Cơ Tự chậm rãi quay đầu, hé mắt nhìn lại. Nhờ ánh sáng phản chiếu mờ mờ của tuyết hắt vào từ cửa sổ, nàng thấy được một khuôn mặt tái nhợt có chút vui mừng pha lẫn áy náy. Chỉ nhìn thoáng qua, nàng lại nhắm mắt. Nguyệt Hồng vội vàng kéo chăn đắp cho nàng, quay đầu ngại ngùng nói: “Lang quân Chu Ngọc, nữ lang còn rất yếu.”
Chu Ngọc gật đầu, khàn giọng nói: “Ta biết.” Lúc quay người đi, Chu Ngọc bỏ lại một câu, “Ta sẽ quay lại sau.”
Rơi xuống nước vào mùa đông giá rét như thế sau này rất dễ yếu ớt. May mà sức khỏe của Cơ Tự khá tốt, hơn nữa lúc nàng vùng lên tự cứu mình lại kí©h thí©ɧ tiềm lực của cơ thể, uống vào vài thang thuốc đại phu cho, trong người cũng thấy có chuyển biến rõ rệt.
Hôm ấy, Cơ Tự lười biếng ôm chăn ngồi trên sập, Nguyệt Hồng vui mừng bẩm báo: “Nữ lang, nữ lang, lang quân Chu Ngọc lại đến thăm người.”
Cơ Tự từ từ ngồi dậy, ra hiệu cho Cơ Đạo đang đọc sách rời đi, rồi mỉm cười với nam tử đang đứng lặng bên cửa: “Người đến rồi à?”
Chu Ngọc không hề lên tiếng đáp lại, dường như bị nghẹn gì đó nơi cổ họng, chỉ biết nhìn Cơ Tự, môi khẽ mấp máy nói không nên lời. Dù Nguyệt Hồng có ngốc nghếch đến đâu, lúc này cũng mơ hồ nhận ra giữa nữ lang nhà mình và Chu Ngọc có điều gì đó khang khác.
Trong lúc Nguyệt Hồng đang nhìn trân trối, giọng nói Cơ Tự lại vang lên: “Nguyệt Hồng, ngươi ra ngoài một lát đi, ta muốn nói chuyện riêng với lang quân Chu Ngọc.”
“Vâng, vâng.”
Khi cửa phòng được đóng lại, Chu Ngọc cất lời, giọng hắn khản đặc, chật vật: “A Tự, ta... ta thật xin lỗi.”
Cơ Tự ngẩng đầu nhìn hắn. Đối diện với cái nhìn của nàng, Chu Ngọc khẽ nghiêng đầu đi, rồi quay lại, nhìn nàng với ánh mắt chăm chú: “Những ngày qua, đêm nào ta vừa đặt lưng xuống cũng sẽ mơ thấy nàng, mơ thấy tình cảnh ngày hôm đó.” Giọng Chu Ngọc khàn đến mức không nghe rõ từng âm điệu, “A Tự, nàng hãy mắng ta đi.”
Cơ Tự lắc đầu, khẽ khàng: “Chu Ngọc, ta sẽ không gả cho người.”
Vô cùng đơn giản nhưng lại hết sức trực tiếp, giọng nàng rất thanh tỉnh, không chứa oán giận, cũng không hề chần chừ.
Gương mặt tuấn tú của Chu Ngọc phút chốc tái nhợt đi, thân hình cao lớn cũng lui về sau một bước. Hắn nhìn Cơ Tự, môi mấp máy, trong đôi mắt đào hoa như có muôn vàn lời, thậm chí còn ẩn chứa vẻ cầu xin, nhưng kết quả hắn lại chọn cách im lặng. Hắn không tài nào bộc bạch cho Cơ Tự biết rằng, mấy ngày qua hắn không ngừng trằn trọc, hắn thật sự rất quan tâm đến nàng.. Khoảnh khắc ấy sở dĩ hắn từ bỏ không cứu nàng, là vì nàng không quan trọng với hắn như hiện tại.
Gương mặt Chu Ngọc đầy ắp vẻ đấu tranh, cũng vương rất nhiều luyến tiếc, nam tử luôn thuận lợi trong tình trường này lần đầu tiên phát hiện, hóa ra mình cũng sẽ có một ngày rơi vào hoàn cảnh như thế.
Không biết trải qua bao lâu, Chu Ngọc mới khẽ nói: “Nhưng mà, ta không muốn đánh mất nàng nữa...” Dứt lời, hắn mím môi sải bước ra ngoài.
Đưa mắt nhìn theo bóng lưng Chu Ngọc, Nguyệt Hồng cúi đầu đi đến trước sập Cơ Tự ngồi, nói: “Nữ lang, khi nãy lúc lang quân Chu gia bỏ đi hình như sắp khóc.”
Cơ Tự không để ý đến nàng ta, chỉ khẽ nói: “Gọi Tôn Phù vào.”
“Vâng.”
Lát sau, Tôn Phù tiến vào, lúc này Cơ Tự có chút mệt mỏi, hờ hững nói: “Ta bảo thúc đi lan truyền lời đồn kia với người hầu của Chu gia, thúc đã làm chưa?”
Tôn Phù thở dài: “Nói rồi ạ. Người hầu kia nghe tin người vẫn ho không ngừng, lại thấy Hoàng đại phu bảo sau này người có thể sẽ lưu lại mầm bệnh trong người, sắc mặt liền trắng bệch.”
Cơ Tự đáp: “Nói rồi thì tốt, ta đã không còn là lương phối của Ngọc lang Chu thị nữa, mối duyên này đến đây chấm dứt.”
Tất cả đều như Cơ Tự suy đoán, nửa tháng sau Chu Ngọc lại đến, sau khi bị nàng cự tuyệt lần nữa, cuối cùng hắn không nói gì cả, cất bước bỏ đi không hề quay lại. Bốn mươi ngày sau, Cơ Tự mới tĩnh dưỡng thân thể khỏe mạnh như cũ. Bấy giờ Cơ Tự cũng biết được hôm đó đi ám sát Chu Ngọc và mấy vị đại thần là dư nghiệt của Thạch thị. Hóa ra tai họa này vốn có liên quan đến nàng, Cơ Tự thầm thở dài.
Bây giờ là mùa đông, bên ngoài tuyết đã tích tụ cao đến gần nửa người, tuyết rơi dày như vậy rất hiếm ở phía Nam. May mắn Cơ Tự đã sớm dự liệu về trận tuyết này, nên trong trang viên đã cho chuẩn bị đầy đủ tất cả, dù không ra khỏi cửa mọi người vẫn có thể ăn ngon ngủ yên.
Bỏ qua những chuyện phiền muộn, Cơ Tự nhớ lại việc bảo tàng mà tổ phụ từng nhắc đến kia, liền bận rộn bắt tay vào dẫn nhóm Lê thúc lục soát khắp trang viên nhà mình. Nào là thư phòng, hầm chứa, phòng củi, từ đường rồi tất cả gian phòng ngủ. Cơ Tự hạ lệnh, nói cho dù là vách nhà hay xà ngang cũng không được bỏ qua dù chỉ một tấc.
Ngày hôm ấy, Cơ Tự đang đích thân lục soát phòng chứa củi thì bỗng nghe tiếng Lê thúc vui mừng truyền đến: “Nữ lang, người mau xem cái này đi.”
Cơ Tự giật mình, vội vàng quay đầu lại. Lê thúc ôm đến một rương gỗ trông khá tầm thường, nhưng chiếc khóa rương gỗ lại là loại khóa Lỗ Ban vô cùng phức tạp.
Cơ Tự kích động ôm lấy rương gỗ hỏi: “Cái này tìm được ở đâu?”
Lê thúc nói: “Chỗ giấu chiếc rương này lạ lắm, nó được đặt trên xà ngang nhà xí, màu của chiếc rương này còn giống hệt màu xà nhà. Hì hì, nếu không phải nữ lang nói phải tìm từng ngóc ngách trong phủ, thật đúng là không ai nghĩ đến chỗ kia có thể cất giấu đồ.”
Cơ Tự cũng nở nụ cười: “Chính vì không ai nghĩ đến nên vật này mới còn tồn tại đến bây giờ.” Nàng chỉ vào vân gỗ trên rương, “Thúc, thúc xem chiếc rương này đi, ít nhất cũng phải có từ sáu bảy mươi năm trước ấy nhỉ.”
Lê thúc đánh giá một lượt, gật đầu nói: “Sợ là còn hơn thế nữa.” Nháy mắt y lại hỏi, “Nữ lang, khóa này mở làm sao?”
Cơ Tự lắc đầu: “Để ta nghĩ cách đã.”
Trong một tháng tiếp theo, quỹ thời gian của hai chị em Cơ Tự và Cơ Đạo hầu như dồn hết vào chiếc rương này. Đặc biệt là Cơ Đạo, cậu bé trời sinh thông minh, không có mấy chuyện có thể làm khó cậu, đột nhiên gặp được một chiếc rương gỗ không cách nào mở ra, cậu cảm thấy hứng thú vô cùng.
Một buổi tối, Cơ Tự đang ngồi thêu thì bỗng nghe thấy bên cạnh truyền đến một tiếng “cạch” rất nhỏ, nàng sững người, từ từ quay đầu lại.
Cơ Đạo cũng đang mang vẻ mặt sửng sốt y hệt nàng, tay cậu vẫn còn đang đặt trên khóa. Hai chị em trân trối nhìn nhau một hồi, Cơ Tự bỗng nhào đến, run run nói: “A Đạo, đệ mở được khóa rồi hả?”
Cậu vừa phì cười, Cơ Tự đã bịt kín miệng cậu lại, nhỏ giọng nói: “Khẽ thôi, mặc dù bộ khúc và người hầu đều là thân cận nhưng dù sao cũng không phải người ở trong gia đình, chuyện cơ mật không thể để người khác nghe thấy.”
Cơ Đạo gật đầu liên hồi, sau đó hai chị em cùng nhìn về phía chiếc rương. Cơ Tự hít một hơi thật sâu rồi mới run rẩy mở nắp rương gỗ ra, nhưng bên trong chỉ có một bức tranh. Họ hơi thất vọng, lãng phí mấy tháng nay mà chỉ lục ra được một bức tranh thôi sao.
Không đúng!
Bỗng Cơ Tự bật dậy, nàng cầm lấy quyển Sơn Hải Kinh, lật nhìn lại hàng chữ tổ phụ đã ghi chú trong đó, rồi bỏ xuống, cẩn thận cầm bức tranh kia lên.
Đây là một bức tranh thủy mặc, vẽ một ngọn núi vô cùng tú lệ, trên đỉnh mây mù loáng thoáng có thể thấy được gác chuông chùa nhô lên. Bên dưới có một hàng chữ.
“Cơ Thành Lâm đề chữ tại đỉnh Hạc Ỷ Kiến Khang.”
Đúng lúc này Cơ Đạo đang cầm rương gỗ xem xét, vội nói: “Tỷ tỷ, trên rương này còn có chữ.”
Cơ Tự hoảng hốt, vội vàng đặt bức tranh xuống, nhìn thấy bên trong thành rương có hai hàng chữ:
“Tám trăm năm quyền thế vô thượng, sáu trăm năm suy bại chìm nổi.
Đây chính là một trong hai mươi mốt bảo tàng của tộc ta.”
Quả nhiên, trên đỉnh Hạc Ỷ ở Kiến Khang được mô tả trong bức tranh là một trong các bảo tàng của gia tộc nàng. Cơ Tự kích động đến mức run lẩy bẩy.
Bất chợt Cơ Đạo khe khẽ nói: “Tỷ tỷ, đệ nghe nói Trịnh gia sở dĩ giàu có như vậy là nhờ cướp được bảo tàng từ tay tổ phụ. Tỷ nói xem có phải họ đã vét sạch chỗ này rồi không?”
Cơ Tự ngắm nhìn kỹ bức tranh, lắc đầu trả lời: “Rương này có ít nhất sáu mươi năm qua chưa ai phát hiện, mà mười ba năm trước tổ phụ mới qua đời, khi đó cho dù người có phát hiện ra bảo tàng gì thì đó cũng không phải là chỗ này.”
Cũng không biết trải qua bao lâu, Cơ Tự luôn nhìn chằm chằm vào bức tranh chợt cất lời: “A Đạo, chúng ta dời nhà đến Kiến Khang đi, đệ đồng ý không?”
Đôi mắt phượng của Cơ Đạo chớp chớp nhìn tỷ tỷ nhà mình, dõng dạc nói: “Tỷ đi đâu thì đệ sẽ theo đến đó.”