Tác giả: Ngư Viết Viết
Gió đêm ở vùng ngoại ô mát mẻ hơn so với trung tâm thành phố Lâm.
Ngọn đèn đường màu cam trên đầu lặng lẽ chiếu xuống, dưới ánh đèn rực rỡ, Tần Thiền quan sát Cố Nhượng, lúc này cô mới phát hiện bên vành tai trái của Cố Nhượng có một nốt ruồi nhỏ, hơi ửng đỏ, giống như một chiếc khuyên tai nho nhỏ, ... rất hấp dẫn
Cô vẫn đang chờ đợi câu trả lời của hắn.
Cố Nhượng dường như không ngờ lại được nghe một câu hỏi thẳng thắn như vậy, khuôn mặt lãnh đạm hiếm khi nhíu chặt lại không buông, hắn quay lại nhìn người phụ nữ mà mình chỉ mới gặp ba lần: “Tần tiểu thư, cô nói đùa sao?"
Tần Thiền không hiểu nổi hắn, lắc đầu: “Đương nhiên không phải,” quay đầu nhìn về phía con đường nơi hai người đang đứng: “Nếu tôi nói đùa thì hiện tại sẽ không đứng ở chỗ này.”
Cố Nhượng dần bình tĩnh trở lại, hơi hơi rũ mắt: “Tần tiểu thư vốn dĩ không nên tới nơi này.”
Quần áo, cách trang điểm, thậm chí cả mùi nước hoa thoang thoảng trên người cô đều không hợp với con phố đơn sơ này.
Nói xong, Cố Nhượng xoay người đi về phía khu chung cư cách đó không xa.
Tần Thiền nhíu mày, suy tư hai giây, đuổi theo hắn: “Nhưng tôi vẫn tới đây, hơn nữa tìm được cậu rồi.”
Cố Nhượng không dừng bước, cũng không nhìn cô, chỉ nhìn chằm chằm vào không gian đơn sơ thô sơ. Phía trước cách đó không xa, khu chung cư sáu tầng, có ánh đèn từ trên cao hắt xuống, thầm nói: “Tần tiểu thư, nhà của tôi ở đó.”
Tần Thiền theo ánh mắt hắn nhìn qua: “Cho nên?”
“Chúng ta không phải một loại người.” Cố Nhượng lãnh đạm nói, cho dù từ chối, hắn cũng rất khách khí.
Tần Thiền cẩn thận suy nghĩ lời nói của hắn, nhướng mày, một lúc sau mới quay đầu nhìn hắn: “Cậu thiếu tiền, mà tôi lại có tiền, chẳng phải rất vừa vặn sao?”
Lúc này Cố Nhượng dừng bước, hắn không nghĩ khi nói đến điều này, cô vẫn muốn tiếp tục.
Mà khi hắn nhìn rõ ánh mắt của cô, trong đôi mắt xinh đẹp hơi xếch lên kia có sự lười biếng và tùy ý, nhưng không có ý trêu đùa hay châm chọc, giống như... chỉ là thản nhiên nói ra sự thật
Cố Nhượng đột nhiên ý thức được, người trước mắt hắn bây giờ không phải một nữ sinh sẽ vì một câu nói của mình mà bật khóc rồi chạy đi, hắn cần phải cho cô một câu trả lời nghiêm túc..
Cố Nhượng trầm mặc vài giây, nghiêm túc nói: “Tần tiểu thư, tôi không thích cô,” hắn dừng một chút, lại nói thêm: “Về sau cũng sẽ không thích cô.”
Ngữ khí cực khí đạm, cũng giống như cô, thản nhiên nói ra một sự thật.
Tần Thiền cũng dần bình tĩnh lại, gió đêm thổi bay lọn tóc bên tai, đôi mắt cô khép hờ, dưới ánh đèn sáng long lanh.
Cố Nhượng ngẩn người.
Nhưng giây tiếp theo, Tần Thiền tùy ý đem tóc vén ra sau tai, ngẫm nghĩ, lại tiến lên hai bước, trực tiếp dừng lại bên Cố Nhượng, ngửi mùi hương bạc hà mát lạnh đang tỏa ra trên người hắn, nói: "Tôi không đẹp sao?"
Cố Nhượng bị cô đột ngột đến gần làm cho giật mình, lùi về phía sau nửa bước, mặt mày bớt đi vài phần lãnh đạm thay vào đó là sự tức giận, nhìn người phụ nữ táo bạo trước mặt, mím môi: "Không phải vì lý do này."
“Đã có người trong lòng?”
Cố Nhượng im lặng trước câu hỏi của cô, hồi lâu mới mở miệng: “Trong kế hoạch của tôi chưa từng có tình cảm."
Đối với kiểu người như hắn, tình cảm là một thứ rất xa xỉ.
Tần Thiền lặng lẽ suy nghĩ vài giây: “Tức là cậu chưa thích ai đúng không…”
Cố Nhượng nhíu mày.
Lúc này Tần Thiền ngẩng đầu nhìn hắn, mặt mày giãn ra: “Vậy nên, tôi đuổi cậu sao?”
“Cái gì?”
“Theo đuổi.” Tần Thiền gằn giọng, lặp lại từng chữ một.
“……” Dưới ánh đèn đường, Cố Nhượng trầm mặc nhìn cô, hiếm khi á khẩu không nói nên lời.
Đầu ngõ truyền đến tiếng bước chân, tiếp theo là một giọng nam cao vυ"t vang lên: “Lão đại, là anh sao?”
Cố Nhượng giống như người chết đuối được vớt lên, hắn xoay người vội vàng đáp: “Là tôi."
Bóng người trong đêm đi về hướng này, tiếng bước chân dồn dập.
Tần Thiền ngẩng đầu nhìn lên, người đi tới có khuôn mặt chữ điền anh tuấn, mày rậm mắt to, trên chân đi đôi dép lào, trong tay còn xách một xô nước.
Tựa hồ rất thân thiết với Cố Nhượng.
Bên kia, Từ Tuấn Ý đã đi tới trước mặt hai người, nhìn Cố Nhượng, rồi lại nhìn Tần Thiền đang đứng bên cạnh Cố Nhượng, nháy mắt hỏi: “Đây là…”
“Khách hàng.” Cố Nhượng cắt đứt suy đoán lung tung của hắn.
Tần Thiền nhìn sang Cố Nhượng.
Hắn đứng tại chỗ, mím môi không nhìn cô.
Từ Tuấn Ý “A” một tiếng, à” một tiếng, ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thôi trêu chọc, liếc nhìn bầu không khí vi diệu giữa Tần Thiền và Cố Nhượng: “Xin chào, tôi tên Từ Tuấn Ý, bạn bè gọi tôi là Đại Từ.”
“Xin chào.” Tần Thiền gật đầu cười với hắn.
Từ Tuấn Ý còn muốn nói thêm nhưng Cố Nhượng đã tiến trước một bước, quay đầu nhìn Tần Thiền, sau đó nhìn về phía chiếc xe hơi đỗ cách đó không xa: "Tần tiểu thư, tôi còn có việc phải làm."
Nói xong liền xoay người rời đi, bước chân vốn thong dong càng lúc càng nhanh.
Từ Tuấn Ý nhìn mắt bóng lưng Cố Nhượng: “Lão đại, sao anh đi nhanh thế? Chờ em với.", Trước khi đi còn không quên vẫy tay chào Tần Thiền một cách thân mật: "Tạm biệt mỹ nữ."
Tần Thiền như cũ cười gật đầu, ánh mắt lại dừng ở khoảng cách giữa Cố Nhượng và Từ Tuấn Ý .
Đây là khoảng cách thuộc về người quen, tiu không có tiếp xúc thân thể nhưng sự lãnh đạm trên người hắn ta dường như đã giảm bớt.
Tần Thiền ngẩng đầu, ngẩng đầu lên, ánh mắt lần nữa rơi vào tòa chung cư sáu tầng.
Thực cũ nát, nhưng những ánh đèn vàng mờ ảo đó dường như có ánh sáng ấm áp đang tỏa ra, chờ đợi những người trở về nhà.
Trước đây, cô và mẹ cũng sống trong một ngôi nhà như vậy.
Mẹ nói rằng một ngày nào đó, bà sẽ đưa cô đến sống trong một ngôi nhà to lớn, rộng rãi.
Chỉ là về sau, cô đã ở trong căn nhà lớn, mẹ lại không còn nữa.
Mà vừa rồi, Cố Nhượng nói nơi đó là nhà của hắn.
Tối hôm đó, lúc Tần Thiền về đến nhà đã hơn mười một giờ, Tần Tân Thành vẫn chưa trở về.
Xem ra ông ta thực sự quan tâm đến việc có thể hợp tác với Hoàn Vĩnh trong tương lai, nếu không với tình trạng thể chất hiện tại của ông ta, ông sẽ không để mình chịu đựng những điều này.
Bởi vậy, mấy tháng sắp tới của cô sẽ nhàn rỗi hơn nhiều.
Sau khi thương lượng thỏa thuận và xác nhận một số chuyện, tâm trạng Tần Tần Thiền rất thoải mái.
Trong lúc tắm, cô tùy ý mở một bộ phim cũ, trong phòng tắm vang lên bản nhạc thanh âm chất lượng của máy quay đĩa, Tần Thiền khép hờ hai mắt, lười nhác thưởng thức.
Điện thoại di động gần đó vừa vặn reo lên một tiếng.
Tần Thiền thuận tay cầm lên.
Phùng Thiến đã gửi các tài liệu liên quan về các dự án từ thiện hợp tác với các trường cao đẳng và đại học, đồng thời đưa ra một số lựa chọn.
Tần Thiền click mở văn kiện, nhìn danh sách dày đặc các cơ sở đào tạo cao học, không cúi đầu nhìn xuống, ánh mắt cô rơi vào trường đại học nổi tiếng toàn quốc đứng đầu.
Đại học Lâm Thành.
Trong đoạn phim cũ, giọng một người phụ nữ chợt vang lên, giọng khàn khàn như vừa mới ngủ dậy: “Hoặc là đọc sách, hoặc là đi du lịch. Linh hồn và thể xác, cần có một cái phải lên đường.”
Tần Thiền nhìn xuống màn hình, hồi lâu mỉm cười, chậm rãi khoang một vòng tròn lên “đại học Lâm Thành", gửi lại cho Phùng Thiến.
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Nhượng: Tôi không thích cô, sau này cũng sẽ không thích cô.
Cố Nhượng bốn năm sau: Tôi thực sự muốn cho anh ta một cú đấm :)
“Hoặc là đọc sách, hoặc là đi du lịch. Linh hồn và thể xác, cần có một cái phải lên đường.” ——Từ bộ phim "Kỳ nghỉ lãng mạn."