Chương 161

Không có bằng chứng nào khác, hơn nữa nhóm người này cũng đã già, cuối cùng chỉ có thể xử lý qua loa.

Tôi lo lắng về những cương thi đó nên khi đêm đến đã đặc biệt bố trí trận pháp để thu hút chúng, quả nhiên, cả bốn cương thi đều xuất hiện. Tôi thở phào nhẹ nhõm, để Trần Trinh cùng Từ chủ tịch và những người khác hợp sức thu thập hết cương thi.

"Cái tên Đồng Phúc Sinh đó đúng là súc vật! Không ngờ hắn lại độc ác như vậy, con mẹ nó, tôi ở trong ruộng bị hút rất nhiều máu, không biết hắn có đem đi dùng hay không.”

Thu thập xong cương thi, nhóm đại lão ngồi dưới đất thở hổn hển, mỗi người nói một câu, bắt đầu kể chuyện về quá khứ của Đồng Phúc Sinh.

"Hắn là người Tương Tây, vì sao phải thờ Tà Thần ở Tây Bắc?"

“Vợ hắn hình như là người Tây Bắc.”

"Ông đang nói cái gì vậy, vợ hắn là người Vân Nam!"

Nhóm đại lão trò chuyện một hồi, cũng không tìm ra được gì, mấy ngày nay, ai nấy cũng đều mệt mỏi và đói khát, đành phải xuống núi nghỉ ngơi trước.

Sau khi nghỉ ngơi vài ngày, tôi lại đưa họ lên núi, đi hết ngọn núi này tới ngọn núi kia để tìm Hồi Dương Thảo.

Tôi tin làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp.

Sau nửa tháng, cuối cùng tôi cũng tìm được Hồi Dương Thảo. Tôi phơi khô nó, trộn với các vị thuốc khác rồi đun sôi trong nước, cho bọn Lưu Hùng tắm rửa hàng ngày, thậm chí chỉ mới bảy ngày đã hút được hết chất độc ra khỏi cơ thể.

Lưu Hùng rất cảm kích, lần này thưởng cho tôi hai triệu tệ, đồng thời đưa cho tôi một chiếc hộp nhỏ.

"Kiều đại sư, đây là chiếc iPhone mới nhất, một thẻ điện thoại mới được phát hành có số cuối cùng là 5 và 6, có 100.000 trong tài khoản điện thoại của cô."

“À, thật xấu hổ quá.”

Tôi vui vẻ cầm lấy điện thoại di động, không hổ là người giàu nhất, càng ngày tôi càng khấm khá, mấy chục năm cũng không phải trả tiền điện thoại, như vậy có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền!

Sau khi Lưu Hùng rời đi, tôi nằm trong khách sạn, trằn trọc nghiên cứu chiếc điện thoại mới, Giang Hạo Ngôn bưng một đĩa trái cây đi vào.

"Kiều Mặc Vũ, sắp thi cuối kỳ rồi, chúng ta phải về thôi. Sau khi về nhà thì đến nhà tôi trước, mẹ tôi muốn mời cậu đến nhà ăn tối."

Tôi "Uh" một tiếng rồi tiếp tục nghiên cứu điện thoại.

Đúng lúc này, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, tôi nhấc máy, sau đó mới nhớ ra, đây không phải là số mới Lưu Hùng mua cho tôi sao? Ai lại gọi đến số này?

Tôi bật loa ngoài, bên trong vang lên một tiếng cười trầm thấp, khàn khàn.

"Kiều đại sư, tôi sẽ đợi cô ở núi Ai Lao, không gặp không về."

Điện thoại rơi xuống tấm ga trải giường, vang lên một tiếng "bíp --".

Tôi quay đầu, cùng Giang Hạo Ngôn trố mắt nhìn nhau.

Núi Ai Lao?

Đó là nơi nào?