Chương 2

"Lúc nãy chú mới đánh người xấu giúp Miên Miên, có phải giờ Miên Miên nên giúp chú một chút không?" Từ lúc nói chuyện với nhau Mặc Ngự Ninh có thể thấy được, đứa bé này rất ngốc, rất dễ lừa. Nói khó nghe một chút, hắn biết hình như đứa bé này không thông minh cho lắm, có hơi đáng tiếc.

Không đợi Vân Miên đồng ý, Mặc Ngự Ninh đã cởϊ qυầи của Vân Miên, thì là ra song tính, dươиɠ ѵậŧ trắng nõn không lớn không nhỏ, nơi riêng tư không có sợ lông nào, vô cùng sạch sẽ.

Vân Miên ngại ngùng che JJ nhỏ, không biết vì sao cậu không sợ Mặc Ngự Ninh.

Mặc Ngự Ninh cởi khóa quần, lộ ra dươиɠ ѵậŧ cực lớn, hắn đã ẩn phần vảy phía trên đi vì sợ dọa Vân Miên, hắn lật người Vân Miên lại và tách hai chân cậu ra, cọ xát lên cánh hoa no đủ của Vân Miên.

"Chú ơi, đừng..." Mặc dù Vân Miên ngây thơ nhưng trong tiềm thực cậu biết chuyện này là không đúng.

"Ngoan nào, Miên Miên, chỉ một lát thôi." Sức Mặc Ngự Ninh lớn nên sự từ chối của Vân Miên hoàn toàn không có tác dụng.

Dươиɠ ѵậŧ lớn xuyên qua chỗ giữa hai chân Vân Miên, cánh hoa hồng hào bị dươиɠ ѵậŧ tách ra hai bên, vì bị cọ xát mà chảy ra chút nước nhờn.

Chỉ cọ xát như thế mà đã rất thoải mái, nếu như tiến vào thì sẽ sướиɠ hơn nữa, Mặc Ngự Ninh nhìn thấy gương mặt non nớt của Vân Miên nên cũng đành thôi.

"Chú ơi... Ưʍ... Miên Miên sợ." Vân Miên vươn tay nắm thật chặt cánh tay của Mặc Ngự Ninh, hoàn toàn không hề biết kẻ cầm đầu là Mặc Ngự Ninh.

"Đừng sợ... Để chú cọ một lát nào." Mặc Ngự Ninh cố gắng giữ ranh giới đạo đức cuối cùng của mình, Vân Miên còn quá nhỏ, có lẽ vẫn chưa hoàn toàn dậy thì, hắn không dám làm bừa.

Hắn không ngờ người đã cấm dục nhiều năm như mình lại bị một bạn nhỏ làm dấy lên du͙© vọиɠ.

"Òm ọp, òm ọp." Mặt Vân Miên đỏ rần, cơ thể cậu thật lạ.

"Chú ơi, chú ôm Miên Miên một cái đi." Vân Miên luống cuống nói với Mặc Ngự Ninh.

Mặc Ngự Ninh ôm lấy Vân Miên, để chân cậu vòng quanh eo của mình, mạnh mẽ bắt chước động tác làʍ t̠ìиɦ.

"Lép nhép." "Òm ọp."

"Ưʍ... A..." Vân Miên vùi đầu vào bả vai của Mặc Ngự Ninh, nhỏ giọng rêи ɾỉ, thật ngoan.

Một tiếng trôi qua, Mặc Ngự Ninh vẫn dính lấy Vân Miên, hắn hôn nhẹ lên môi của cậu, để lại một dấu hôn rồi hít một hơi thật sâu, hành vi lúc này của Mặc Ngự Ninh trông có hơi biếи ŧɦái.

"Chú ơi, Miên Miên đau, chú cứng quá..." Vân Miên nức nở, cậu bị cọ hơi đau rồi.

Cuối cùng Mặc Ngự Ninh đẩy nhanh tốc độ, hắn âm thần điều chỉnh hơi thở rồi bắn ra.

Mượn ánh đèn mà nhìn, nơi riêng tư của Vân Miên đã nhớp nháp không chịu nổi, hai cánh hoa hồng hào sưng lớn lên, Mặc Ngự Ninh lau sạch cho cậu. Vốn có thể dùng pháp lực để lau sạch nhưng hắn không dùng, hắn còn hôn khẽ lên nơi riêng tư của Vân Miên một cái.

"Chú xấu xa quá." Vân Miên nói. Sau khi cậu mặc quần xong, Mặc Ngự Ninh ôm cậu lên bằng một tay, Vân Miên nghĩ thầm chú ấy thật là mạnh, ba cũng không ôm mình nổi.

Vân Miên nói một địa chỉ, Mặc Ngự Ninh đưa cậu về, chỉ là ngõ chật quá nên tài xế không lái xe vào được.

"Chú ơi nhà cháu ở ngay đằng trước, chú không cần tiễn."

Vân Miên mở cửa xe rời đi, Mặc Ngự Ninh cười nhìn theo bóng lưng dần xa của cậu.

Vân Miên về đến nhà, ba và anh của cậu thấy cậu chưa về nên chuẩn bị ra ngoài tìm kiếm.

"Con còn biết về à?" Lúc này Vân Dịch Khả không còn dịu dàng nữa mà khá là nghiêm khắc, tối rồi không về nhà rất nguy hiểm, Vân Miên là mạng của anh, anh không thể tưởng tượng nếu Vân Miên xảy ra chuyện thì sẽ ra sao.

"Ba ơi, Miên Miên sai rồi." Vân Miên hôn lên mặt Vân Dịch Khả, vô cùng đáng thương, sau này cậu sẽ không rời nhà nữa.

"Được, ăn cơm đi." Dạ Giang Thần luôn không thích nói chuyện nói.

Thế là ba người hoà thuận ăn cơm.

Buổi tối ba người ngủ chung một giường, Nam Hải là nơi tấc đất tấc vàng, bọn họ từ một nơi hẻo lánh như Vân Giang chuyển tới, tiền tích góp không nhiều nên chỉ có thể thuê một phòng.

Tuy phòng nhỏ như thắng ở chỗ sạch sẽ ấm áo, đêm nay Vân Miên trả qua quá nhiều chuyện nên không lâu sau đã ngáy khò khò.