Chương 51

Bên cạnh sườn núi vẫn còn dấu chân, nghĩ đến có lẽ là những người đó bị Ngọc Đào đánh lừa, thật sự đi xuống dưới chân núi tìm kiếm, không tìm được người nên tức giận đạp ghế xuống

Đối với Ngọc Đào mà nói, nơi này không khác gì vách núi sâu ngàn trượng, nhưng đối với đám người Trần Hồ, nơi này lại có thể dễ dàng điều tra.

Trần Hổ cầm đuốc nhảy xuống tìm một lát, sau đó cất cao giọng nói: "Đại nhân, bánh xe đυ.ng phải tảng đá nên đã vỡ vụn."

Nghe nói như vậy, Ngọc Đào nhanh chóng nắm lấy đầu, tránh cho việc có bất kỳ cơ hội nào tiếp xúc tầm mắt với Hàn Trọng Hoài.

"Đại nhân, chúng ta trở về chùa hay là như thế nào?"

Tuy rằng Trần Hổ không muốn chủ tử lại ngồi xe lăn, nhưng lại sợ chủ tử có an bài khác, không biết chủ tử có nguyện ý lấy bộ dáng này xuất hiện trước mặt mọi người quốc công phủ hay không.

"Trở về chùa."

Đêm khuya kéo dài, giờ phút này Hàn Trọng Hoài đã mệt mỏi.

Quét mắt nhìn Ngọc Đào, bởi vì buồn ngủ nên ngược lại Hàn Trọng Hoài thả cho nàng một con ngựa, không nhắc tới bốn trăm lượng kia.

Hàn Trọng Hoài biến mất, trong chùa rối loạn một khoảng thời gian.

Nhưng mà lão phu nhân lớn tuổi nên không thể lo lắng thức đêm, cho nên đến buổi tối trong chùa lại khôi phục yên tĩnh.

Tăng nhân canh của thấy đuốc, phỏng đoán là đã tìm thấy người, mấy tăng nhân tiến lên nghênh đón: "Các ngươi chỉ tìm được vị nữ thí chủ này?"

Mấy người nhìn về phía Ngọc Đào đang uể oải iu xiu, "Nữ thí chủ cùng Hàn Tử thiếu gia rời đi?"

Nếu như đi lạc thì tốt rồi.

Ngọc Đào cúi đầu không muốn phản ứng bọn họ.

"Chính là có chuyện gì? Chẳng lẽ.."

Trần Hổ ở bên cạnh nghe không nổi nửa: "Chẳng lẽ mấy vị không nhìn thấy đại nhân nhà chúng ta?!"

Tầm mắt mấy tăng nhân khẽ thấp, cho dù hai mắt tầm mắt thế nào cũng không nhìn thấy xe lăn, trong gió đêm bọn họ đồng loạt rùng mình một cái

Tuy rằng Phật tổ ở trong lòng, cũng không cản trở bọn họ sợ quỷ a.

"Dám hỏi thí chủ, có phải chỉ có các ngươi mới nhìn được Tứ thiếu gia hay không" Tăng nhân này không nói gì còn tốt, hắn vừa nói xong trên đầu đã bị gõ trúng một cái.

Thị vệ thô lỗ mắng một tiếng.

Đợi đến khi bọn Trần Hổ đi vào trong chùa, các tăng nhân vẫn còn đang nhìn nhau.

"Các ngươi có thấy không?"

Mấy cái đầu trọc đồng loạt lắc lư: "Không nhìn thấy..."

Có Phật Tổ che chở, nhưng như thế nào mà bọn họ cảm thấy càng ngày càng lạnh.

Ban đêm lão phu nhân ngủ ngon lành, Hàn Trọng Giác lại có chút khó ngủ. Hắn an bài ra lệnh cho người khác giáo huấn Hàn Trọng Hoài một trận, sự tình phát triển theo kế hoạch, tốt nhất là Hàn Trọng Hoài mất tích rồi chết, nhưng vấn đề là người mà hắn an bài cũng không thấy bóng dáng.

Trong lúc hưng phấn cùng lo lắng, đến nửa đêm Hàn Trọng Giác vẫn không ngủ, nghe được động tĩnh lập tức truyền cho gã sai vặt.

"Có chuyện gì vậy?"

"Là bọn thị vệ của Tứ thiếu gia trở về."

"Chỉ có bọn họ?"

Gã sai vặt ngoài cửa do dự một chút, giọng nói nhỏ đi rất nhiều: "Bọn họ mang về về còn có nha hoàn hầu hạ Tứ thiếu gia, tăng nhân nói bọn họ không nhìn thấy Tứ thiếu gia, nhưng hết lần này tới lần khác đám thị vệ kia lại nói đã đem Tứ thiếu gia cùng về, hỏi nha đầu kia, nhưng nha đầu cũng không nói lời nào..."

Ngoài phòng gió đêm vù vù, Hàn Trọng Giác run rẩy: "Lời này là có ý gì?!"

"Tiểu nhân cũng không rõ." Giọng nói của gã sai vặt mang theo nức nở, ngay cả tăng nhân cũng nói không nhìn thấy, vậy nhất định là quỷ!

Canh giờ kế tiếp, Hàn Trọng Giác ngủ vô cùng gian nan, thật vất vả mới ngủ thϊếp đi còn mơ được mấy giấc mộng dọa người, chịu đựng đến hừng đông, hắn lập tức mặc xiêm y đi thẳng đến chỗ ở của Hàn Trọng Hoài, xem rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Cửa vỗ ba ba rung động, Trần Hổ nhìn thấy người tới, phá lệ lộ ra một khuôn mặt tươi cười.

Tuy rằng Hàn Trọng Giác đáng hận, nhưng nếu không phải hôm qua hắn nổi lên ý đồ xấu thì cũng sẽ không để cho đại nhân nhà hắn ném xe lăn mà đứng lên.

Trong sương mù sáng sớm, Hàn Trọng Giác cảm thấy nụ cười này của Trần Hổ vừa quỷ dị vừa ghê người.

"Nhị thiếu gia tới có chuyện gì sao?"

Vốn dĩ Hàn Trọng Giác định lùi lại nửa bước, nghe Trần Hổ mở miệng thì to gan hơn: "Nghe nói các ngươi đã tìm thấy Hàn Trọng Hoài?!"

"Nhờ phúc của Nhị thiếu gia, đêm qua chúng ta đã tìm được đại nhân, hiện giờ đại nhân đang nghỉ ngơi."

Nhìn về phía cánh cửa đóng chặt, bộ dáng quỷ quái trong mộng hiện lên trước mắt, Hàn Trọng Giác nuốt nước miếng, lại sợ là do những tăng nhân kia mù quáng, làm cho hắn sợ hãi một hồi, nhưng lại sợ không thấy người thật chỉ thấy quỷ hồn.

Năm đó Hàn Trọng Hoài gϊếŧ nhiều người ở U Châu như vậy, hiện giờ chỉ sợ đã là một lệ quỷ.

"Nếu đang ngủ, vậy ta sẽ quay lại..."

Cuối cùng vẫn là chột dạ, Hàn Trọng Giác nhìn cửa phòng đóng chặt một lúc lâu, sau đó không dám bước vào một bước.

Ngày thường Trần Hổ thấy hắn vẻ mặt đều bình thản, hiện giờ trên mặt Trần Hổ lại treo nụ cười, nhìn như thế nào cũng thấy quỷ dị, dù sao đợi lát nữa sẽ khởi hành rời khỏi chùa, nếu Hàn Trọng Hoài có chuyện gì vậy lát nữa là có thể thấy rõ.

Hàn Trọng Giác tới cũng vội đi cũng vội, Trần Hổ cũng biết được vì sao hắn vội tới rồi lại vội đi, không khỏi trong lòng mắng một tiếng ngốc tử, có một tên ngốc tử như vậy thì cho dù chết một vạn lần, chủ tử của bọn họ cũng sẽ không có việc gì.

Ngọc Đào ngủ một giấc đặc biệt sâu, bị đánh thức cũng là trạng thái không mở mắt ra được.

Hôm qua vận động cả ngày, ít nhất nàng phải nằm trên giường mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục lại.

Nghe được động tĩnh bên ngoài, Ngọc Đào ôm chăn trở mình, cảm giác động tĩnh càng lúc càng lớn, ánh mặt trời chiếu lên mặt, lúc này Ngọc Đào mới không tình nguyện một chân treo lơ lửng trên giường, ý đồ để cho chân thanh tỉnh trước.

Đem nàng hoàn toàn đánh thức không phải là ý chí ngoan cường của nàng, mà là tiếng la hét của Hồi Thời.

Sau khi vài tiếng thét chói tai vang lên, liền nghe thấy giọng nói của Hồi Thời.

Tuy rằng giọng nói bén nhọn nhưng cách hơi xa nên Ngọc Đào không nghe thấy nàng ta nói gì, nhưng nghĩ đến có lẽ là đang kinh ngạc cảm thán Hàn Trọng Hoài có thể đứng lên.

Đêm qua khi bọn họ trở về, nghe nói Hồi Thời đã ngất xỉu.

Không phải bởi vì Hàn Trọng Hoài mất tích rồi bị dọa cho choáng váng, mà là vì bị cảm nắng bởi ba quỳ chín dập.

Rửa mặt xong, Ngọc Đào vịn tường híp mắt chậm rãi di chuyển về phía phòng của Hàn Trọng Hoài, vừa đến thì thấy Hàn Trọng Hoài đã mặc xong xiêm y, Hồi Thời đang vui vẻ đứng ở một bên.

Nhìn cái bộ dáng này, xem ra chỉ có mình nàng là phế vật.