống cạnh bể bơi, không, bên hồ nhân tạo, Lâm Vô Ngung nói với người bán hàng một câu: “Đốt một chút hương muỗi với ạ.”
“Tôi lấy đèn bắt muỗi để đây nhé?” Nhân viên nói.
“Hương muỗi ấy ạ, loại có khói bốc lên.” Lâm Vô Ngung kiên trì, “Cảm ơn.”
Nhân viên đi rồi, Đinh Tễ mới nhìn anh: “Không phải cậu nói không có muỗi sao?”
“Đốt hương muỗi lên là sẽ không có,” Lâm Vô Ngung nói, “Nếu như cậu không gọi muỗi, tôi ngồi ở đây cả buổi tối cũng không bị muỗi đốt.”
“Tôi gọi muỗi?” Đinh Tễ hỏi, “Cậu chắc chắn?”
“Bốn vết trên cánh tay cậu không phải là muỗi đốt mà là bọ chó đốt sao?” Lâm Vô Ngung hỏi.
Đinh Tễ liếc mắt nhìn qua cánh tay mình, một, hai, ba, bốn.
Chính cậu còn chưa đếm.
“Mùa này còn có thể bị cắn như vậy, cũng không gặp nhiều.” Lâm Vô Ngung nói.
“Được rồi.” Đinh Tễ gãi gãi vết đỏ trên cánh tay mình.
Nhân viên cầm một vòng hương muỗi tới, đốt lên đặt ở chỗ cách bàn nửa mét.
Lâm Vô Ngung duỗi chân kéo hương muỗi tới dưới bàn.
“Cậu nhìn tôi.” Đinh Tễ dựa vào ghế.
“Nhìn gì?” Lâm Vô Ngung nhìn qua.
Đinh Tễ ở cuối chiều gió, khói hương muỗi từ dưới bàn chậm rãi dâng lên, vờn quanh bốn phía.
“Vị đạo hữu này,” Đinh Tễ nhìn anh trong làn khói, “Khung cảnh ngày hôm nay ta mọc cánh thành tiên bị ngươi nhìn thấy rồi, cũng coi như là chúng ta có duyên….”
Còn chưa nói xong đã bị sặc ho khụ khụ.
Lâm Vô Ngung dùng chân đẩy hương muỗi về vị trí ban đầu.
Nhưng khói vẫn bay về phía ấy.
“Sao cậu không tính một chút, tôi cảm thấy có lẽ cậu thật sự sắp thành tiên rồi.” Lâm Vô Ngung nói, “Không tránh thoát được.”
“Tôi ngồi chỗ cậu.” Đinh Tễ đứng dậy.
Lâm Vô Ngung nhích vào bên trong.
Khi Đinh Tễ đi vòng qua, có hai người bước từ ngoài cửa vào.
Lâm Vô Ngung cho rằng bọn họ là đôi tình nhân tới đây để hưởng thụ hồ nhân tạo đẹp mê người, nhưng sau khi nhìn lướt qua, anh phát hiện, đây là học sinh của trường Trung học phụ thuộc.
Nam sinh mặc quần thể thao ở trong đội điền kinh, bên trên còn có in huy hiệu trường Trung học phụ thuộc, nữ sinh càng rõ ràng hơn, mặc quần áo đồng phục.
Lâm Vô Ngung do dự một lát, quay đầu nhìn Đinh Tễ vừa ngồi xuống bên cạnh anh: “Cậu ngồi lại chỗ cũ đi.”
Trường trung học phụ thuộc căn bản là không ai không biết anh, đặc biệt là sau khi anh lên sân thượng nói.
Anh không quan tâm người khác nhìn anh như thế nào, nghị luận cũng được, hiểu lầm cũng được, nhưng anh không muốn Đinh Tễ bị hiểu lầm, tuy rằng không ai biết Đinh Tễ là ai.
“Cái gì?” Đinh Tễ khó hiểu nhìn anh.
“Tôi bảo cậu ngồi về phía đối diện kia.” Lâm Vô Ngung nói.
Nhìn biểu tình của Đinh Tễ cũng có thể thấy được lời thoại, con mẹ nó cậu thiếu đánh à?
“Tôi cứ ngồi ở đây,” Đinh Tễ nói, “Nếu như cậu không vui cậu ngồi sang đối diện, có bệnh gì vậy!
Hai học sinh kia đã nhìn qua đây, Lâm Vô Ngung đứng dậy.
“Con mẹ nó ăn cái khỉ gì.” Đinh Tễ tức giận, đứng dậy đi ra ngoài.
Lâm Vô Ngung thở dài một hơi, túm lấy cổ tay Đinh Tễ, thuận tay đẩy một cái, đẩy cậu xuống vị trí đối diện.
“Ngồi đây.” Lâm Vô Ngung nói.
“Hả?” Đinh Tễ xoa xoa cổ tay, nhưng mà kêu một tiếng rồi thì không nhúc nhích nữa.
Lâm Vô Ngung ngồi xuống, thôi bỏ đi.
Chuyện này đã từ “Nghi án Lâm Vô Ngung đi ăn cùng bạn trai” biến thành “Nghi án Lâm Vô Ngung và bạn trai cãi nhau khi ăn cơm”….
Đã không còn gì có thể bù lại đường sống.
Lâm Vô Ngung có chút cảm khái, lần đầu tiên come-out không có kinh nghiệm, đột nhiên gặp phải chuyện như này lại không biết xử lý tốt.
Không sao, sau này xảy ra thêm vài lần là ổn thôi.
“Đó là học sinh trường cậu nhỉ.” Ánh mắt Đinh Tễ nhìn về phía sau anh.
“Ừ.” Lâm Vô Ngung lên tiếng.
“Sao thế, không muốn để người khác nhìn thấy học thần chơi với thanh niên thất nghiệp? Tôi còn tới trường tìm cậu rồi đấy,” vẻ mặt Đinh Tễ khinh bỉ, “Hơn nữa, cậu còn thực sự cho rằng tôi là thanh niên thất nghiệp hả?”
“Không thì sao.” Lâm Vô Ngung nói.
“Tôi học lớp mười hai trường Tam Trung.” Đinh Tễ nói.
“Oa.” Lâm Vô Ngung bình tĩnh tỏ vẻ ngạc nhiên, “Cậu còn biết Tam Trung và Trung học phụ thuộc là đối thủ một mất một còn sao? Tôi cho rằng cậu phải nói Bát Trung, Thất Trung chứ.”
“Đậu.” Đinh Tễ lục túi, rút ra một quyển bài tập, vỗ trước mặt anh, “Cậu tự xem đi!”
Lâm Vô Ngung đảo mắt nhìn quanh, đúng thật là sách lớp mười hai, anh cũng có một quyển đề như vậy, nhưng mà….
“Lớp 12-379”, Anh ngước mắt nhìn Đinh Tễ, “Thạch Hướng Dương, sách này cậu nhặt được đấy à?”
“Đây là bạn cùng bàn của tôi.” Đinh Tễ nói.
Lâm Vô Ngung cười lên, nghiêng đầu cười không dừng lại được.
“Thực sự là bạn cùng bàn của tôi…..” Đinh Tễ có chút không vui.
“Được rồi,” Lâm Vô Ngung lại vui vẻ một lát mới quay đầu, đẩy quyển bài tập tới trước mặt cậu, “Nói nghiêm túc nhé, nếu mà cậu muốn đọc mấy thứ này, tôi có, tôi có thể cho cậu mượn, cậu không hiểu tôi có thể giảng cho cậu.”
“Hả?” Đinh Tễ nhìn anh, “Cậu rất rảnh rỗi?”
“Không rảnh, tôi rất bận,” Lâm Vô Ngung nói, “Tôi chỉ cảm thấy….dù sao, nếu như cậu thực sự muốn học, thì nói với tôi.”
“Được.” Đinh Tễ gật gật đầu, “Cho nên, tại sao cậu lại không cho tôi ngồi bên cạnh cậu?”
Lâm Vô Ngung không nói gì.
“Tôi đang áp chế lửa đây,” Đinh Tễ phun chữ ra từ kẽ răng, “Tôi đã lớn như vậy rồi còn chưa từng bị người khác đùa giỡn như con khỉ trước mặt mọi người, nếu không phải tôi biết cậu là một người đứng đắn, ban nãy cậu quá đáng như vậy đã bị tôi….”
“Đánh thành con quay điện sáng nhất đêm nay.” Lâm Vô Ngung nói.
“…..Đúng,” Đinh Tễ trừng mắt, “Lần sau chú ý chút! Đừng có cướp lời.”
“Khi cậu xem tướng tay,” Lâm Vô Ngung dựng thẳng tay trái của mình, đưa tới trước mặt cậu, “Có thể xem chuyện tình cảm không?”
“Không phải lần trước đã nói rồi sao,” Đinh Tễ đảo mắt qua lòng bàn tay anh, ngón tay vạch vài đường trong không trung, “Tình cảm của cậu có lẽ là không thuận.”
“Còn có thể xem ra gì nữa?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Cậu muốn hỏi gì?” Đinh Tễ nghiêng đầu, lộ ra ánh mắt ngước nhìn anh.
“Tính hướng.” Lâm Vô Ngung nói.
Đinh Tễ sửng sốt vài giây mới phản ứng lại là lời này của Lâm Vô Ngung có ý gì.
Thực sự là không nhìn ra.
Cũng không ngờ tới.
Căn bản cũng không nghĩ tới phương diện kia.
Tuy rằng thông tin này ngoài dự đoán của cậu, nhưng cũng không phải là chuyện gì đặc biệt.
Chẳng qua vì cậu không tiếp lời nên bầu không khí trở nên có chút xấu hổ từ một phía.
“Có phải là cậu….” Đinh Tễ gạt bàn tay của Lâm Vô Ngung vẫn còn duỗi trước mặt cậu sang một bên, “Có suy nghĩ gì với tôi đấy chứ?”
Lông mày trái của Lâm Vô Ngung khẽ nhíu, ánh mắt đột nhiên thay đổi.
Vẻ mặt tràn đầy ý cười.
Nhìn thế nào cũng giống như đang cười nhạo.
“Thật sự không có,” Lâm Vô Ngung nói, “Cậu nghĩ nhiều rồi Đại Sư.”
“Vậy sao?” Đinh Tễ cũng nhíu mày, “Lần đầu tiên là cậu nói chuyện với tôi trước.”
“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung nhíu mày, “Người trèo tường vào trường tìm tôi chính là cậu.”
“Vậy sao?” Đinh Tễ tiếp tục nhíu mày, “Người tìm tôi đoán mệnh lại là cậu.”
“Vậy sao?” Lâm Vô Ngung đổi sang nhíu mày trái, “Người chủ động cho tôi mượn sách là cậu đấy.”
“Vậy sao?” Đinh Tễ cũng đổi bên, “Người muốn giúp tôi ném bóng rổ thắng lò vi sóng là cậu.”
“Người nhất định phải đưa tôi về nhà chuyển hành lý chính là cậu.” Lâm Vô Ngung híp mắt.
“Người nhất định phải mời tôi một bữa lớn lại là cậu đấy.” Đinh Tễ cũng híp mắt.
Lâm Vô Ngung bật cười.
“Không còn lời gì để nói sao?” Đinh Tễ rất đắc ý.
“Cậu có ý gì với tôi không đấy, sao lại chấp nhất như thế?” Lâm Vô Ngung nói.
“……Đậu?” Đinh Tễ sững sờ, “Tôi chỉ không quen mà thôi! Từ bé tới lớn đều là người khác có suy nghĩ với tôi!”
“Tôi cũng thế đấy.” Lâm Vô Ngung uống một ngụm trà.
“Lời này của cậu không đúng!” Đinh Tễ nhanh chóng bắt được sơ hở của anh, “Chính cậu là người yêu thầm thất bại.”
“Ồ.” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Thiếu chút nữa là quên rồi.”
“Được rồi,” Đinh Tễ xua tay, vốn để giảm bớt lúng túng nên mới mở miệng, kết quả đấu võ mồm ác liệt không biết đã chạy tới đâu rồi, “Cho nên cậu sợ hai người học Trung học phụ thuộc cho rằng cậu….không đúng, hai người đó cũng không chào hỏi có lẽ cũng không quen, tại sao lại biết cậu…..! Có phải cậu có bạn…..trai sợ hai người họ tuyên truyền….không đúng! Cậu không quen bọn họ, ai biết bạn….trai cậu là ai…! Không phải cậu công khai rồi đấy chứ? Kiêu ngạo như vậy sao….”
Lâm Vô Ngung cũng không hé răng, uống một ngụm trà, nhìn Đinh Tễ phân tích bừa.
“A! Hôm nay cậu bỏ nhà ra đi? Không phải vì chuyện này mà cậu bị đuổi ra khỏi nhà đấy chứ?” Cuối cùng Đinh Tễ đập bàn.
“Bình thường cậu đoán mệnh cho người ta có phải cũng phân tích tâm lý thế này không?” Lâm Vô Ngung hỏi.
“Không thể, phân tích này quá đơn giản, không xứng với địa vị giang hồ của tôi,” Đinh Tễ nói, “Tôi có chút….cậu nói có hơi đột nhiên.”
“Ồ.” Lâm Vô Ngung gật đầu, “Nghĩ quá phức tạp rồi, kỳ thật tôi lo lắng bọn họ sẽ hiểu lầm cậu.”
“……Cậu không sợ bản thân bị hiểu lầm sao.” Đinh Tễ nói.
“Tôi không quan tâm,” Lâm Vô Ngung cười cười, “Nhân vật chính sao có thể quan tâm tới suy nghĩ của người qua đường.”
Đinh Tễ dựng thẳng ngón cái: “Không ngờ rằng cậu lại không ngượng ngùng khi nói ra những lời này.”
“Có ngượng cũng sẽ không để cậu nhìn ra.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cho nên không phải cậu bị người nhà đuổi ra sao?” Đinh Tễ thở dài.
“Chỉ có thể nói đây là nguyên nhân bên ngoài.” Lâm Vô Ngung cũng thở dài, “Dù sao cũng ra ngoài rồi.”
“Sẽ không ảnh hưởng tới ôn tập chứ, không bao lâu nữa là thi đại học rồi.” Đinh Tễ nói.
“Sẽ không.” Lâm Vô Ngung nói rất nhẹ.
Đinh Tễ cũng không hỏi thêm nữa, đôi tình nhân trường Trung học phụ thuộc sau lưng Lâm Vô Ngung vẫn luôn nhìn về phía này, làm cho cậu vô cùng không vui.
“Rốt cuộc cậu đã làm gì ở trường? Hai người kia hóng chuyện có chút thái quá.” Đinh Tễ nói, “Tôi sắp bốc hỏa rồi.”
“Bốc đi.” Lâm Vô Ngung cười cười.
Đinh Tễ không hề do dự, nghiêng đầu qua hét về phía bên đó: “Vậy được rồi, nếu không hai người lại đây ghép bàn với chúng tôi đi?”
Bên kia không có giọng nói, Lâm Vô Ngung không quay đầu, có lẽ cũng đoán được hình ảnh thế nào.
“Tôi cho rằng cậu muốn mắng người.” Anh nhìn Đinh Tễ.
“Không tới mức ấy,” Đinh Tễ nói, “Bình thường tôi không rước lấy phiền phức vì chuyện này.”
Đôi tình nhân dường như đã bố trí hoạt động khác, nhanh chóng ăn xong rời đi.
Khi bọn họ đi, Lâm Vô Ngung thực sự cũng đã ăn no rồi, nhưng tốc độ ăn của Đinh Tễ có hơi chậm….Đương nhiên, cũng có thể là do anh ăn quá nhanh.
“Cậu ăn xong rồi à?” Đinh Tễ hỏi.
“Ừ, cậu cứ ăn từ từ.” Lâm Vô Ngung nói.
“Cậu ăn cơm có dùng răng không vậy?” Đinh Tễ cau mày, “Dạ dày không khó chịu sao? Bà tôi từng nói, phải nhai ba mươi cái mới khỏe mạnh.”
“Vậy miệng còn đồ sao,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhai ba cái đã chỉ còn thừa không khí rồi.”
“Cậu….” Đinh Tễ vẫn cau mày.
“Đừng nhiều lời nữa, ăn của cậu đi.” Lâm Vô Ngung nói.
Điện thoại ở trong túi reo lên vài tiếng, anh lấy ra còn chưa nhìn rõ ai gọi tới, đối phương đã cúp rồi.
Nhưng lại gọi lần nữa.
Là số của mẹ anh.
Lâm Vô Ngung đứng dậy đi tới dựa vào lan can, nhận điện thoại.
Cách xa khoảng chừng hai mét, Đinh Tễ vẫn có thể nghe rõ tiếng phụ nữ giận dữ từ điện thoại truyền tới.
Giống như súng liên thanh, pằng, pằng, pằng bắn gãy tay của Lâm Vô Ngung, anh không đặt điện thoại bên tai, chỉ buông tay xuống, nhìn mặt hồ nho nhỏ đến xuất thần.
Không cần đoán cũng biết được là điện thoại của mẹ Lâm Vô Ngung gọi tới.
Chẳng qua dáng vẻ thờ ơ của Lâm Vô Ngung làm cho cậu không ngờ rằng, cuộc điện thoại này sẽ khiến cho cả người Lâm Vô Ngung phờ phạc.
Đinh Tễ không thể hiểu, tuy rằng cậu vẫn luôn cãi nhau với bố mẹ, nhưng mục tiêu cuối cùng của cả hai vẫn là kỳ thi đại học, cách thức tranh cãi của gia đình Lâm Vô Ngung hoàn toàn không hề lo lắng chuyện con trai mình sắp phải thi vào đại học…
Tinh thần trượng nghĩa dâng trào làm Đinh Tễ buông đũa, đi tới bên cạnh Lâm Vô Ngung, rút điện thoại ra khỏi tay anh.
“Hả?” Lâm Vô Ngung bị dọa nhảy dựng, quay đầu nhìn cậu.
Đinh Tễ ấn lên màn hình, kết thúc cuộc gọi.
Nhưng nháy mắt khi ấn kết thúc cuộc gọi, cậu nghe thấy tiếng người phụ nữ đang gào qua điện thoại: “Con có nghĩ cho bố mẹ chút nào không! Con bệnh thì làm sao! Bị thương thì làm sao…..”
Lời này làm cho Đinh Tễ đột nhiên luống cuống: “Đậu má? Không phải tôi….không nên tắt máy đấy chứ?”
“Cảm ơn.” Lâm Vô Ngung vỗ vỗ cánh tay cậu.
“Đi thôi,” Đinh Tễ nói, “Tôi ăn xong rồi.”
Lâm Vô Ngung nhìn thoáng qua đồ ăn mới ăn được một nửa trong bát của cậu, cũng không nói gì, gọi nhân viên tới tính tiền.
“Có phải mẹ cậu lo lắng cho cậu không,” Đinh Tễ có chút áy náy, “Tôi còn cho rằng bà ấy đang mắng, nên tôi liền tắt…”
“Đúng là đang mắng.” Lâm Vô Ngung cười cười.
“Tôi không nghe nhầm đấy chứ?” Đinh Tễ sửng sốt, “Mắng ẩn ý vậy sao?”
“Bố mẹ tôi….rất lo lắng tôi xảy ra chuyện, bị ốm, hay bị thương, còn có….mất tích,” Lâm Vô Ngung nói, “Nhưng chắc chắn không phải loại lo lắng như cậu hiểu.”
Sau khi đi ra khỏi quán ăn, Đinh Tễ mới hỏi một câu: “Người mà cậu muốn tôi tìm, là anh cậu hay là chị cậu?”
Lâm Vô Ngung dừng bước chân: “Anh tôi.”
“Anh cậu mất tích sao?” Đinh Tễ lại hỏi.
“Coi như thế đi,” Lâm Vô Ngung nghĩ ngợi, “Bỏ nhà ra đi.”
“Có liên quan gì tới cậu không?” Đinh Tễ không nhịn được tiếp tục hỏi.”
“Chẳng có quan hệ gì tới tôi cả.” Lâm Vô Ngung ngồi lên xe điện, cười cười, “Trước khi anh ấy đi, tôi chính là không khí trong nhà.”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Kiêu Ngạo
- Chương 10