- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kiêu Ngạo Nằm Trong Lòng Bàn Tay Em
- Chương 4: Năm ấy, hương bạc hà lạnh lẽo như có lại như không.
Kiêu Ngạo Nằm Trong Lòng Bàn Tay Em
Chương 4: Năm ấy, hương bạc hà lạnh lẽo như có lại như không.
Chương: Năm ấy, hương bạc hà lạnh lẽo như có lại như không.
Tác giả: Ngư Viết Viết
Lần đầu tiên Tần Thiền gặp được Cố Nhượng là vào một ngày cuối hè oi ả.
Năm ấy Lâm Thành nắng gắt cuối thu chính càn rỡ, ban ngày thời tiết không được coi là sáng sủa, nhưng lại cực kỳ nóng bức, ban đêm hầu như không có gió.
Mạch chính của Đông Lâm xảy ra sự cố, công nhân đang gấp rút sửa chữa, điều hòa ngừng hoạt động, cả biệt thự giống như một cái nồi hấp.
Tần Thiền ngồi trong phòng làm việc, trán và chóp mũi lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng, hai gò má ửng hồng vì nóng, cô kiểm tra lại lần cuối kế hoạch hợp tác tối nay, cố gắng thực hiện để chắc chắn không có sai lầm.
Dì Vương bưng trà thảo dược đi vào, bất đắc dĩ nhìn cô: "Tiểu Thiền, sao không về khách sạn trước đi? Dì ở đây coi chừng là được."
Tần Thiền tiếp nhận trà lạnh liền uống một ngụm, cười nói: “Không cần dì Vương, một lát liền xong rồi.”
Hợp tác tối nay là hạng mục lớn đầu tiên cô làm sau khi tốt nghiệp, cô cũng không muốn gây phiền phức.
Thấy thái độ kiên quyết của cô, dì Vương chỉ biết lắc đầu: “Ngày mai Tần tiên sinh từ nước ngoài trở về, cố ý mua mấy món đặc biệt, cháu có muốn ăn thì để lại một chút.”
“Vâng.” Tần Thiền gật đầu.
Mãi đến khi nhìn dì Vương rời đi, Tần Thiền mới xoa xoa thái dương hơi đau vì thức khuya của mình.
"Tần tiên sinh." mà dì Vương nói chính là cha cô, Tần Tân Thành, chủ tịch hiện tại của Tân Á, một công ty lâu đời ở Lâm Thành.
Ông cũng là người thân duy nhất của cô.
Nửa câu sau lời nói, là Tần Tân Thành chính miệng nói với cô, vào hôm sau khi mẫu thân qua đời.
Tần Thiền không phải vừa sinh ra đã là thiên kim đại tiểu thư, từ khi bắt đầu có trí nhớ cho đến năm mười hai tuổi, cô chỉ nhớ đến mẹ mình.
Khi đó, cô vẫn được gọi là Thiền Thiền, Thuyền Quyên Thiền.
Mẹ cô nói chúc cô có được mọi điều tốt đẹp nhất.
Mẹ đưa cô đi bán hàng rong, gánh hàng rong, làm nhân viên bán hàng, mẹ cô vốn là thanh lệ mỹ nhân, bị năm tháng cùng làm lụng vất vả tra tấn suy yếu lại mỏi mệt.
Tần Thiền sống dưới sự nuôi nấng của mẹ, trong ấn tượng của cô, cha cô hoàn toàn không xuất hiện, giống như một cái bóng trống rỗng.
Kế tiếp, mẹ cô bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư giai đoạn cuối.
Sau đó, chưa đầy một năm sau, mẹ cô qua đời.
Năm ấy, Tần Thiền mười hai tuổi, cô bình tĩnh ngồi yên lặng bên giường bệnh của mẹ cả đêm, cũng không đợi được mẹ mở mắt ra lần nữa.
Sáng sớm hôm sau, một người đàn ông trung niên mặc âu phục, đi giày da, cầm trên tay giấy xét nghiệm quan hệ cha con đi vào phòng bệnh, nói với cô rằng, ông là cha cô, là người thân duy nhất của cô trên đời này.
Tần Thiền không nói gì, lặng lẽ đi theo Tần Tân Thành, nhìn ông lo tang lễ cho mẹ, đến lúc Tần Tân Thành chuẩn bị đón cô trở về nhà họ Tần mới hỏi: “Sao hôm qua ông không xuất hiện? "
Tần Tân Thành chỉ nhìn cô, không trả lời.
Về sau Tần Thiền cũng không hỏi lại nữa.
Lúc đó đã là cuối hè, ve sầu trên cành cây bên ngoài bệnh viện náo nhiệt, sau khi đi ra khỏi cổng bệnh viện, Tần Tân Thành nhìn cô nói: “Sau này, con là đại tiểu thư Tần gia.”
Ngụ ý là nên quên quá khứ đi.
Vì thế, cô nghe tiếng ve kêu bên tai, tự chủ trương mà đem tên đổi thành Tần Thiền.
Tần Tân Thành tựa hồ rất hài lòng với sự nghe lời của cô, cũng không nhắc tới chuyện này nữa.
Ngược lại, rất nhiều người thuộc tầng lớp được gọi là thượng lưu lại có các nhiều lời phê phán sau lưng về Tần Thiền.
Ve sầu sống dưới đất vài năm mới nên mặt đất được vài ngày.
Cách tiếp cận của Tần Thiền trong mắt những người đó, chính là loại sâu bọ này, coi mười hai năm trước như một trải nghiệm đen tối, mặt đất tối tăm.
Tâm tàn nhẫn, vong ân phụ nghĩa, hư vinh, bộc phát……
Những từ đó, cũng cùng với cái tên Tần Thiền sinh ra.
Những điều này ít nhiều Tần Thiền đã nghe qua, nhưng cô không để ý đến, những lời đó lọt vào tai này ra tai kia, dần bị lãng quên.
Tần Tân Thành đã kết hôn và ly hôn một lần, ông không có đứa con nào khác, nhưng Tần Thiền chưa bao giờ cảm nhận được thứ gọi là tình cảm giữa cha và con gái.
Điều đầu tiên ông ấy dạy cô là "Đừng nói "Tôi muốn", mà hãy nói "Tôi sẽ có được"".
Ngay cả khi phải trả một cái giá lớn.
Khi nhỏ Tần Thiền hầu như không có thời gian để giải trí, cô bận học hành, sớm tiếp xúc với kinh doanh và xã giao, lại ra nước ngoài du học, mỗi giai đoạn trong cuộc đòi của cô đều bị sắp xếp sẵn.
Cô giống như một khoản đầu tư của Tần Tân Thành.
Mãi đến khi đi du học về, cô mới vào Tân Á làm thực tập sinh, sau một năm, cuối cùng cô cũng bắt đầu đảm nhận một số hạng mục nhỏ.
Mà dự án tối nay hợp tác với Thịnh Long, là hạng mục lớn đầu tiên của cô.
Bốn giờ chiều, Tần Thiền đi tắm, khi cô tắm xong thì mạch điện trong nhà đã được sửa xong, hơi lạnh từ máy điều hòa làm se khít lỗ chân lông của cô.
Không khí tràn ngập mùi sữa tắm thoang thoảng.
Tần Thiền trang điểm tinh tế, mái tóc xoăn dài xõa ngang vai, cô mặc áo sơ mi voan trắng và chân váy công sở màu đen, đuôi mắt nhướng lên đầy quyến rũ. Nhìn mình trong gương lần cuối, cô cầm giấy tờ và đi đến nhà hàng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Kiêu Ngạo Nằm Trong Lòng Bàn Tay Em
- Chương 4: Năm ấy, hương bạc hà lạnh lẽo như có lại như không.