“Chết tiệt!” Từ Tuấn Ý một lần kìm được thốt lên.
Cố Nhượng dừng lại, khẽ liếc nhìn Từ Tuấn Ý, người này lập tức im lặng.
Lưng của cô gái nhỏ phía trước cứng đờ, cúi đầu nhanh chóng chạy đi.
Cố Nhượng không nhìn Tần Thiền, đứng dậy đi vòng qua cô đi ra khỏi lớp, như thể những gì cô nói vừa rồi không quan trọng với hắn.
“Tính tình của hắn vốn là như vậy.”, Từ Tuấn Ý nhìn bóng lưng Cố Nhượng: “Mỹ nữ, cô……”
“Tôi tên Tần Thiền.”
“Tần Mỹ Nữ,” Từ Tuấn Ý thuận thế sửa lại: “Cô nói là cô đang theo đuổi lão đại tôi?”
“Đúng vậy.” Tần Thiền nói rồi đứng dậy.
Từ Tuấn Ý trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu: “Cố Nhượng?”
“Đúng vậy.”
Từ Tuấn Ý vò đầu bứt tóc, nhìn thấy dáng vẻ ung dung thoải mái của Tần Thiền, một lúc sau anh hạ quyết tâm, nói: “Tần Mỹ Nữ, nếu không cô đừng theo đuổi lão đại nữ, thay vào đó theo đuổi tôi đi, theo đuổi tôi tốt hơn theo đuổi lão đại, cô yên tâm, tôi sẽ làm bộ cự tuyệt cô hai cái lần, không, một lần thôi…”
“Cậu vì cái sao lại gọi hắn là lão đại?” Tần Thiền ngắt lời hắn, tùy ý hỏi.
Từ Tuấn Ý biểu tình nghiêm túc: “Nếu không nhờ có lão đại, tôi sẽ không thể thi vào Đại học Lâm Thành."
“Hắn lớn tuổi hơn anh?”
“Lớn hơn tôi hai tháng, bất quá lão đại đã tạm nghỉ học một năm……” Từ Tuấn Ý đột nhiên phản ứng lại, mình đã bất tri bất giác nói ra nhiều điều: “Lão đại của tôi tính khí rất tệ, Tần Mỹ Nữ……”
“Hắn lớn hơn cậu một tuổi, tạm nghỉ một năm học, thế nhưng học cùng lớp với cậu.” Tần Thiền yên lặng mà nhìn Từ Tuấn Ý liếc mắt một cái.
Từ Tuấn Ý cảm thấy sự mỉa mai thầm lặng trong mắt cô: “Tôi cũng là một học sinh ngoan đàng hoàng, là lão đại quá yêu nghiệt!”
Tần Thiền nhìn hắn: “Hôm nay hắn đi làm gia sư à?”
“Lão đại còn nói việc này cho cô biết?” Từ Tuấn Ý khϊếp sợ, hắn đã phải truy hỏi rất lâu mới biết được, vào tối thứ Hai và thứ Năm khi hắn không phải đến nhà hàng để làm việc, lão đại sẽ dạy một sinh viên thi đại học.
Tần Thiền không trả lời.
Vừa rồi Cố Nhượng lật xem cao trung sách vở, tất nhiên không có khả năng hắn ta muốn học lại.
Từ Tuấn Ý trầm mặc, rốt cuộc nói: “Tần Mỹ Nữ, tôi vừa mới nói muốn cô theo đuổi tôi là nói giỡn thôi, lão đại rất bận rộn, hôm nay còn phải đi Bắc Giang làm gia giáo, căn bản không có thời gian rảnh để nói chuyện yêu đương.…”
Bắc Giang công quán? Vừa vặn cung đường trở về Lâm Uyển.
Tần Thiền gật đầu: “Cảm ơn.”
Dứt lời, xoay người rời đi.
Từ Tuấn Ý khó hiểu mà nhìn Tần Thiền bóng dáng, cô vì sao lại cảm ơn mình?
Bắc Giang công quán.
Tần Thiền đỗ xe sang một bên, ngón tay như có như không gõ gõ lên vô lăng.
Hôm nay cũng không biết có phải vì đã lâu ngửi được mùi bạc hà kia, cô cảm thấy trên người mình cũng lây dính mùi hương ấy.
Nhưng vẫn chưa đủ, cô có chút mê mẩn hương vị đó, muốn triệt triệt để để, hoàn toàn mà có được nó.
Nước nhỏ giọt từ cửa sổ rơi xuống.
Tần Thiền hoàn hồn, liếc mắt nhìn thoáng ra bên ngoài cửa sổ.
Sau một tuần thời tiết oi ả, hôm nay trời cố tình lại có mưa.
Mưa tuy không lớn, lại chảy dài không dứt.
Cô lại liếc nhìn con đường dần dần ướt đẫm.
Có vẻ kế hoạch như kế hoạch gặp mặt trên đường cũng đã bị phá hỏng.
Tần Thiền bất đắc dĩ mà xoa xoa huyệt Thái Dương, ông trời không chiều lòng người.
Ngay khi cô chuẩn bị khởi động xe rời đi, một bóng người chậm rãi bước ra khỏi cổng biệt thự trong màn mưa.
Lúc Cố Nhượng bước ra khỏi biệt thự đã gần tám giờ.
Cơn mưa nhỏ vẫn tiếp diễn, nhưng những hạt mưa không thể che lấp được ánh đèn nhộn nhịp và lạnh lẽo của thành phố.
Cố Nhượng cầm ô đi về phía ga tàu điện ngầm, bước chân không nhanh không chậm.
Cố mẫu mấy hôm trước đã nhắc nhở cậu, hai ngày này trời sẽ mưa, nhớ nên mang theo ô, hôm nay thật sự đã có tác dụng.
Chỉ là khi đi qua một góc phố, một cụ già tập tễnh xách theo chiếc túi da rắn đựng chai nước khoáng, xe cộ và người đi đường xung quanh vội vã chạy qua.
Cố Nhượng chậm rãi dừng lại, cuối cùng tiến lên đặt chiếc ô lên trên đầu ông lão, đưa cán ô vào tay ông lão.
Mưa phùn hơi lạnh.
Cố Nhượng dầm mưa đi dưới mái hiên.
Nhưng ngay khi hắn quay lại, một chiếc ô màu đen đã được che trước mặt hắn.
Chiếc ô từng chút được nâng lên, lộ ra một đôi môi đỏ mọng, sống mũi cao thẳng, đôi mắt ngậm ý cười hơi nhếch lên.
Chiếc áo đỏ và váy đen dính chút mưa, mái tóc hơi xoăn cũng lấm tấm nước, làn hương thơm tao nhã hòa quyện với mùi mưa truyền đến.
Có một màu sắc sáng lên trong thế giới tăm tối.
“Lại gặp mặt.” Tần Thiền đem ô che ở đỉnh đầu hắn, ngữ điệu có chút lười nhác.
Hô hứa Cố Nhượng có chút ngưng trệ, hắn lui về phía sau một bước để tránh cô tới gần.
Tần Thiền nhìn sợi tóc ướt đẫm như nước mưa nghịch ngợm rủ xuống trán, nhiều thêm khí chất trẻ trung tươi mới, nốt ruồi nhỏ bên vành tai trái hình như cũng đỏ hơn sau khi được nước mưa gột rửa.
“Cố đồng học,” Tần Thiền suy tư nửa ngày chọn xưng hô cho hắn, Cố tiên sinh có vẻ quá thành thục, Cố Nhượng thì giờ họ quá xa lạ, cuối cùng chọn ra một cách xưng hô khá thích hợp, "Lỗ tai cậu có chút hồng rồi.”
Trong mắt Cố Nhượng dường như hiện lên sự tức giận: “Tần tiểu thư theo dõi tôi?”
Tần Thiền nhìn trước mắt phương, xả cái hoảng: “Nhà tôi ở bên kia.”
Cố Nhượng nhìn cô, không biết có tin tưởng hay không, sự tức giận trong đáy mắt dần dần đạm đi, chỉ còn một mảnh bĩnh tĩnh, không gợn sóng, nói: “Nếu như vậy, tôi không quấy rầy Tần tiểu thư về nhà.”
Tần Thiền nhướng mày, nghiêng người nhìn hắn: “Bị bệnh cũng cần phải tiêu tiền.”
Cố Nhượng bị cô ngăn cản đi về con đường phía trước: “Tần tiểu thư, tôi không có ý định bắt đầu một mối quan hệ."
“Cho nên, chiếc ô này cũng không cần?”
Cố Nhượng mím chặt môi, lạnh giọng nói, "Trong tương lai, chúng ta hẳn là không có cơ hội gặp lại, trở về thật bất tiện."
Nói xong, hắn vòng qua nàng, thẳng thừng rời đi.
Tần Thiền nhìn bóng lưng của hắn, rũ mắt cười nhạt một tiếng.
……
Ngày hôm sau .
Sáng sớm, Cố Nhượng nhận được điện thoại của giáo viên, muốn hắn đi nghiên cứu phát minh ứng dụng trực tuyến để quản lý thư viện, cũng nói, người phụ trách sẽ trả tiền công theo giá cả thị trường.
Bây giờ người phụ trách đang ở trên tầng ba của dãy nhà cho giáo viên.
Gõ lên cửa phòng, bên trong thực mau có tiếng trả lời: “Vào đi.”
Cố Nhượng nghe thấy thanh âm này, bàn tay hơi khựng lại, đẩy cửa đi vào.
Đứng bên cạnh người hướng dẫn là một người phụ nữ mặc váy dài, mái tóc dài màu hạt dẻ hơi xoăn xõa ngang vai, nụ cười rạng rỡ.
Tối hôm qua, hắn còn lời thề son sắt sẽ không bao giờ sẽ gặp lại người phụ nữ này, nhưng giờ đây lại chủ động đến tìm cô.
Cố Nhượng đứng đó tay chân cứng ngắc, mơ hồ nghe được lời nói của người hướng dẫn.
Một bàn tay trắng nõn, mềm mại duỗi ra trước mặt hắn: “Xin chào cậu, tôi là Tần Thiền.”
—-
Lời của tác giả:
Tần phú bà: Xin lỗi, có tiền nên muốn làm gì thì làm.