Cô gái mặc một chiếc váy trắng bồng bềnh, đôi mắt đỏ hoe: “Cố Nhượng, em rất lo lắng cho bệnh tình của dì, nhưng mà…”
“Ước định đã hủy bỏ, chúng ta ngừng liên lạc đi.”
Chàng trai ngắt lời cô gái, vạt áo sơ mi cũ bị giặt đến bạc phếch, khuôn mặt cấm dục bình tĩnh không chút gợn sóng.
Cho đến khi bóng dáng cô gái biến mất, bóng lưng thẳng tắp của chàng trai khuỵu xuống, đầy vẻ yếu ớt.
Tần Thiền ngồi trong xe lớn, móng tay đỏ tươi gõ gõ vào tay lái, sau khi nhìn thấy cảnh tượng của cặp đôi trẻ tuổi đáng thương này, cô nhướng mày, mở cửa xe, bước đến gần chàng trai, đưa khăn giấy cho hắn ta.
Giọng nói của Cố Nhượng đạm mạc: “Không cần.”
Tần Thiền cười: "Cậu hiểu lầm rồi, trên đó có dấu môi và thông tin liên lạc của tôi. Nghĩ kỹ rồi gọi điện cho tôi, tôi đợi cậu."
* Cố Nhượng biết, mình đã trở thành tù nhân mắc kẹt trong lòng bàn tay Tần Thiền.
Trong vòng nửa năm, hắn không thể từ chối bất kỳ yêu cầu nào của cô, không thể thân mật với bất kỳ ai, chỉ cần một cuộc điện thoại của cô là hắn phải có mặt.
Xấu hổ, uất ức, nhưng lại bất lực.
Hắn vẫn luôn hận cô, nhưng cho đến khi hắn đã thành đạt, cô ấy lại biến mất.
Cố Nhượng vốn rất ghét uống rượu nhưng lại ngồi uống nguyên một đêm, trong mơ hắn không ngừng nỉ non:Trở về đi mà.
Hắn nhìn chính mình chìm đắm với đầu óc tỉnh táo. #Vốn nên vỗ cánh bay cao, lại cam nguyện trở thành người váy hạ chi thần#
#Cao lãnh chi hoa sa đọa#
-Nam chính chưa từng ở bên người khác.
-Chênh lệch 2-3 tuổi, nữ chính là kẻ có tiền, cũng yêu tiền.
-Tình tiết cẩu huyết, tam quan nhân vật không đại diện cho tam quan của tác giả.