Bởi vì say rượu mà Cơ Tự ngủ khò một giấc đến tận hôm sau mới tỉnh lại, và phát hiện ra mình đã về trang viên rồi. Nàng day trán, mơ hồ nhớ được ngày hôm qua mình gặp Tạ Thập Bát, hình như còn nói gì đó rất nhiều, nhưng cụ thể là nói gì thì không sao nhớ nổi?
Cơ Tự bật dậy khỏi sập, cầm lấy gương đồng nhìn khuôn mặt thiếu nữ xanh xao vì say rượu kia. Nàng đặt gương xuống, lẩm bẩm: "Sao ta cứ cảm thấy như có chuyện gì đó rất khó lường, như có đại họa giáng xuống vậy nhỉ?"
...
Lại nói Dữ Trương thị ngày đó bị Lộ Thái hậu cưỡng ép đuổi khỏi hoàng cung, gần như là trong một đêm, giới quyền quý thượng lưu ở Kiến Khang đều biết Tiểu Dữ Trương thị là một mụ rắn độc, trăm mưu nghìn kế hãm hại đứa con gái mà tỷ tỷ ruột nhà mình để lại.
Đối với hai nhà Trương thị và Dữ Thị, lỗi lầm này của ả quả thật không thể nào tha thứ được, đó là nỗi sỉ nhục lớn nhất của sĩ tộc bấy giờ. Từ trước đến nay dù trong nhà có thối nát đến mức nào họ cũng có thể giấu nhẹm, nhưng Dữ Trương thị và Dữ Thi Nhi lại náo loạn đến trước mặt thái hậu, khiến hai nhà mất hết thể diện.
Cuối cùng hai nhà Dữ - Trương trao đổi với nhau, quyết định để Dữ phủ đuổi ả về nhà, còn Trương phủ thì đẩy ả đến am ni cô, để Tiểu Dữ Trương thị ăn năn hối cải trong am suốt phần đời còn lại.
Cũng giống vậy, Dữ Thi Nhi cũng có lỗi trong việc làm lớn chuyện này cho nên nàng ta bị phạt cấm túc trong phủ nửa năm, sau đó sẽ rời khỏi Kiến Khang đến đất Thục.
Lúc Chu Trương thị vội vàng từ Tô Châu chạy đến thì mọi chuyện đã ngã ngũ. Mụ nhìn thấy tỷ tỷ ruột của mình gầy sọp hẳn đi, đôi mắt vô hồn, vừa thấy mụ đã òa khóc lớn. Trong tiếng nức nở, Chu Trương thị nghẹn ngào: "Tỷ tỷ, sao tỷ lại bất cẩn vậy chứ?"
Lúc này Trương thị không hề thấy hối hận về chuyện mình đã làm, ả nắm chặt tay muội muội của mình, khàn giọng nói: "Tiểu muội, ta không cam lòng! Rõ ràng bức bình phong kia đã bị cắt hỏng, nhưng ta muôn vàn tính toán lại không ngờ được ở Kiến Khang này lại có một cao thủ biết thêu Hồi Văn Tú!"
Nói tới đây, ả mở mắt nhìn chằm chằm bàn tay muội muội mình. Bởi vì ả nắm quá chặt khiến Chu Trương thị cau mày lại. Trương thị lại nói: "Muội muội, Dữ Thi Nhi làm nhục ta như thế, nửa năm sau nó sẽ đi lấy chồng xa ở đất Thục. Nếu muội thương ta, nhất định trong vòng nửa năm này phải khiến con tiện tỳ kia sống không bằng chết! Ngay cả kẻ đã giúp nó nhất định muội cũng không thể bỏ qua!"
Chu Trương thị cúi đầu. Mụ dè dặt rút tay lại, chìm vào trầm tư.
"Muội muội!" Trương thị gọi Chu Trương thị ngẩng đầu nhìn mình, mới khẽ nói, "Muội muội cứ yên tâm. Kẻ đã giúp Dữ Thi Nhi chẳng qua cũng chỉ là cô nhi của hàn môn, người của Ngũ ca đã tra xét rồi, không phải thời gian vừa qua tiểu cô Trần Thập Tam của Toánh Xuyên Trần thị bị người ta đồn đãi là ra tay với cả ân nhân cứu mạng hay sao? Ân nhân cứu mạng của nàng ta cũng chính là kẻ thù của ta đấy! Hơn nữa cả nhà ả, ngoại trừ năm mươi người hầu ra, thì không có một nam nhân nào làm trụ cột cả." Trương thị lại nói tiếp, "Nghe nói, để tạ ơn, Dữ Thi Nhi đã đem căn viện hai gian mặt phố ở Ô Y Hạng cho ả cô nhi đấy rồi. Cũng nhờ Ngũ ca luôn cho người trông chừng căn viện kia nên mới biết được con tiện tỳ cô nhi ấy đã hại ta ra nông nỗi này!"
Khóe môi Trương thị nhếch lên với vẻ ác độc, nói: "Muội muội, cháu của muội chính là Cửu lang con trai ta, mặc dù là con trai trưởng nhưng nó không có bao nhiêu quyền thừa kế, muội nhất định phải giúp ta lấy lại căn viện đó, ta muốn để lại cho Cửu lang dùng sau này. Dù sao căn viện đó cũng ở Ô Y Hạng!"
Tiếp theo, Trương thị lại nói: "Về phần ả cô nhi có tuyệt kỹ Hồi Văn Tú kia, muội muội cứ bắt giam ả, sau này nữ nhi của muội không nhất thiết phải đến Kiến Khang cũng có thể nhờ vào tài thêu thùa này mà mở cửa hàng kinh doanh nổi tiếng." Về phần ở Kiến Khang, Lộ Thái hậu và nhóm quý phu nhân kia đã biết chủ nhân của Hồi Văn Tú là một người giấu mặt, những sĩ tộc luôn sĩ diện này vẫn không đến nỗi không biết xấu hổ dám nhận đó là tài nghệ của nhà mình đâu.
Chu Trương thị nhìn Trương thị một hồi, cuối cùng khẽ đáp: "Vâng!"
Gần như mụ vừa dứt lời, Trương thị liền nở nụ cười gian ác. Lúc Chu Trương thị rời khỏi am ni cô, liền nhận được tư liệu có liên quan đến Cơ Tự mà Ngũ ca nhà mình đưa tới. Mụ chỉ xem thoáng qua liền bật cười.
Nghe thấy tiếng cười bất thường của mụ, tỳ phụ thân cận kề sát lại, khẽ hỏi han: "Phu nhân sao vậy?"
Chu Trương thị giơ tờ giấy kia, khẽ nói: "Tỷ tỷ ta còn cho rằng người này chỉ là nữ cô nhi của hàn môn bình thường mà thôi! Nhưng ngươi xem những thứ ghi trên tờ giấy này đi. Tinh thông toán học, được Lan Lăng Tiêu Dịch nể trọng, vì vậy khiến đệ nhất mỹ nhân ở Kiến Khang ghét cay ghét đắng. Đúng rồi, ở đây còn ghi rõ, mấy ngày vừa qua, người thân tín bên cạnh Lâm Lang Tạ gia là Tạ Quảng cũng có qua lại với ả... Chậc chậc chậc, chỉ mới vừa đến Kiến Khang thôi mà nữ cô nhi này đã làm được bao việc rồi, xem ra thật đúng là không thể xem thường mà."
Đúng lúc này, một tỳ phụ khác đi tới trước mặt Chu Trương thị, thi lễ với ả rồi cung kính trình tờ giấy lên.
Thấy trên đó chỉ có vài dòng chữ mà phu nhân nhà mình nhìn rất chăm chú, tỳ phụ bên cạnh càng khó hiểu hỏi: "Phu nhân, trên này viết cái gì ạ?"
Chu Trương thị ngẩng đầu lên nhìn tỳ phụ kia, đáp: "Đúng lúc... Phù Lăng Nữ bên cạnh đại ca trùng hợp gặp được nữ cô nhi kia, nên đã xem căn cốt cho ả."
Phù Lăng nữ ư? Tỳ phụ kia sửng sốt: Chỉ là cô nhi hàn môn lại được Phù Lăng Nữ chú ý, xem ra ắt hẳn có chỗ hơn người rồi.
Thời Tây Hán, phụ thân của Lữ Hậu một mực chắc chắn Lưu Bang và nữ nhi nhà mình là tướng đại phú đại quý do căn cứ vào mắt phượng gáy mảnh. Từ đó thuật tướng cốt được phát triển cho đến hôm nay, có hẳn học phái riêng biệt, trong đó bao gồm cả âm dương song tu.
Vậy âm dương song tu là gì? Chính là thông qua chuyện nam nữ để tu luyện được trường thọ hoặc thành tiên, nó được lưu hành cực kỳ rộng rãi, cho đến bây giờ đã trở thành học thuyết một phái. Bất kể là quyền quý thời này hay là tất cả đế vương lẫn quý tộc nghìn năm sau cũng vô cùng tin ngưỡng nó.
Còn Phù Lăng Nữ đoán tướng cốt đúng là đi theo con đường âm dương song tu. Trong thời đại tư tưởng hưởng lạc lan rộng khắp nơi này, đám sĩ tộc nhàn rỗi đều sùng bái tất cả những thứ khiến họ có thể đạt được vui sướиɠ nhất. Cái gọi có cung ắt có cầu, vì vậy mới có một nhóm lớn như Phù Lăng nữ xuất hiện. Bọn họ thông qua việc quan sát đông đảo nữ tử dân gian, để phán đoán sau này dung mạo lớn lên sẽ thế nào, dáng vóc sẽ ra sao, có phúc khí hay không, có thể sinh ra con cái xuất chúng hay không, có thể tiến cung hay thích hợp làm đồ chơi của đám quyền quý hay không.
Chu Trương thị cầm lấy tờ giấy kia, nói: "Phù Lăng Nữ xem tướng bảo, tuy ả cô nhi kia còn bé nhưng được nhan sắc trời phú, da dẻ trắng nõn ngát hương, đuôi mày hơi nhếch, đuôi mắt hồng đào, hơn nữa có căn cốt nội mị. Song nếu chỉ có vậy thì ả cũng chỉ là kiểu kiêu căng dung tục, thế nhưng lại có một đôi mắt phượng, đen trắng rõ ràng còn sáng quắc lạnh lùng. Hơn nữa dáng điệu ung dung nhàn nhã của ả lại át đi vẻ dung tục kia. Từ đó, cốt tướng của ả được nâng lên một bậc. Đoán chừng qua hai năm sẽ trở thành một tuyệt sắc khuynh thành." Đọc đến đây, Chu Trương thị cười khẩy, "Chỉ bằng tờ giấy này, nữ cô nhi họ Cơ kia cũng có thể bán được giá rất cao rồi."
Nói tới đây, Chu Trương thị nhắm hai mắt lại, lẩm bẩm: "Nếu người của Trần quận Tạ thị và Lan Lăng Tiêu thị đều chú ý tới ả, thì chắc chắn không thể dùng thủ đoạn quá thô bạo trực tiếp cướp người được." Tất nhiên tỳ phụ kia biết, từ "thủ đoạn thô bạo trực tiếp" mà phu nhân mình nói chẳng qua chỉ là hai chữ "đánh" và "gϊếŧ" thôi.
Một lát sau, Chu Trương thị lại thì thầm: "Thôi, xưa nay phu quân không thích ta hành xử bạo ngược, chuyện này cứ để về nhà rồi tính sau." Ngay sau đó ả lại nói: "Tỷ tỷ bại là bại vì bản thân quá tham, nếu muốn hại một người thì cứ dùng thủ đoạn tàn nhẫn một chút là được, vừa muốn hại người ta lại vừa muốn được gia tài của người ta, nào có chuyện dễ dàng thế chứ."
Nói đến đây mụ mở mắt ra nhìn tỳ phụ kia, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vươn ra chỉ vào trang giấy Phù Lăng Nữ đã đoán tướng cốt. Chu Trương thị khẽ khàng nói: "La mẫu, ngươi đưa tờ giấy này cho Trương Hạ Chi đi. Ngươi hỏi hắn xem có nhận xét gì về Cơ thị nữ này không, nếu như hắn không có ý kiến gì, ta sẽ đưa tờ giấy này cho Lưu Nghĩa Khang. Vì dù sao nữ tử chưa trưởng thành đã có nhan sắc trời phú, căn cốt nội mị là cực kỳ hiếm thấy. Huống chi Cơ tiểu cô này tinh thông toán học, thư pháp rất tốt, cũng là một tài nữ."
Tỳ phụ kia liền vội vàng khom lưng nhận lấy lá thư kia, quay người bước nhanh rời đi.
Dõi mắt nhìn theo bóng dáng tỳ phụ kia khuất dần, khóe môi Chu Trương thị nở nụ cười lạnh.
Trương Hạ Chi mà ả nói chính là một trong năm vị đại mỹ nam của Kiến Khang mà Tần Tiểu Thảo từng nhắc đến. Chẳng qua là so với mỹ nam khác, Trương Hạ Chi có phần đáng chê trách nhiều hơn. Bởi vì một mặt gã quả thật tài cao tuyệt thế, có khiếu vẽ tranh đứng đầu thiên hạ, hơn nữa lại giỏi cầm kỳ, đặc biệt là học thuật âm dương của Đạo gia. Thậm chí có thể nói là trong giới Đạo học, hắn là bậc thầy của thời này. Nhưng một đại tài tử, đại mỹ nam như vậy lại có một tật bệnh, đó chính là gã thích chinh phục nữ nhân khó khăn. Như theo lời đồn đãi của thế gian, mấy vị công chúa đương triều, thậm chí là Tần phi tiền triều còn lưu lại đều là bạn tình của gã, nghe nói còn có vài phu nhân của các tộc tưởng đại sĩ tộc cũng si mê gã nữa. Dĩ nhiên những điều phía sau chỉ là lời đồn thôi.
Về phần tiểu cô chưa gả, bình thường gã không buồn trêu chọc. Trương Hạ Chi đã từng nói, gái chưa chồng quá ngây ngô, khư khư giữ trinh tiết theo quy củ rất phiền. Còn thứ gã muốn chỉ là chinh phục mỹ nhân khó nhất thế gian này thôi.
Có điều Chu Trương thị cho rằng, dù Trương Hạ Chi không có hứng thú gì với Cơ Tự, nhưng khi thấy lời bình của Phù Lăng Nữ chắc chắn cũng sẽ hiếu kỳ, chỉ cần gã vẽ một bức tranh mỹ nhân về Cơ Tự, vậy thì diễm danh của ả sẽ được cho vào danh sách của mấy đại nhân vật háo sắc cho xem