Nhà hàng nằm ở khu vực trung tâm thành phố, quý khí mà không mất cách điệu, là không ít người nói sinh ý ái đi địa phương.
Tần Thiền vừa mở cửa xe, liền cảm thấy bên ngoài có một luồng hơi nóng ập đến khiến cô khó thở, cau mày khó chịu, bước nhanh hai bước vào trong nhà hàng.
Bên cạnh có tiếng chạy vội vã, hai nữ sinh mười lăm mười sáu tuổi đang vội vàng chạy về phía bên này, Tần Thiền bị bọn họ va vào người.
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.” Một nữ sinh quay đầu lại vội vàng nói.
Tần Thiền lắc đầu, nhìn về phía đối phương tỏ ý không sao.
Có lẽ là thời tiết quá nóng, cô gái hai má đỏ bừng, nắm chặt điện thoại trong tay, sau khi xin lỗi, thì thầm với nhữnlpg người xung quanh: "Các cậu có chắc là anh ấy đang ở đây không?"
"Tớ khẳng định, chắc chắn lần trước tớ đã gặp anh ấy ở đây."
"Tớ rất khẩn trương, cậu có nghĩ rằng anh ấy không thích tớ và không muốn gửi WeChat cho tớ không?"
“Sao có thể, cậu đáng yêu như vậy mà……”
Hai người kẻ xướng người hoạ, đi đến đại sảnh.
Tần Thiền mỉm cười, cứ tưởng là do thời tiết quá nóng, nhưng hóa ra là ngại ngùng vì đến tìm người mình thích mà xin WeChat.
Bất quá, thích sao?
Tần Thiền nheo mắt, ấn tượng của cô về cảm giác "thích" vẫn là khi cô đi du học, những người bạn cùng phòng thuê chung đã nói chuyện với vài người bạn trai, và mỗi người trong số họ đều đau lòng nói "thích", nhưng chỉ trong vòng một tuần, họ lại thay đổi đối tượng yêu thích của mình.
Bây giờ nhìn thấy cô gái nhỏ thận trọng nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ, mặt mày phảng phất như lấp lánh ánh sao, thuần khiết không chút tạp chất, cô bất giác đi chậm lại, nhìn về phía đó.
Cô gái nhỏ vẫn không dám lại gần vì ngại ngùng, nhưng dù vậy, Tần Thiền chỉ cần nhìn thoáng qua là nhận ra người là "anh ấy" trong miệng cô gái nhỏ.
Thiếu niên mặc trang phục nhân viên phục vụ, sơ mi trắng quần tây đen, lúc này cậu ta đang chốt thực đơn, bình tĩnh kể lại món ăn khách gọi.
Gọi cậu ta là một thiếu niên cũng không đúng lắm, nhưng những đường nét trên khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo, dáng người sạch sẽ đều mang theo một cảm giác rất trẻ trung thoát tục.
Có những người đến và đi trong sảnh của nhà hàng, nhưng cậu ta dường như chỉ có một mình. Cậu ta có làn da trắng trẻo, vẻ mặt lãnh đạm, đầy kiêu ngạo, đôi mắt sáng ngời đẹp quá mức cho phép.
Thiếu niên thắt lưng tựa hồ sinh ra ngạo khí, cho dù cúi người xuống vẫn sẽ ngẩng cao đầu.
Rõ ràng đang nói chuyện cùng người khác, lại vô hình lộ ra cảm giác xa cách.
Nhưng cố tình cảm giác xa cách này lại khiến người ta không khỏi tưởng tượng ra điều cấm kỵ "đẹp đẽ".
Như nhận ra ánh mắt của Tần Thiền, hắn nhìn về phía cô.
Tần Thiền nhướng mày, ánh mắt lãnh đạm, trên khuôn mặt vừa lạnh lùng lại quyến rũ, mị hoặc.
“Xin chào, tôi có thể thêm WeChat của anh không?” Cô gái vừa rồi lấy hết dũng khí bước lên phía trước, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại, cuối cùng vẫn có chút run rẩy.
Tần Thiền nhìn khuôn mặt nghiêng đầy căng thẳng của cô gái nhỏ, bật cười một tiếng rồi thu hồi ánh mắt.
"Tần tiểu thư, cô tới sớm vậy?" Một giọng nam có chút hổn hển từ phía sau truyền đến.
Tần Thiền quay đầu lại, Trương Khiên là trợ lý của Tần Tân Thành, nhưng Tần Tân Thành đi công tác mấy ngày nên trợ lý Trương gửi cho cô mấy ngày
“Đi vào đi.” Tần Thiền nói xong liền bước đến thang máy.
Chỉ là vừa rẽ qua một góc, liền nghe thấy sau lưng phát ra tiếng "Xin lỗi" lạnh lùng, cự tuyệt một trái tim ngây thơ.
Tân Á là một công ty lâu đời ở Lâm Thành, trong những ngày đầu, cha của cô - Tần Tân Thành đã tận dụng sự phát triển của thời đại đông phong, nhưng sau đó, với sự phát triển của các ngành công nghiệp mới nổi, Tân Á bắt đầu tìm kiếm sự đổi mới và đột phá.
Gần đây điện ảnh là miếng bánh yêu thích của Tần Tân Thành.
Tần Thiền đến đây lần này để thảo luận với công ty bất động sản của Lâm Thành về việc thành lập Rạp chiếu phim Châu Á mới tại một số khu trung tâm mua sắm lớn trong khu vực.
Vì lý do này, cô đã làm việc chăm chỉ trong một tháng trước để đưa ra một kế hoạch hợp tác gần như hoàn hảo.
Nửa tiếng trước giờ hẹn, Tần Thiền còn đang lật tài liệu thì Trương Khiên nhận được điện thoại.
Cuộc gọi đến từ Tần Tân Thành, ông tựa hồ đã kết thúc đi công tác trước thời gian dự kiến, yêu cầu Trương Khiên lập tức chuẩn bị một bộ vest để tham dự một sự kiện vào buổi tối.
Loại chuyện vặt vãnh này thực ra có thể giao cho thư ký hau bất kỳ ai trong văn phòng, nhưng Tần Tân Thànhđã gọi cho Trương Khiêm.
Trương Khiêm khó xử nhìn Tần Thiền, Tần Thiền tự nhiên đồng ý: "Anh đi làm việc của mình trước đi.”
Trương Khiêm vội vàng gật đầu rời đi.
Thời gian đã định đã sớm đến, đối phương là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, tên là Triệu Minh Xương, người được bảo dưỡng tốt, nhưng ánh mắt lại có chút vẩn đυ.c.
Nhìn thấy Tần Thiền, Triệu Minh Xương nhiệt tình bắt tay, ra vẻ dễ nói chuyện.
Chỉ là Tần Thiền không ngờ khi cô đưa kế hoạch hợp tác cho đối phương xem, anh ta chỉ lật vài trang rồi bỏ qua một bên.
“Triệu tổng?” Tần Thiền nhìn mắt văn kiện.
Triệu Minh Xương lại chỉ nói: “Tần tiểu thư, cô biết rằng ngoài Tân Á, còn có một số công ty đang cạnh tranh cho dự án này phải không?”
Tần Thiền gật đầu: “Nhưng Tân Á lần này cạnh tranh trung, vẫn duy trì tuyệt đối ưu thế, toàn bộ Lâm Thành, chỉ có Tân Á có thể hứa hẹn cho ngài 40% lợi nhuận chia làm…………”
“Tần tiểu thư,” Triệu Minh Xương đánh gãy cô, “Tôi sẵn sàng dành thời gian ở đây là vì nể mặt mũi của Tần tiên sinh. Tôi có rất nhiều đất ở Lâm Thành, vì vậy quyết định chọn phim trường là chuyện..."
Triệu Minh Xương nói, đem chai rượu đặt lên trên văn kiện, tay phủ lên bàn tay cô.
Tần Thiền liếc nhìn tập tài liệu, nó là thành quả một tháng làm việc chăm chỉ của cô, nó bị người ta thản nhiên ném sang một bên, rũ mi, ánh mắt rơi vào bàn tay Triệu Minh Xương đang nắm lấy cô.
Cô híp mắt, giây sau khẽ cười, ngũ quan vì nụ cười bất chợt mà trở nên kiều mị: “Triệu tổng tại sao không nói sớm a.”
Triệu Minh Xương khẽ cười: “Tôi chỉ thích để nói chuyện với người thông minh như cô Tần. Cô Tần cũng là người làm ăn, biết để giao dịch thì phải nhận cái gì, phải cho cái gì…”
Chưa nói xong, Tần Thiền đã nhấc chai rượu trên tài liệu lên đổ xuống đầu anh ta.
Trong phòng một mảnh tĩnh mịch.
Rượu từ trên đầu Triệu Minh Xương rơi xuống, nhỏ giọt vào tây trang thượng, trong phòng nồng đậm mùi rượu.
Cũng chính tại đây, vang lên hai tiếng lịch sự gõ cửa, khép hờ cánh cửa hộp bị đẩy ra, người phục vụ bưng một chai rượu đi vào.
Cũng chính vào lúc này, ngoài cửa vang lên hai tiếng gõ cửa lịch sự, cánh cửa khép hờ bị đẩy ra, người phục vụ bưng một chai rượu đi vào.
Người đến là Cố Nhượng.
Đứng dưới ánh đèn tông ấm trong phòng, làn da trắng nõn lạnh giá cũng nhuốm chút ấm áp.
Chỉ là ngay cả khi hắn nhìn thấy những gì xảy ra trong phòng, vẻ mặt của hắn vẫn mang theo biểu cảm thờ ơ của người đứng ngoài cuộc.
Cố Nhượng tựa hồ không nhìn thấy trong phòng đã phát sinh chuyện gì, yên lặng rót đầy chén rượu đã uống cạn, vô tình nhìn thấy văn kiện dày cộp, được người nào đó rõ ràng sắp xếp, đóng thành quyển.
Triệu Minh Xương cũng phản ứng lại, lửa giận bừng bừng: “Sao cô dám hất nước tôi?”
Nói xong duỗi tay dùng sức đem chén rượu trong tay Tần Thiền đánh rơi.
Ly rượu rơi xuống đất vỡ tan tành, trên quần áo của Tần Thiền có rất nhiều vết rượu bắn tung tóe.
Như vẫn còn chưa hết tức giận, Triệu Minh Xương lau vết rượu trên mặt, giơ tay tát về phía Tần Thiền.
Không chờ Tần Thiền tránh né, cái tát đã rơi xuống khuôn mặt của thiếu niên.
Tần Thiền ánh mắt đầy kinh ngạc, cô không nghĩ tới thiếu niên sẽ thay cô nhận cái tát này.
Cô còn chưa kịp phản ứng, đã cảm giác được cổ tay mình đã bị một bàn tay to lớn nhẹ nhàng kéo, Cố Nhượng mặc áo sơ mi trắng đã đứng trước mặt cô, gò má hơi nghiêng, trên khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng xuất hiện vết đỏ.
Trên người hắn có mùi nước giặt bạc hà, đặc biệt dễ chịu trong cái phòng đầy hương rượu này.
Tần Thiền nhìn xuống cổ tay cô, khẽ nhướng mày rồi khựng lại trước khi cầm chai rượu ném vào tay Triệu Minh Xương.
Vừa rồi, Cố Nhượng chỉ nắm lấy cổ tay cô trong một giây ngắn ngủi, kéo cô ra sau lưng rồi lịch sự buông ra.
Nhưng mùi hương bạc hà kia dường như vẫn còn quấn lấy cổ tay cô, như có như không mang lại cảm giác mát lạnh, vương vấn.
“Xin lỗi, tiên sinh, lát nữa tôi sẽ đổi ly rượu khác cho ngài.” Ngữ khí của Cố Nhượng nhàn nhạt, không kiêu ngạo không siểm nịnh, lưng vẫn thẳng như cũ.
Nói xong, hắn xoay người lại nhìn Tần Thiền, má trái ửng hồng, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, hờ hững như người ngoài cuộc: “Tiểu thư, quần áo của cô bẩn rồi, tôi đưa cô đi thay.”
*
Tác giả có lời muốn nói!
Tần Thiền: "Anh đã thành công có được sự chú ý của tôi."