Chương 52: Trương Hạ Chi

Cơ Tự soi gương rất lâu, cảm thấy đầu vẫn còn đau âm ỉ, lại nằm vật xuống giường ngủ tiếp. Lúc tỉnh lại lần nữa đã là buổi trưa.

Thấy Cơ Tự im lặng dùng bữa, tư thái thong dong, vẻ mặt thỏa mãn, Tần Tiểu Thảo do dự vài lần bèn cất tiếng hỏi han: "Tiểu cô, tối qua người say khướt, bây giờ có khó chịu ở đâu không?"

Cơ Tự khe khẽ nói: "Đã thoải mái hơn rồi." Thoáng chốc nàng lại nhẹ giọng trách móc, "Có câu ăn không nói, ngủ không nói, ngươi cũng đọc không ít thi thư mà không biết quy củ này à? Nếu ra ngoài, để cho nhóm Tạ Quảng thấy sẽ cười chúng ta cho xem?"

Tần Tiểu Thảo trợn to mắt nhìn Cơ Tự, thầm nghĩ: Thế mà người còn có mặt mũi dạy bảo người khác cơ đấy! Tối qua người ăn nói ngông cuồng, thao thao bất tuyệt, khinh thường cả Khổng lão phu tử nữa cơ. Bây giờ mới lo bị người ta cười, chẳng khác nào mất bò mới lo làm chuồng.

Nhưng Tần Tiểu Thảo không dám nói ra những lời này. Nàng nghĩ, tiểu cô nhà mình xưa nay rất trầm tĩnh nhưng cũng chỉ là nữ tử khuê các, nếu người biết tối qua bản thân đã lảm nhảm những gì, nhất định sẽ xấu hổ đến mức đòi sống đòi chết cho xem. Ôi, đừng để người biết là tốt hơn.

Dùng bữa xong, Cơ Tự lấy khăn tỉ mỉ lau tay, rồi thay một trang phục sẫm màu, đội mũ sa đi ra ngoài. Tần Tiểu Thảo thảng thốt, vội vàng đi theo nàng lên xe lừa.

Xe lừa lăn bánh được một lúc, bên ngoài truyền đến giọng của Tôn Phù: "Tiểu cô, chúng ta đi đâu?"

Cơ Tự nói: "Đi Thanh Viễn tự, thúc quên rồi à?"

Tần Tiểu Thảo vội nói: "Tiểu cô à, là như vậy, hôm qua lang quân Tạ gia bảo sau này tiểu cô không cần đến Thanh Viễn tự nữa, ngài dặn người cứ ở trong phủ viết gì đó là được rồi."

"Gì cơ?"

Cơ Tự hoảng hốt, nàng quay đầu lại nhìn Tần Tiểu Thảo. Lúc định hỏi tại sao, lại nhớ đến hôm qua Tạ Lang mặc bào phục người Hồ khá chỉnh chu, chắc hẳn phải đi làm chuyện quan trọng nào rồi.

Thế là trong lúc Tần Tiểu Thảo đang nghĩ nát óc xem phải lựa lời thế nào để Cơ Tự không buồn lòng thì nghe thấy tiểu cô nhà mình "ồ" một tiếng như bừng tỉnh ngộ rồi quay đầu đi.

Thấy bên ngoài thấy nắng vàng rực rỡ, không khí thoang thoảng hương hoa, Cơ Tự cao hứng nói: "Vẫn đến Thanh Viễn tự đi. Phía sau ngôi chùa kia có một cái hồ, nghe nói là dạo thuyền trên hồ ngắm nhìn Thanh Viễn tự và dãy núi xanh yên tĩnh, nghe tiếng chuông chùa xa xăm cũng là cảnh đẹp như tranh vẽ đấy. Tôn thúc, lát nữa thúc đi chuẩn bị một chiếc thuyền lá, ta muốn ngồi thuyền ngắm cảnh núi sông nơi đó."

Tôn Phù vâng dạ rõ to: "Vâng, tiểu cô."

Lát sau, xe lừa Cơ Tự đã đến Thanh Viễn tự, nàng dẫn theo Tần Tiểu Thảo thong thả đi dạo quanh bờ hồ chờ Tôn Phù mang thuyền lá đến. Thời tiết tháng tư ở Kiến Khang thật sự vô cùng khoan khoái. Đưa mắt nhìn ra xa, đâu đâu cũng thấy đám nam nữ sĩ tộc, bào rộng đai lưng, chân đi guốc mộc dạo bước trong cảnh non xanh nước biếc.

Chốc lát sau, Tôn Phù đã chèo một chiếc thuyền lá đến. Tần Tiểu Thảo nhìn con thuyền kia, vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu cô, nô tỳ sợ nước, không dám đi đâu ạ."

Cô Tự không hề ngoảnh lại: "Không sao, sĩ tộc ở Kiến Khang cũng rất sợ nước, ngươi đứng trên bờ ngắm cảnh cũng được."

Nói ra, hồ Thanh Viễn to như vậy, nhưng chỉ có mình chủ tớ Cơ Tự dám chèo thuyền lá trôi theo dòng nước mà thôi. Trong hồ có ba bốn chiếc thuyền hoa, nơi bờ đình phía xa thì có năm ba người đang thả câu.

Lúc Cơ Tự yêu kiều đứng ở mũi thuyền, tà áo theo gió tung bay thì trên một chiếc thuyền hoa truyền đến tiếng gọi của một tiểu đồng: "Lang quân, mau nhìn thuyền lá kia đi. Tiểu cô trên đó là tiểu cô họ Cơ mà Phù Lăng Nữ đã nói ấy ạ."

Thằng bé kia vừa dứt lời thì một giọng nói trầm ấm của lang quân trẻ tuổi vang lên: "Đỡ phải mất công đi tìm rồi... Cho thuyền hoa đến đó."

"Vâng."

Lát sau Cơ Tự liền phát hiện một chiếc thuyền hoa xa xỉ đang nhẹ nhàng trôi đến. Nàng vốn chỉ thờ ơ liếc sang, nhưng khi còn cách nhau chưa đến năm mươi bước thì khoang thuyền hoa mở rộng cửa, một lang quân tuấn mỹ nhẹ nhàng bước ra.

Cơ Tự trở nên ngây dại. Nàng không ngờ vô tình lại gặp được lang quân đẹp đến mức như bước ra từ tranh vẽ thế này. Lang quân trước mắt không giống mấy sĩ tộc hiện tại, đầu không đội khăn quan hay dùng sợi tơ buộc tóc, mà là giống như vương tôn thời Hán, vấn mái tóc đen gọn gàng trong ngọc quan, để lộ vầng trán cao rộng, tôn lên ngũ quan rõ nét. Gã đẹp không góc chết, có một đôi môi mỏng như cười như không, đôi mắt đào hoa nhìn người luôn ẩn chứa chút đa tình. Thời này có tướng mạo như thế sẽ bị nhận định là người không đoan chính, sẽ bị người khác khinh thường, nhưng lang quân trước mắt này lại khiến người ta không tài nào nảy sinh cảm giác chán ghét được.

Lang quân này dĩ nhiên là người của đại sĩ tộc, là con trai trưởng của Ngô Quận Trương thị, Trương Hạ Chi.

Lại nói, sau khi Trương Hạ Chi đánh giá Cơ Tự từ trên xuống dưới liền có chút tiếc nuối. Bộ váy thẫm màu nàng mặc rất thịnh hành từ thời Tiền Tần đến nay, nó có một đặc điểm là đơn giản, thoải mái, có điều hơi mất mỹ quan, không tôn được dáng người. Gã khẽ nghiêng đầu, môi mỏng hé mở, nói với tiểu đồng phía sau: "Có mang bộ váy U Lan Tử Vũ theo không?"

"Bẩm lang quân có ạ."

"Tốt lắm, bảo Thiền nhi lấy ra, nói rằng lát nữa sẽ có một vị khách quý cần mặc. Ừ, bảo Thiền nhi mang xiêm y đi xông hương, tránh khiến khách khó chịu."

"Vâng."

"Nấu nước nóng đi, tuy là cuối xuân nhưng nước vẫn còn lạnh, giai nhân xinh đẹp nhường này không nên bị phong hàn."

"Vâng."

"Nhìn dung nhan nàng ta bất phàm, chỉ không biết là cốt tướng thế nào. Ừ, lát nữa nàng ta ướt đẫm sẽ dễ kiểm tra thôi. Như vậy đi, chuẩn bị giá vẽ cho ta, đợi sau khi nàng ta thay quần áo rồi, ta sẽ vẽ một bức mỹ nhân trong buổi hoàng hôn ở hồ Thanh Viễn này."

"Vâng."

Cơ Tự chỉ thoáng đánh giá lang quân anh tuấn kia một chút rồi nhanh chóng quay đầu đi, thầm nghĩ: Lang quân này thật sự rất đẹp, bất kể là vóc dáng hay phong thái đều không hề kém cạnh Tiêu Dịch và Tam hoàng tử, không biết hắn là ai trong số năm mỹ nam Kiến Khang nhỉ?

Đang lúc Cơ Tự nghĩ như thế thì bỗng Tôn Phù cất tiếng kêu sợ hãi: "Tiểu Cô, cẩn thận."

Chỉ thấy một thứ gì đó bay theo gió sông bắn trúng đầu gối nàng. Cơ Tự vốn đang mải mê suy nghĩ bên mạn thuyền, bị vật lạ bắn phải liền bất giác lùi về sau vài bước. "Ùm" một tiếng, nàng đã rơi xuống nước.

Dù Cơ Tự biết bơi nhưng thình lình rơi xuống nước như vậy cũng không khỏi có chút kinh khoảng. Thứ đó không chỉ đập trúng nàng mà còn đập trúng tay Tôn Phù, khiến tay chèo của y nghiêng đi, con thuyền dạt xa sáu bảy bước.

Đang lúc Cơ Tự bối rối giơ tay đập nước thì bỗng một tiếng nói trầm thấp từ thuyền hoa truyền đến: "Mau, nắm tay ta đi."

Không biết thuyền hoa đã bơi đến bên cạnh nàng từ lúc nào, mà mỹ nam tử cao sang trên thuyền kia đang chìa tay đón nàng. Nhìn bàn tay trắng trẻo thon dài và lang quân đang mỉm cười nhìn mình dịu dàng trước mắt, gần như một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Cơ Tự: Nàng vốn đang đứng ngắm cảnh yên lành, cũng cách bờ rất xa, thứ bắn phải gối mình từ đâu đến?

Ngoại trừ thuyền hoa trước mắt này ra thì làm gì kiếm đâu ra vật va trúng nàng được chứ.

Rồi Cơ Tự lại nghĩ: Mình rơi vào nước, toàn thân ướt đẫm, nếu bị người này ôm ôm kéo kéo vậy thì còn danh tiết gì nữa? Tuy thời này không nghiêm khắc như thời Hán, nhưng xảy ra chuyện này, thanh danh của mình chắc chắn sẽ bị hủy hoại cho xem.

Cơ Tự nghĩ thông suốt rồi nhìn gã lang quân kia mang theo vài phần cảnh giác. Thấy ánh mắt đắc ý của gã nàng liền hiểu ra tất cả. Người trước mắt này rõ ràng đang cài bẫy mình đây mà.

Tuy không biết lý do vì sao, nhưng Cơ Tự xưa nay làm việc quyết đoán, bụng dạ cũng có vài phần nham hiểm. Thế là nàng giả bộ bối rối, nắm chặt lấy tay mỹ nam ra vẻ lệ thuộc, sau đó nàng ngẩng đầu lên, mỉm cười e thẹn với gã.

Nhìn thấy nàng như thế, mỹ nam tử liền nở nụ cười rạng rỡ, nhưng trong ánh mắt đào hoa kia không khỏi mang theo vài phần chán ngán: Tiểu cô trên thế gian nảy chẳng khác gì nhau, chỉ một ánh mắt, một hành động, thậm chí không cần lời ngon tiếng ngọt của mình thì các nàng đã tự nguyện dâng hiến trái tim rồi. Chẳng ý nghĩ gì cả!

Nhưng vào lúc này, bàn tay Cơ Tự đang nắm chặt tay gã lại kéo mạnh, người nàng cũng lặn xuống thật sâu. Trương Hạ Chi không kịp phòng bị, thế là ầm một tiếng, gã cũng rơi xuống nước.

Không một ai trên thuyền hoa dự liệu được biến cố này, sau một hồi ngỡ ngàng thì tiếng kinh hô mới vang dội bốn phía. Trong cảnh hỗn loạn, Cơ Tự không hề rời đi, nàng vừa ung dung bơi quanh Trương Hạ Chi vừa nói: "Khanh vốn giai nhân, sao lại làm tặc?"

Thấy nam tử này cũng biết đạp nước giữ ổn thân mình, lại nhìn mấy bộ khúc của gã đang bơi về phía này. Cơ Tự khinh miệt nhìn Trương Hạ Chi một cái rồi quay người bơi thẳng về phía thuyền mình.

Lúc bộ khúc của Trương Hạ Chi nắm lấy tay gã kéo lên thuyền, gã vẫn còn nhìn đăm đăm về phía Cơ Tự. Thấy nàng đưa tay vịn lấy mạn thuyền rồi nhẹ nhàng nhảy lên, nhận lấy ngoại bào của người hầu khoác lên người. Khi thuyền nàng nhẹ nhàng rời đi nàng còn quay lại thoáng nhìn qua gã. Phải hình dung ánh mắt của nàng lúc ấy thế nào nhỉ? Mãi cho đến trở về phủ, nằm trên giường rồi, gã vẫn không ngừng hồi tưởng lại ánh mắt kia.

Một tiểu cô vẫn còn ngây ngô, lại đứng ngạo nghễ ở mũi thuyền, mái tóc đen rủ xuống hai gò má trắng nõn, đôi mắt phượng đen thẳm liếc nhìn gã đầy vẻ khinh thường. Khoảnh khắc đó, gió thổi qua hồ, trời đất tôn sắc, cảnh tiểu cô phong tư tuyệt sắc lúc sắp sửa rời đi còn liếc nhìn gã với ánh mắt cực kỳ khinh miệt, cực kỳ thất vọng, thật sự là lần đầu mới gặp trong đời.