Chương 2: Lâu đài ma ám (1)

Thương Minh linh cảm không lành, buông Ninh Sơ ra, vội lật tìm quyển sách. Thời gian bây giờ đã gần 12 giờ đêm, tên của thế giới tiếp theo đã hiện ra.

“Lâu Đài Ma Ám”, cấp độ tân thủ, độ khó 2 sao.

Nhiệm vụ: Giúp chủ nhân lâu đài hóa giải lời nguyền hoặc sống sót trong 7 ngày.

Gợi ý:

1. Quy tắc trong lâu đài là điều mà ngay cả thời không cũng phải tuân theo.

2. Bá Tước chủ nhân tòa lâu đài rất thích tranh của Quý ngài Carlos. Ngài ấy sẽ rất vui nếu bạn tặng cho ngài ấy bức tranh do Carlos vẽ.

3. Nếu bị tấn công, hãy đến phòng 304 và rời đi trước khi buổi tiệc bắt đầu.

Một nỗi lo sợ dâng trào trong lòng Thương Minh. Không đúng! Hắn nhớ rằng thế giới tiếp theo không phải là “Lâu Đài Ma Ám”.

Hơn nữa, hắn là một người chơi dày dạn kinh nghiệm, không thể rơi vào thế giới cấp độ tân thủ được. Hắn nhận ra rõ ràng rằng có điều gì đó không ổn, và chắc chắn là do việc Ninh Sơ đã đọc cuốn sách đó.

Thương Minh vội vã đeo balo lên, rồi trèo lên giường, nắm chặt tay Ninh Sơ và dặn dò nghiêm túc: “Một chút nữa, lúc 12 giờ, chúng ta sẽ bị truyền tống vào vô hạn lưu. Nhớ kỹ, cậu phải luôn theo sát tớ. Tớ sẽ bảo vệ cậu, đừng quá lo lắng.”

Ninh Sơ, mặc dù có phần nhát gan, nhưng cậu là một người tin vào chủ nghĩ duy vật. Nghe Thương Minh nói vậy, cậu không khỏi bật cười: “Thương Minh à, không phải cậu bảo tớ không nên xem phim viễn tưởng quá nhiều sao? Sao giờ cậu cũng bị ảo tưởng về chuyện truyền tống này?”

“Bây giờ cậu không tin cũng không sao, chỉ còn 3 phút nữa thôi. Nắm chặt tay tớ, 12 giờ cậu sẽ hiểu, không được buông ra,” Thương Minh nói, nét mặt nghiêm túc không hề thay đổi.

Nhìn vẻ nghiêm trọng của Thương Minh, Ninh Sơ cũng nửa tin nửa ngờ. “Thôi thì chỉ còn vài phút nữa. Nghe theo cậu ấy vậy,” cậu nghĩ thầm và ngoan ngoãn để Thương Minh ôm mình.

Đúng 12 giờ đêm, một cảm giác lạ lùng lan tỏa, và linh hồn của cả hai bị truyền tống đến một thế giới hoàn toàn khác.

Thương Minh ôm chặt Ninh Sơ, không để cậu có chút kẽ hở nào.

Ninh Sơ mở to mắt, không tin vào những gì đang diễn ra. Khu rừng rậm rạp và u ám hiện ra trước mắt cậu. Ánh sáng yếu ớt từ bầu trời bị che khuất bởi từng lớp lá cây dày đặc, bầu không khí nặng nề như các cảnh tượng trong phim kinh dị.

“Thật sự là thế này sao? Vậy chúng ta đang ở đâu vậy?” Ninh Sơ lắp bắp hỏi, ánh mắt hoang mang và cảnh giác.

Thương Minh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt Ninh Sơ, lòng hắn đau xót. Hắn không bao giờ có ý định để Ninh Sơ tham gia vào trò chơi nguy hiểm này, vì chết ở đây đồng nghĩa với cái chết ở thế giới thực.

“Đây là một khu rừng nhiệt đới, một phần của phó bản ‘Lâu Đài Ma Ám’. Tớ đã đọc qua về nó. Chúng ta cần phải băng qua khu rừng để đến lâu đài, làm nhiệm vụ để thoát khỏi đây,” Thương Minh vẫn còn ôm chặt lấy Ninh Sơ trả lời.

Mặc dù Ninh Sơ không tin vào ma quái, nhưng sự sợ hãi của cậu đối với những điều không thể giải thích được khiến chân cậu bắt đầu run rẩy. Cậu nhận ra rằng, nếu không phải trong vô hạn lưu thì làm sao giải thích được cảnh tượng trước mắt?

“Có thể không đến lâu đài không? Chúng ta đã biết nơi đó nguy hiểm rồi mà...” Ninh Sơ lý nhí nói, sự lo lắng hiện rõ trên mặt cậu.

Sau đó cậu nhận ra hoàn cảnh của mình, nơi này là một khu rừng nhiệt đới, khi màn đêm buông xuống, không biết có nguy hiểm gì xảy ra không, nó còn nguy hiểm hơn cả khi ở trong lâu đài.

Thương Minh vỗ vỗ vai Ninh Sơ, dẫn cậu theo lối mòn trong rừng. Họ tiếp tục di chuyển, và sau một khoảng thời gian dài, bầu trời dần chuyển sang màu tối. Xa xa, họ bắt đầu nhìn thấy tòa lâu đài khổng lồ.

Khi đứng trước lối vào lâu đài, trời đã chập tối. Ninh Sơ mệt mỏi, thở dốc vì đoạn đường dài, còn Thương Minh vẫn giữ bình tĩnh và khơi gợi một số câu chuyện khiến cậu bớt sợ hãi.

Đây là một toà lâu đài cổ phong cách Châu Âu, xung quanh toà lâu đài được bao quanh bởi một kênh đào rất sâu, lối vào duy nhất của toà lâu đài này là cây cầu treo, chỉ khi cây cầu hạ xuống thì người bên ngoài và bên trong mới có thể di chuyển ra vào.

Vì sắc trời đã tối, mặt trời đã lặn bóng, chỉ còn những vệt sáng gãy đứt trên bầu trời, không soi gọi được đến đâu. Nó khiến cho bóng đen như bao trùm cả toà lâu đài, u ám và ảm đạm.

Một con quạ đen nhánh trên cành cây khô quắt bất ngờ vỗ cánh, khiến Ninh Sơ gần như bị doạ khóc nép vào người Thương Minh.