Chương 4.2

Trên xe bọn họ tổng cộng có ba dị năng giả.

Chỉ cần giao nộp vật tư, mặc kệ nhiều hay ít, đều có thể đi theo phía sau cùng đến khu căn cứ sinh tồn.

Nhìn xung quanh có quá nhiều đứa con chồng trước, Tô Nhuyễn Nhuyễn cảm thấy quả thực chính là đi tìm chết tập thể.

Cô thật sự là quá thích.

Nhưng mà loại nhân vật có trí tuệ siêu cao như nữ chính, tại sao lại cùng đi theo kéo bè kết cánh với bọn họ tìm chết thế này? Không lẽ cô ấy thực sự cho rằng đi theo chiếc xe võ trang kia sẽ an toàn đi?

Nghê Dương lái xe, lảo đảo lắc lư chạy theo.

Chỉ một lát sau, quả nhiên, mấy người trong đoàn xe bắt đầu nháo lên cãi cọ ồn ào, lập tức thu hút một lượng lớn tang thi kéo tới.

Hiện tại tang thi còn chưa bắt đầu tiến hóa, vẫn như cũ là bộ dáng vừa ngu xuẩn lại dễ thương.

Tô Nhuyễn Nhuyễn vui vẻ múa may đôi tay theo chân bọn nó chào hỏi.

"Ngao ô ô ô.." Tang thi nhiệt tình đáp lại.

Tô Nhuyễn Nhuyễn càng thêm kích động.

Tang thi điên cuồng tru lên, sau đó bắt đầu bữa tiệc đứng.

Tô Nhuyễn Nhuyễn có ý đồ mở ra cửa sổ xe ra, muốn cho tang thi thêm chút cơm.

Sau đó lại bị Lục Thời Minh đè đầu xuống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn gian nan giãy giụa, vẫn có ý đồ muốn cùng tang thi tương thân tương ái.

Sau đó tiếp tục bị Lục Thời Minh vô tình chèn ép.

Đoàn xe võ trang xe đột ngột tăng tốc.

Nhóm xe riêng đằng sau cuống quít đuổi kịp.

Những chiếc xe không theo kịp bị bỏ lại phía xa, tang thi vây quanh bọn họ.

Nghê Dương dựa vào kỹ thuật lái xe cực đỉnh của mình, dùng lực, chạy theo sát đuôi đằng sau chiếc xe võ trang lớn kia.

Trải qua một trận tang thi triều.

Phía sau xe võ trang chỉ còn lại lác đác còn hai ba chú mèo con nhỏ.

Tới một chỗ trạm xăng dầu, xe võ trang dừng lại.

Binh lính võ trang nhìn thấy mấy đám người kia còn đi theo mình, khinh miệt cười cười.

Có người của một chiếc xe tư nhân tiến lên nháo.

"Vật tư tôi đều đã đưa cho các người, chẳng phải các người có nhiệm vụ bảo vệ chúng tôi hay sao?"

Binh lính võ trang giương súng lên, trực tiếp bắn chết chủ nhân của chiếc xe kia.

Vài người khác đang muốn nhào tới đối chất bị dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

Binh lính võ trang kia cười lạnh nói: "Bọn tôi chỉ cho các người đi theo mà thôi."

Đại gia giận mà không dám nói gì.

Không đi theo, liền sẽ phải chết.

Đi theo, khả năng còn có hi vọng sống.

Tô Nhuyễn Nhuyễn đột nhiên minh bạch.

Thì ra bọn họ chỉ muốn vật tư, cũng không có tính toán bảo vệ những người này.

Vậy nữ chính vì cái gì muốn đi theo chiếc xe võ trang đó đâu?

Tô Nhuyễn Nhuyễn quay đầu nhìn, thấy Nghê Dương cư nhiên đang bắt chuyện với một người binh lính võ trang.

Cô ngậm điếu thuốc lá, khoác súng trên vai, lộ ra sườn mặt lãnh khốc soái khí.

Sắc mặt vị binh lính võ trang kia đỏ lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Nghê Dương.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . Kiếm, kiếm được tiểu đệ rồi?

Một lát sau, Nghê Dương trở về: "Xác thật là xe từ khu căn cứ sinh tồn ra tới. Nhưng mà chỉ có một dị năng giả. Là hệ hỏa."

Hiện tại dị năng giả còn quá khan hiếm, trên một chiếc võ trang quả thật không quá có khả năng xuất hiện ba dị năng giả.

Cuối cùng, Nghê Dương tổng kết nói: "Tôi cảm thấy đến cái khu sinh tồn kia chắc cũng có thể."

Quả nhiên, không hổ là nữ chính máu lạnh vô tình.

Lại còn biết nhìn xa trông rộng.

Không phải đơn thuần chỉ là đi kiếm tiểu đệ.

Tô Nhuyễn Nhuyễn thiệt tình tỏ vẻ bội phục với Nghê Dương.

Bên kia, Đoạn Trân cũng thấy được nhóm người Nghê Dương.

Cô xông tới, vòng qua Nghê Dương, bắt lấy tay Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Tô Nhuyễn Nhuyễn: ? Ai? Cô cái người phụ nữ này, sao lại cứ thích chuyên môn chọn quả hồng mềm để bóp a!

"Nhất định là các người làm ra! Các người khiến Chí Hạo bị làm sao vậy?"

Tô Nhuyễn Nhuyễn nghiêng đầu, thiếu chút nữa bị Đoạn Trân phun nước miếng vào mặt.

"Hắn làm sao vậy?"

Nghê Dương tiến lên kéo Đoạn Trân ra.

Đoạn Trân khóc lóc kêu: "Hắn bất tỉnh rồi!"

* * *

Trương Chí Hạo thật sự bị choáng váng đến bất tỉnh.

Nhưng vị bác sĩ trên xe võ trang bác sĩ nói, có thể nhặt về một cái mạng đã tính là không tồi.

Lúc đó, Lục Thời Minh đang đứng ở bên cạnh Tô Nhuyễn Nhuyễn, nghe thấy câu nói đó, ý vị không rõ cười, "Kia, thật đúng là trong bất hạnh trong vạn hạnh a."

Tô Nhuyễn Nhuyễn liếc Lục Thời Minh một cái, bất an đứng thẳng.

Bên kia đột nhiên có ba người đàn ông đi tới.

Thân hình cao lớn vạm vỡ vác súng

Đi tuốt đàng trước mặt là người đàn ông có mái tóc rực lửa, người theo bên cạnh là Đoạn Trân.

Đoạn Trân đã trang điểm thu thập lại bản thân tốt.

Cô ta mặc chiếc váy dài gợi cảm xẻ tà, toàn thân giống như không xương dựa vào sát bên người tóc đỏ kia.

Xem ra chỉ cần vài giờ ngắn ngủn, bằng vào bản lĩnh của mình, cô gái này đã thông đồng được với người đàn ông lợi hại nhất đoàn xe.

Người đàn ông vốn dĩ rất hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực, không ngờ nhìn một cái liền thấy được Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Trên mặt hắn hiện ra vẻ kinh diễm.

Liền tính là trước khi mạt thế tới, cũng ít thấy mỹ nhân đẹp như vậy. Chứ đừng nói đến khi mạt thế xuất hiện.

Tô Nhuyễn Nhuyễn kéo tay áo Lục Thời Minh, tránh phía sau hắn.

Tầm mắt người đàn ông tóc đỏ rơi xuống trên người Lục Thời Minh, nhìn thân thể tên tay trói gà không chặt này, vòng eo mảnh khảnh, da thịt trắng nõn, khuôn mặt xinh đẹp, hắn liền cười nhạo một tiếng.

Con gà yếu ớt.

"Tôi là Vương Căn." Người đàn ông tóc đỏ vác súng, tay vòng qua eo Đoạn Trân, nói: "Dị năng giả hệ hỏa."

Quần chúng ăn dưa chung quanh kinh ngạc cảm thán.

Đoạn Trân kiêu ngạo ngửa đầu, cảm nhận sự hâm mộ của mọi người xung quanh.

Tô Nhuyễn Nhuyễn nhớ rõ, đây cũng là một vị pháo hôi.

Truyền thuyết trong nhà tam đại đơn truyền, mừng đến một con, trầm tư suy nghĩ, rằng: Vương Căn

Đáng tiếc, Vương Căn nhà bọn họ, bị chặt đứt ở trong tay nam chính.

Hơn nữa còn bị chặt đứt hoàn toàn.

"Chúng tôi muốn tiến vào siêu thị cách vách, đi cùng nhau không?" Vương Căn phát ra mời.

Bên cạnh trạm xăng dầu là khu siêu thị lớn.

Xem ra mục đích của chiếc xe võ trang xe này cũng thật mình xác, chính là vì tìm kiếm vật tư.

Nghê Dương nghĩ nghĩ, gật đầu, bọn họ vốn dĩ cũng tính toán đi nơi đó.

Nghê Dương nói với Tô Nhuyễn Nhuyễn và Lục Thời Minh: "Mấy người muốn cùng tôi đi vào, hay là chờ tại nơi này? Vật tư tôi tìm được sẽ không chia cho mấy người."

Quả nhiên là nữ chính vô tình.

Tô Nhuyễn Nhuyễn lập tức nói: "Tôi muốn vào cùng."

Nơi nào khiến mạng người dễ gặp nguy hiểm, nơi đó liền có cô.

Nghê Dương rất ngoài ý muốn nhìn thoáng qua Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Lục Thời Minh nói: "Nếu Nhuyễn Nhuyễn muốn đi vào, vậy tôi cũng sẽ đi."

Tô Nhuyễn Nhuyễn: . Tôi đi tìm chết.

Nghê Dương nói: "Sau khi vào trong, mỗi người phải biết tự bảo vệ cái mạng nhỏ của mình, tôi sẽ không quan tâm các người."

Tô Nhuyễn Nhuyễn nỗ lực gật đầu.

Ngàn vạn lần đừng có mà lo lắng cho cô, rất mau cô sẽ chết thôi.

Vương Căn vỗ vỗ cái mông nhỏ của Đoạn Trân, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Nhuyễn Nhuyễn.

"Trở về trong xe đi."

Đoạn Trân oán hận cắn răng, dẫm lên giày cao gót bước đi.

Quần chúng ăn dưa bên kia nghe được cuộc trò chuyện, cũng sôi nổi thảo luận, gan lớn theo vào.

Vật tư của bọn họ đều đưa hết cho bộ đội vũ trang cầm đi, phải cách mấy ngày nữa mới có thể đến khu căn cứ sinh tồn.

Không có đồ ăn, bọn họ sẽ chết.

* * *

Tiểu đội võ trang xuất phát.

Hai đứa con chồng trước là Tô Nhuyễn Nhuyễn cùng Lục Thời Minh đi ở giữa.

Tầm mắt Vương Căn dừng trên người Tô Nhuyễn Nhuyễn.

Thiếu nữ mặc chiếc áo khoác ngụy trang hơi cũ, bên hông buộc dây lưng phác họa ra vòng eo cực kỳ mảnh khảnh. Tóc đen xõa tung tản trên vai, lộ ra một đôi con ngươi diễm lệ lấp lánh.

Da thịt trắng như tuyết.

Cực phẩm tới vậy..

Hai tròng mắt Vương Căn đen tối.

Ở mạt thế, tất cả du͙© vọиɠ của con người đều không còn bị kìm hãm.

Không có ước thúc quản chế, chúng nó giống như dã thú phá tan nhà giam kiên cố.

Loại mỹ nhân nhỏ nhắn yêu kiều lại đáng thương không có nơi nương tựa này, nên thuộc về cường giả như bọn họ.